Chu Thiên Giáng không chút khách khí cầm tấm ngân phiếu và miếng ngọc: - Nha đầu, huynh làm thơ đến khi muội hài lòng mới thôi, vậy hãy để huynh thân mật một chút được không.
Quách Dĩnh vừa nghe, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ lên: - Không không được. Muội đi xuống bếp làm vài món ngon, không được lười biếng. Nói xong, Quách Dĩnh mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng chạy ra ngoài.
Chu Thiên Giáng cười lắc đầu, tâm tư nhỏ đó sao có thể giấu được hắn. Nếu muốn hắn làm thơ, như vậy tùy tiện đạo văn thôi.
Chu Thiên Giáng ở luôn trong thư phòng của Quách Dĩnh đến xế chiều mặt trời xuống núi mới trở lại vườn hoa. Lúc này tâm tư Chu đại kỳ nhân vô cùng tốt, không nói tới việc được tiền, còn được ôm tiểu Quách Dĩnh vào lòng âu yếm một phen.
Trong vườn hoa, lão thợ chuyên làm vườn kia mang theo hồ lô rượu, đang thưởng thức chậu cảnh vừa mới chỉnh sửa xong.
- Lão già, ông suốt ngày lấy hoa làm bạn, cuộc sống cũng thật tự nhiên, phóng khoáng. Tâm tình Chu Thiên Giáng hôm nay không tệ, kéo ghế qua một bên ngồi xuống, trong tay còn vuốt vuốt miếng ngọc của Quách Dĩnh.
Lão thợ làm vườn làm như không nghe thấy, trong mắt chỉ có hoa của lão. Lúc Chu Thiên Giáng khẽ đưa tay, muốn sờ lên cây gỗ khô bên trong bồn cảnh, lão thợ vườn đột nhiên bắt lấy tay của Chu đại kỳ nhân.
- Tiểu tử thối ta cảnh cáo ngươi, đừng động vào chậu hoa này. Tiếng lão thợ làm vườn không lớn, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
- Ôi trời ơi lão không phải bị câm điếc à? Thật tốt quá, sau này không có việc gì làm, hai người chúng ta có thể tâm sự. Chu Thiên Giáng nói xong rụt tay lại, bị lão thợ làm vườn cào cho một cái rõ đau.
- Hừ! Lão thợ làm vườn hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy miếng ngọc bích trong tay Chu Thiên Giáng, hai ngón tay lão thợ làm vườn bèn kẹp lấy.
- Này này ta không động vào hoa của lão, lão cũng đừng chạm vào ngọc của ta, trả lại cho ta.
Lần này Chu Thiên Giáng liền nóng nảy.
Trong ánh mắt lão thợ làm vườn lóe lên một tia sáng: - Ngươi lấy cái này ở đâu?
Nhìn ánh mắt lão thợ làm vườn, Chu Thiên Giáng có cảm giác như bị tử thần nhìn chằm chằm vào.
- Đây là Quách đại tiểu thư tặng cho ta đấy.
- Dĩnh nha đầu tặng cho ngươi sao? Lão thợ làm vườn chau mày, đột nhiên nhìn Chu Thiên Giáng hỏi: - Tiểu tử, Dĩnh nha đầu thích ngươi?
- A ừ, sao vậy, không được sao. Chu Thiên Giáng nghễnh cổ lên, trong lòng tự nhủ lão tử còn phải sợ cả một lão thợ làm vườn sao.
- Hừ! Quên điều đó đi, thân phận các ngươi kém quá xa. Lão thợ làm vườn nói. Dứt lời, lão nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội rồi mới đưa lại.
- Khoan đã! Tiểu tử ta mặc kệ thân phận nàng có là gì, ở trong mắt ta, Hoàng đế và người buôn bán nhỏ không có gì khác nhau. Đại tướng quân và quy nô ở thanh lâu cũng chỉ là một, đều là cha mẹ sinh ra thôi. Con gái của tướng quân thì làm sao, tiểu tử ta muốn nàng đấy. Chu Thiên Giáng hào hùng nói.
Lão thợ làm vườn hốt hoảng, giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, không ngờ tên này cũng dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
- Tiểu tử, nói lung tung là phải chu di cửu tộc đấy.
- Xì! Diệt tám mươi mốt tộc lão tử cũng không sợ, dù sao lão tử cũng chỉ có một mình. Hơn nữa nơi này lại không có ai, ta có chết cũng không thừa nhận, lão có thể làm gì ta. Chu Thiên Giáng ra vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Lão thợ làm vườn bàng hoàng hồi lâu, bỗng nhiên cười ha ha: - Có chí khí, tiểu tử ngươi rất có chí khí. Không ngờ lão phu ta ẩn cư nơi này hơn hai mươi năm nay, gặp phải tên tiểu tử có chí khí như ngươi. Không tệ, nếu thích đối phương, cũng đừng có băn khoăn nhiều như vậy. Nếu năm đó ta cũng nghĩ được như ngươi thì cũng không trở nên như vậy ha ha ha. Tiểu tử, ngươi rất thú vị. Lão thợ làm vườn nhớ lại chuyện xưa, bật cười ha hả.
Chu Thiên Giáng nhìn lão thợ làm vườn, trong lòng tự nhủ lão già này không phải lại uống nhiều rượu quá đấy chứ. Vừa suy nghĩ lại cẩn thận những lời lão vừa nói, thân là thợ săn ảnh Chu Thiên Giáng, ngay lập tức phát hiện ra ý tứ bên trong.
- Lão già, theo lời lão mà nói, hình như năm đó cũng thích một cô gái? Nàng là ai? Chẳng lẽ là người trong quý phủ sao? Không lẽ là Quách lão phu nhân? Chẳng lẽ lại là Đỗ ma ma? Chu Thiên Giáng trêu đùa nói.
Lão thợ làm vườn sắc mặt trắng bệch, trên trán nổi lên những đường gân xanh: - Đúng là Quách lão phu nhân thì sao nào, năm đó lão phu và nàng là thanh mai trúc mã, cũng vì năm đó cha Quách Thiên Tín và tiên hoàng đang chiến đấu ngoài chiến trường, tiên hoàng mới chỉ hôn Nhược Lan cho Quách gia. Lão phu vì giữ chức đại nội Niêm Can Xử Thanh Long Sứ, không thể kết hôn nên mới mất đi nhân duyên này. Chỉ đến hai mươi năm sau Quách lão thất phu bị bệnh chết, lão phu ta mới đến Quách gia làm một lão chăm sóc hoa. Lão thợ làm vườn càng nói càng kích động, cầm hồ lô rượu trong tay đập một phát lên cái bàn thành một cái hố.
Chu Thiên Giáng kinh ngạc, không ngờ lão thợ làm vườn còn là một cao thủ. Nhưng cái mặt bàn kia là liễu Thủy Khúc, cứng vô cùng. Trong trí nhớ ở kiếp trước, hình như Hoàng đế Đại Thanh Ung Chính từng bí mật thành lập tổ chức "Niêm Can Xử". Tuy nhiên, thám thính bí mật phải có bản lãnh, đối phương chủ động nói ra những bí mật không muốn người khác biết, bình thường có hai khả năng. Thứ nhất là xem ngươi như là tri kỷ, thứ hai là phải biến ngươi thành người chết. Chu Thiên Giáng lặng lẽ di chuyển, cách phía sau hắn không xa có một cây gậy gỗ chống cửa, nếu chẳng may có bất trắc gì, hắn cũng cần có sự chuẩn bị.
- Lão già, ta thực sự tiếc cho lão, thật ra lão bây giờ cũng rất tốt, có thể hẹn hò riêng cùng Quách lão phu nhân.
