Hứa Vọng sững người hồi lâu, cuối cùng nói với giọng điệu bình thản:
"Người địa cầu cổ các cô cũng lắm chuyện thật."
Hắn không hiểu nổi, rõ ràng là cô đã phát tình với mình rồi, điều đó chứng tỏ cô thích hắn, vậy thì hắn chấp nhận Pheromone phát tình của cô là được rồi, tại sao lại nói chỉ khi hắn thích cô rồi mới có thể đánh dấu cô chứ?
Phong Quang cảm nhận được thân thể của mình dần trở lại bình thường. Cô đoán có lẽ hắn đã thu lại những Pheromone hấp dẫn bản năng tình dục của cô, cục đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống, nhưng đột nhiên, đôi môi cô lại bị hắn chiếm giữ.
Có lẽ, cái này cũng không được coi là một nụ hôn, bởi vì khi môi và răng quấn quýt nhau, chỉ có hắn phóng thích dục vọng của bản thân, không hề dịu dàng, mà căn bản cô cũng chẳng chống cự nổi, đến sau cùng, đột nhiên cô cảm thấy đau xót.
Hứa Vọng hơi lùi lại một chút, sau đó liếm đi vết máu trên khóe môi cô, dịu dàng nói:
"Cô Hạ, tranh thủ khi tôi còn kiên nhẫn được, cô hãy cố gắng làm tôi thích cô đi, nếu không, tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất để đánh dấu cô. Nghĩ đi nghĩ lại, việc khiến cho thân thể của cô nhiễm mùi hương của tôi quả thực là chuyện làm tôi gấp không chờ nổi nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT