“Hạ tiểu thư, không có người nào nói cho ngươi biết là không nên hỏi những vấn đề liên quan đến vết thương của người khác sao?” Giọng Tuyết Ám trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hắn cũng nhiễm sương lạnh giá.
Phong Quang dường như trì độn không thấy được cảnh cáo của hắn, bướng bỉnh nói: “Bởi vì để ý, cho nên mới muốn nghe được đáp án.”
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là cười lạnh một tiếng, sau đó âm dương quái khí định nói tiếp một câu: “Ngươi để ý cái gì?” Nhưng cuối cùng cũng chỉ cười cười như không có gì xảy ra.
“Bị bỏng còn có thể vì sao? Đơn giản là bị đám cháy làm bỏng, ta nói là ta cứu người nên mới bỏng, ngươi tin sao?”
Nàng không một chút do dự gật đầu: “Ta tin.”
Tuyết Ám cảm thấy nghèo từ.
Hắn đột nhiên trầm mặt làm cho Phong Quang khó hiểu nhìn hắn.
“Chúng ta nên đi thôi.” Thật lâu sau, Tuyết Ám xoay người không muốn nhắc đến đề tài này nữa.
Nàng ngoan ngoãn đi sau lưng hắn, không chiếm được đáp án nàng muốn nhưng nàng cũng đủ thông minh mà không truy cứu nữa. Chân một cao một thấp bước đi trong sa mạc làm tốc độ của Phong Quang chậm lại đáng kể, nhưng mỗi khi ở cách nhau quá xa bước chân của hắn sẽ chậm lại, đợi cô đuổi kịp.
Phong Quang sắp bị ngã sấp xuống thì hắn kéo lại cánh tay nàng, nàng ngẩng đầu cười, “Cám ơn.”
“Đúng là vật vướng chân.” Hắn tựa như sâu sắc cảm thấy nàng thật phiền phức, nhưng khi Phong Quang lại sắp ngã xuống lần nữa hắn còn có thể theo bản năng dùng tay đỡ lấy nàng.
Đi trong sa mạc gần một canh giờ thì bọn họ gặp một nhóm thương buôn, thương tiện đường hảo tâm đồng ý cho bọn họ đi nhờ một đoạn đường. Có xe ngồi, Phong Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi, không bao lâu sau Nghiễm Cáp thành dần dần hiện lên từ đằng xa.
Nghiễm Cáp thành nằm giữa khu vực biên giới giữa hai nước, không chịu quản lý bởi bất kỳ quốc gia nào, nhưng hai quốc gia này cũng sẽ không dễ dàng chắp tay dâng nó cho người khác. Vì thế dưới tình huống không lệ thuộc bất kỳ nước nào, Nghiễm Cáp thành có một bộ luật pháp riêng biệt chính là kẻ mạnh thì thắng, mà có được thành này đối với chuyện giao chiến của hai quốc gia có lợi ích không nhỏ.
Tuyết Ám nói Nghiễm Cáp thành là chỗ của hắn, bởi vì hắn cùng thành chủ hiện tại có tình bằng hữu từ thời thiếu niên. Thành chủ Lạc Ưng là một người có thể vì nữ nhân mình thích mà đâm huynh đệ mình hai đao, quan hệ thân thiết của họ trừ bỏ bọn họ ra đều không có người thứ ba biết. Lạc Ưng sẽ không chen giữa vào Quảng Lưu quốc và Đại Duy quốc, Tuyết Ám cũng không yêu cầu hắn theo phe mình, Nghiễm Cáp thành chỉ cần bảo trì trung lập, đạt được thế cân bằng là tốt nhất.
Nhưng cái thế cân bằng này rất nhanh liền bị phá hỏng bởi vì nữ chủ Hạ Khởi Mộng… Hiện tại có lẽ nên gọi nàng là Ngân diện quân sự Bạch Dung, bởi vì sự xuất hiện của nàng, toàn bộ nhiệt huyết, tâm can hán tử của Lạc ưng đều dừng trên người nàng, đừng quên thế giới này là thế giới của tiểu thuyết ngôn tình, tình yêu là thứ quan trọng trên hết thảy những thứ khác.
Vào thành liền bị cung tên từ bốn phương tám hướng vây quanh, tình huống ngoài ý muốn như thế nhưng Tuyết Ám lại không chút hoang mang, ngược lại còn có ý tứ khác mà hàm xúc “Ha…” một tiếng.
Hắn quay đầu nói với Phong Quang: “Đứng bên cạnh ta, đừng có lộn xộn.”
“Được.” Phong Quang gật đầu.
Chính giữa dàn cung thủ tự động tránh ra tạo thành một con đường, từ đó đi ra ba người, đúng là Quỷ vương Tiêu Nhược, Ngân diện quân sư Bạch Dung, còn có Nghiễm Cáp thành chủ Lạc Ưng.
“Thả Hạ Phong Quang, bó tay chịu trói đi.” Người đi đầu ra tiếng là Bạch Dung, âm thanh của nàng nghe không ra cảm xúc, Tiêu Nhược cùng Lạc Ưng một trái một phải đứng bên người nàng, cho nàng sự bảo hộ tốt nhất.
Tuyết Ám cười nhạo một tiếng, nhìn về Lạc Ưng thân hình cao lớn anh tuấn, “Ta vậy mà không thể tưởng được người luôn luôn trung lập như ngươi sẽ có ngày đối địch với ta.”
“Chuyện này cũng không còn cách khác.” Lạc Ưng cào cào cái ót, không thấy một chút ngượng ngùng nào, “Ngươi cũng biết ta độc thân lâu như vậy, khó gặp được người trong lòng, bất quá huynh đệ ngươi yên tâm, ta chỉ giúp bọn hắn cứu vị tiểu thư đó ra thôi, sẽ không làm cho bọn họ tổn thương ngươi.”
Lạc Ưng vừa nói xong, bên cạnh liền có một luồng khí lạnh băng qua Bạch Dung bắn tới người Lạc Ưng, hắn hướng về phía Tiêu Nhược mà cười thách thức, các ngươi không thể làm khó dễ được ta.
Tuyết Ám khoanh tay, lưu manh mười phần nói: “Nếu ta không trả người thì sao?”
“Vậy chỉ có thể cướp.” Lạc Ưng cười hớ hớ nói: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy ngoan ngoãn đứng cạnh huynh đệ, nghĩ đến việc cướp được nàng vào tay liền cảm thấy hưng phấn.”
Lạc Ưng cười cực kỳ tà khí, Phong Quang bất giác nắm chặt góc áo rụt người lui lại phía sau Tuyết Ám.
Tuyết Ám khóe môi khinh khỉnh, “Lạc Ưng, nói chuyện đàng hoàng đi, ngươi dọa đến Hạ tiểu thư đáng yêu rồi.”
Một câu này nghe như giả dối đùa giỡn, trong mắt Tiêu Nhược và Bạch Dung thấy lời hắn nói cũng không có gì lạ, hắn vốn là người thích mê hoặc đối phương mà nói nửa thật nửa giả, hắn không nhất thiết phải quan tâm đến người khác, nhưng Lạc Ưng vẫn thu lại thần sắc trêu đùa, ánh mắt làm càn cũng không đặt ở trên người Phong Quang nữa.
Tiêu Nhược vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói: “Thả Hạ Phong Quang, chúng ta có lẽ còn có thể làm một giao dịch.”
Thị vệ bên cạnh áp giải ra một nam nhân thương tích đầy mình, hắn cực kỳ suy yếu ngẩng đầu, gương mặt vốn thanh tú dơ bẩn dính đầy máu, “Chủ tử, không cần quan tâm thuộc hạ…”
Chỉ một câu như vậy cũng tiêu hết khí lực còn lại trên người hắn, Phong Quang còn nhớ rõ hắn, hắn là A Thất.
“Tiểu tử này thật có cốt khí.” Lạc Ưng hiếm khi khen một người nào, A Thất tính ra là người khiến hắn khó mà có được thưởng thức một lần, “Bọn họ nghiêm hình tra tấn hắn ba ngày ba đêm, hắn một chữ cũng không nói, hôm nay là lần đầu tiên thấy hắn mở miệng.”
“Hắn là người của ta, tất nhiên không giống với người thường.” Ánh mắt Tuyết Ám không hề dừng lại trên người A Thất một chút nào, hắn dường như đang tự hào nhưng chẳng qua cũng chỉ là thủ hạ cấp dưới của mình mà thôi.
Bạch Dung nhíu mi nói: “Chúng ta đoán được hắn đã ở Nghiễm Cáp thành, như vậy ngươi cũng sẽ đến đây, nếu như ngươi còn có chút lương tri thì hãy dùng Hạ tiểu thư trao đổi với chúng ta.”
“Lương tri? Quân sư đang nói đùa à? Con người của ta, trừ khi là người có giá trị, còn lại sống hay chết ta cũng không muốn quản.” Động tác của hắn thong thả mà tao nhã tháo xuống mặt nạ trên mặt, làm cho khiếm khuyết kia lộ ra dưới mắt của mọi người, hắn cười, cười như trước kia phong hoa tuyệt đại, “Mọi người đều là người quen cũ, cần gì che che lấp lấp, tự nhiên một chút thì hơn phải không?”
Hai mắt Bạch Dung mở to: “Mặt của ngươi…”
“Ngày trước quân sư đây đến làm khách trong doanh trướng của ta, kho quân hỏa bỗng nhiên cháy, cả bầu trời đều là lửa, ngay cả quân sư cũng không cẩn thận mà bị kẹt trong đám cháy, quân sư là khách quý, làm sao ta có thể để ngươi chết cháy bên trong được?”
“Là vì… ta?” Thân mình Bạch Dung run lên, trong ánh mắt đều là không thể tin được, nước mắt đột nhiên tràn ra, Tiêu Nhược gọi nàng nàng cũng không có phản ứng.
Lửa đó là nàng phóng, cũng bởi vì đám cháy đó mà khiến cho Quảng Lưu quốc tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa Đại Duy quốc còn bất ngờ tập kích dẫn đến Quảng Lưu quốc bại trận lui quân. Nàng vốn còn chuẩn bị vì Tiêu Nhược mà táng thân biển lửa, nhưng khi bị khói đặc hun nóng đến thần chí không rõ, nàng cảm thấy bản thân được người bế đi ra ngoài, mở mắt ra đã về tới bên trong quân doanh của Đại Duy quốc, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Tiêu Nhược… Nàng có thể sống mà đi ra từ trong đám cháy, nàng sao có thể lại bỏ qua vấn đề này? Rõ ràng, rõ ràng hắn là một người kiêu ngạo như vậy, nàng còn từng cảm thán dung mạo hắn còn hơn cả nữ tử, nhưng hôm nay… nay…
Ánh mắt Lạc Ưng trầm xuống, một lúc sau mới phát ra âm thanh than thở, “Tiểu tử ngươi, đúng là.”
Người duy nhất không cảm thấy ngoài ý muốn ở đây cũng chỉ có Phong Quang.
Nàng giật nhẹ ống tay áo Tuyết Ám, Tuyết Ám cúi đầu, nửa gương mặt có thương tích đối diện nàng, nàng áp sát vào hắn, hơi thở ấm áp phun lên gáy và tai hắn, mềm mại ngứa ngái.
Nàng nhỏ giọng nói: “Bão cát sắp tới.”