Phong Quang mười một tuổi đã học lớp năm rồi, tình cảm của nó và Quý Du càng ngày càng tốt, cũng càng thích Quý Miên luôn nói chuyện rất dịu dàng với nó. Cuộc sống ở trong mắt nó dường như ngày nào cũng đẹp, nhưng chỉ có một chuyện phiền não, so sánh thành tích của nó với Quý Du cùng lớp năm như mình, thật sự là quá kém!
Ngữ văn của nó tốt bao nhiêu thì toán lại kém bấy nhiêu. Lần thi gần đây nhất, toán của nó lại không đạt tiêu chuẩn, nó cảm thấy xấu hổ, nhưng Hạ Triều lại xoa đầu nó, buồn cười nói:
"Không sao, toán không tốt, chỉ là giống mẹ con thôi."
Thành tích tốt hay không tốt không sao cả, ông cũng không phải là không nuôi nổi đứa con gái này.
Ba đã nói là không sao rồi, Phong Quang lại lập tức vui mừng hớn hở cảm thấy chẳng có chuyện gì to tát cả. Nó không thích học, đây là chuyện mà nó hiểu rõ nhất.
Tâm tư của nó trước nay đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ngồi ở trên bàn ăn, nó cầm đũa duyên dáng ăn cơm.
Hạ Triều thu lại nụ cười, ông nhìn về phía thiếu niên đã là một người anh tuấn tao nhã, giống như vô ý hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play