Hôm nay là ngày đại thọ bốn mươi của Hạ Triều, cung yến cử hành vào buổi tối, sứ giả tiến vào tặng quà không ngớt, hoàng cung ngày thường luôn an tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Phong Quang bưng đĩa ô mai mơ trong tay, vừa ăn vừa đi trong ngự hoa viên, đi xuyên qua ngự hoa viên này sẽ tới Đông Cung của Thái tử điện hạ. Mấy ngày gần đây, dường như phụ hoàng của cô buông tay mặc kệ với hầu hết quốc sự, mọi chuyện đều giao cho Hạ Phong Tuyết xử lý, còn ông ấy thì mỗi ngày đều "tình cờ" đi qua Phượng Nghỉ Cung, thuận tiện ghé vào trong đó ngồi một lát, uống chung trà rồi lại đi. Hoàng hậu nương nương chưa từng giữ ông nghỉ lại một đêm nào.
Phong Quang không hiểu cuộc sống của người trung niên, cô chỉ đơn thuần cho rằng cha mẹ mình đúng là nhàn đến phát chán, chẳng ai dám đâm thủng tấm màn mỏng ngăn cách kia. Hạ Triều thì nghĩ mình đã làm Vương Từ mất đi sự tự do, mà Vương Từ lại nghĩ Hạ Triều là một bậc quân vương vô tình. Hai người cứ thế giằng co với nhau tới mười mấy năm liền.
Đây là chuyện của trưởng bối, Phong Quang không muốn nhúng tay vào, chỉ khổ cô, thời gian có thể gặp người trong lòng càng lúc càng ít. Giờ thì tốt rồi, cô còn phải chạy tới tận Đông Cung mới tìm được hắn nữa.
Nhưng trên đường đi, từ xa cô lại nhìn thấy thân ảnh một nhà ba người, sắc mặt Phong Quang tối sầm. Cô xoay người định đi đường vòng, nhưng thằng bé lại tỉnh mắt nhìn thấy cô trước.
"Đại tỷ tỷ xinh đẹp!"
Đứa trẻ năm tuổi buông tay mẫu thân ra, chạy tới trước mặt Phong Quang, cười ngây thơ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT