Phong Quang xuất viện vào ngày nắng đẹp, mắt cô vẫn như cũ không nhìn thấy gì, nhưng thứ duy nhất khiến cho Vương Từ cảm thấy an ủi, chính là trên mặt Phong Quang không để lại vết sẹo. Bà đã phải liên hệ với bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất trong nước và nước ngoài, chính là sợ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con gái mình sẽ không còn hoàn mỹ.
Đồng thời, bà và Hạ Triều cũng tìm bác sĩ khoa mắt tốt nhất, câu trả lời đều là chỉ có thể tuân theo trị liệu, đến lúc máu bầm trong đầu
Phong Quang tan đi, tự nhiên cũng sẽ có thể khôi phục thị lực, nhưng không có một bác sĩ nào có thể trả lời ngày đó là bao giờ.
Cho nên... cũng chỉ có thể đợi.
Trong sân trước của Hạ gia, Phong Quang nắm tay Quý Miên, dưới sự dẫn đường của hắn từ từ đi đến nơi cô sống từ nhỏ đến lớn. Cô nghĩ tìm vui trong khổ, lúc không nhìn thấy, ngược lại là có cảm giác khác với trước kia khi cô bước trên mảnh đất này.
"Anh, ngày nào anh cũng ở cạnh em, không cần đến trường học sao?"
Quý Miên cúi đầu mỉm cười:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT