Tề Mộ ba năm trước mới đến Tiêu vương phủ, mà trước đó tất cả mọi người đều tưởng Tiêu vương chỉ có một nhi tử, bao gồm cả Tề Đoan. Cho đến khi Tiêu vương phi nhận nhi tử lưu lạc bên ngoài này thì mọi chuyện sau đó đều thay đổi, bất luận là địa vị của Tề Đoan hay là thái độ vợ chồng Tiêu vương đối với Tề Đoan, nay hắn bị vu họa mà chịu cảnh đày đọa chỗ này, tuy núi hoang không nhìn thấy ai, nhưng người ở trong tối nhìn chằm chằm Tề Đoan cũng không hề ít.

Từng là thế tử Tiêu vương phủ phong quang vô hạn, hiện tại lưu lạc đến cảnh làm một công tử nghèo túng khiến người ngoài khó tránh mà than thở một tiếng, số mệnh do trời.

Thấy ánh mắt Tề Đoan dừng trên người mình, Phong Quang cúi người, “Công tử bình an.”

“… Hạ tiểu thư.” Âm thanh Tề Đoan thoáng có điểm kỳ lạ.

“Không biết công tử muốn nói chuyện gì với ta.”

“Ta nói chỉ muốn thấy một mình Hạ tiểu thư.”

“Núi sâu hoang vắng, nếu chỉ có một mình ta thì phụ thân sẽ không đồng ý để ta đến đây.”

Tề Mộ cười nói, “Đúng vậy, hai người muốn tán gẫu việc gì thì cứ xem như ta không tồn tại là được.”

Tề Đoan liếc mắt nhìn Tề Mộ một cái, có cảm xúc nói không nên lời, hắn nhìn Phong Quang, từ lúc đầu gặp mặt hắn đã cảm nhận được đây không phải người hắn muốn, vì thế, hắn chậm rãi hỏi: “Nàng ở đâu?”

“Công tử hỏi ai?” Phong Quang đương nhiên không rõ hắn nói ai.

“Ngươi còn nhớ rõ chuyện phát sinh từ một tháng trước?”

“Một tháng trước đã xảy ra rất nhiều chuyện, công tử muốn nói đến lúc ngươi tặng ta mỹ nhân đồ lúc đi chơi hồ, hay là… một ngày nào đó lúc nửa đêm ta đến gặp ngươi.”

Con ngươi Tề Đoan đột nhiên phóng đại, “Ngươi!”

Nàng mỉm cười, “Tài vẽ tranh của công tử rất cao siêu, rất nhiều người đều muốn cầu một bộ văn chương của công từ mà không được, ngay cả ta trước kia cũng thế, nào biết sau đó công tử sẽ chủ động tặng ta một bộ mỹ nhân đồ đâu?”

“An Lộc…” Hắn theo bản năng gọi một cái tên.

Phong Quang nghiêng đầu nghi hoặc, “An Lộc? Là người trong lòng công tử sao?”

Mê hoặc trong chớp mắt, hắn thanh tỉnh lại, mặt mày đông lạnh, “Ngươi không phải nàng.”

“Ta tất nhiên không phải nàng.”

Vậy tại sao lại có chung ký ức với An Lộc?

“Lại nói, một tháng trước tới nay, ta giống như gặp phải một cơn ác mộng.” Ánh mắt nàng chứa ý cười, giống như đang nói một việc không có quan hệ gì với mình, “Bệnh nặng một hồi, ta đột nhiên rời khỏi thân thể chính mình, lại có một người khác nhập vào cơ thể của ta, ta chỉ có thể bám chặt bên cạnh thân thể của ta, muốn lấy lại cơ thể của mình nhưng lại tranh không lại nàng ta, ta mong chờ có người phát hiện đó không phải là ta, nhưng ngoại trừ phụ thân, cho dù có người phát hiện không đúng cái gì cũng sẽ không nguyện ý giúp ta. Nàng đoạt thân thể của ta mà sống, ta lại chỉ có thể làm một cái cô hồn dã quỷ, công tử, người nói xem cơn mộng này có phải rất kỳ lạ không?”

Nàng cười tươi như hoa, sắc mặt hắn không một gợn sóng, chỉ có bàn tay nắm chặt thành quyền để lộ ra tâm tình của hắn cũng không phải không sợ hãi như gương mặt hắn vậy.

Tề Mộ gấp quạt tựa vào môi, mắt phượng hẹp dài híp lại, nhìn chăm chú hai người phía trước, tựa hồ… màn kịch này cũng phải nhàm chán như hắn tưởng.

Phong Quang lại giật mình nói: “Thiếu chút nữa là quên một chuyện quan trọng, công tử nói muốn gặp ta cuối cùng là vì chuyện gì vậy?”

Hắn trầm giọng: “Nàng đã đi đâu?”

“Nàng? Công tử nói người gọi là An Lộc sao?”

Hắn im lặng.

“Thật có lỗi, ta không biết người nào tên là An Lộc.” Nàng mỉm cười không chút hối lỗi nào, “Nhưng trong mộng của ta đúng là có xuất hiện một nữ nhân khác, chính là người chiếm lấy thân thể của ta, nếu ta đã quay về, vậy nàng hẳn là tan biến rồi.”

Tan biến không phải chết, chết còn có thể lưu lại xương cốt, mà tan biến là cái gì cũng không còn.

“Sẽ không!” Tề Đoan cái gì cũng không dám nghĩ, hắn trực tiếp cự tuyệt đáp án này.

Phong Quang ngoài ý muốn nói: “Đây cũng chỉ là mộng của ta thôi, cảnh trong mơ đều là giả, công tử cớ gì như vậy? Vì một người không tồn tại mà kích động.”

Tề Đoan nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, “An Lộc không phải mộng.”

“Công tử…” Ánh mắt nàng ẩn hiện vẻ thương hại, “Ta biết người không có thói quen sống ở một nơi thế này, nhưng chúng ta phải kiên cường mà sống sót, sa vào hư ảo mà trốn tránh sự thật không phải là biện pháp tốt.”

Tề Mộ cười khẽ một tiếng.

Tề Đoan từng bước đi đến chỗ Phong Quang, cố chấp hỏi: “Ngươi biết nàng đi đâu, đúng không?”

“Khiến công tử thất vọng rồi, nàng chẳng qua là một người không tồn tại, ta cũng không biết tung tích của nàng.”

“Nàng có tồn tại!”

“Tề Đoan.” Tề Mộ đi ra trước chắn trước người Phong Quang, cũng chặn Tề Đoan kích động bước về phía nàng, thiện ý mười phần nhắc nhở, “Nam nữ khác biệt, tuy rằng đệ vẫn còn quan hệ hôn ước với Hạ tiểu thư, nhưng không cần quá thân cận mới thỏa đáng, đối với thanh danh Hạ tiểu thư có bất lợi.”

Tề Đoan không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh mà lui từng bước về sau, nghĩ đến một câu hôn ước, hắn nhìn Phong Quang mà lộ ra một tia hàm ý không rõ ràng.

Nàng sẽ làm chuyện bất lợi đối với An Lộc sao?

Phong Quang không có năng lực lớn như vậy, nàng hơi hơi đi ra sau Tề Mộ, vừa tiếp xúc với ánh mắt Tề Đoan nàng liền biết hắn đang hoài nghi cái gì, nhưng nàng không ngại, nụ cười dưới khăn che mặt càng rực rỡ.

“Xem biểu hiện của công tử, sợ là người tên An Lộc thập phần quan trọng đối với công tử, ta lớn mật đoán nàng chắc là người mà công tử thích, mặc kệ nàng có tồn tại thật hay không, nàng đã tan biến, công tử lại xem nàng quan trọng như vậy, sao không đi chết để bầu bạn với nàng?”

Chết để bầu bạn với nàng?

Đề nghị này thật sự rất có tính mê hoặc, Tề Đoan ngẩn ra, hiển nhiên trước đây hắn cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng lập tức hắn lại phủ nhận, không, An Lộc nhất định còn sống, nàng nhất định còn chưa chết.

Nếu như An Lộc thật sự đã chết… Hắn phải làm sao đây?

Ánh mắt Tề Đoan tối đi, hơi thở quanh thân hắn lâm vào trầm mê, hồi lâu sau hắn nói: “Ta sẽ chủ động đề nghị giải trừ hôn ước.”

Phong Quang mỉm cười gật đầu, “Phiền toái công tử.”

Giờ thân, trời hạ mưa to tầm tã, đất đá nhân lúc nước mưa chảy xuống mà lấp kín đường đi, đây là con đường duy nhất dẫn xuống núi.

Không thể xuống núi, Phong Quang và Tề Mộ chỉ có thể lưu lại trên núi một đêm, nhưng họ không trở về nhà hoang mà nghỉ ở nhà gỗ cách nhà hoang kia không xa, nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng cũng không bị dột nước, hơn nữa cũng có thể coi là sạch sẽ.

“Ngày mai tất sẽ có người đến dọn sạch đường đi, hôm nay đành ủy khuất Hạ tiểu thư vậy.”

“Thân phận thế tử còn tôn quý hơn ta, nghỉ một đêm ở nhà gỗ này ta không dám nói là ủy khuất.”

Môi mỏng Tề Mộ nhẹ cong, “Nơi này qua một đoạn thời gian đều có người đến quét dọn, tiểu thư cứ yên tâm ở lại.”

“Nhưng mà… nơi này chỉ có một cái giường.”

“Tiểu thư yên tâm, tối nay ta ngồi cạnh bàn là được.”

Phong Quang do dự một lát mới hỏi: “Thế tử, thứ cho ta có điều nghi vấn, tại sao người không muốn ở lại nhà hoang kia? Vì không muốn nhìn thấy Tề Đoan công tử sao?”

“Hạ tiểu thư không biết sao? Mười mấy năm trước có một nha hoàn chết ở đó, sau đó nơi đó thường xuyên có ma quỷ đến quấy phá, nghe nói ma quỷ này còn thích nữ tử nặng âm khí, không ở lại nhà hoang là vì tiểu thư mà cân nhắc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play