Bốp! Lão thợ làm vườn đưa tay ra kéo Chu Thiên Giáng qua. Chu Thiên Giáng nghiến răng, thiếu chút nữa hắn đã với được cây gậy kia, kết quả công toi rồi.
- Lão Lão muốn làm gì? Chu Thiên Giáng căng thẳng hỏi.
- Tiểu tử, ngươi không phải muốn lấy Dĩnh nha đầu đấy ư, lão phu tác thành cho ngươi. Năm đó Quách lão thất phu nhục mạ ta là con chó bên cạnh tiên hoàng, không xứng so sánh với gã. Lão phu khiến gã trên trời có linh thiêng nhìn cháu gái mình bị gả cho một thằng chăm sóc hoa. Lão thợ làm vườn độc ác nói.
- Cái gì vậy, hay là thôi vậy, tự tôi làm được. Chu Thiên Giáng không muốn bị tên quỷ say rượu này làm hỏng mọi việc.
- Tiểu tử, đối phó với Quách gia không thể chỉ dựa vào đầu óc, còn phải dựa vào vũ lực. Quách Thiên Tín rất hiếu chiến. Ông ta biết ngươi dụ dỗ con gái bảo bối của ông ta, ông ta sẽ một kiếm đâm chết ngươi. Nể miếng ngọc bội kia, lão phu dạy ngươi mấy chiêu tự bảo vệ mình. Lão thợ làm vườn nói xong, tiện tay buông ra, ném Chu Thiên Giáng xuống ghế.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lập tức mừng rỡ. Từ kiếp trước thường xuyên nhìn thấy trên tiểu thuyết viết rất hoành tráng, trong một đêm luyện thành tuyệt thế võ công, chẳng lẽ lại là thật?
- Vậy việc này, thật tốt quá, từ nay về sau lão là sư phụ của ta nhé, còn không biết xưng hô thế nào. Chu Thiên Giáng vui mừng nhìn lão thợ làm vườn.
- Ta không nhận đồ đệ, ngươi cũng không có tư cách này. Lão phu họ Lâm tên Phong, miếng ngọc bội kia là do chính tay ta làm đấy. Năm đó ở trong cung ta đưa nó cho Nhược Lan, không ngờ bây giờ lại ở trong tay tên tiểu tử như ngươi. Nhớ kỹ, chuyện của ta ngươi không được nói ra ngoài, bằng không lão phu sẽ giết ngươi. Lão thợ làm vườn ôn hòa nói, tuy nói chậm nhưng tràn đầy sát khí.
Lão thợ làm vườn Lâm Phong truyền dạy võ công cho Chu Thiên Giáng, một phần là vì trả thù, mặt khác vì miếng ngọc bội. Năm đó lão đã đáp ứng với Quách lão phu nhân Nhược Lan vẫn đang là cung nữ, phải bảo vệ miếng ngọc bội đó cả đời, ai ngờ lại rơi vào tay Chu Thiên Giáng.
- Ha ha, bất kể nói thế nào, ta cũng phải gọi lão là sư phụ. Lão xem, trong mấy ngày ta có thể học được tuyệt thế võ công? Chu Thiên Giáng cợt nhả hỏi.
Lão làm vườn Lâm Phong trầm mặt xuống một chút, cầm cái gắp than gẩy gẩy than trong chậu, tiện tay ném luôn cây gắp vào trong chậu than.
- Tiểu tử, lấy một cái rương và hai cây thiết côn ở dưới giường của ta ra đây. Lão thợ làm vườn Lâm Phong phân phó.
- A, được. Chu Thiên Giáng vội vàng chạy tới, xem ra lão già này còn để lại không ít bảo bối.
Chu Thiên Giáng mang mấy thứ đó ra. Hai cây thiết côn dài khoảng năm cm, mỗi đầu mài khá nhọn, cũng đặc biệt nặng. Lão thợ làm vườn mở cái rương gỗ nhỏ, bên trong là một đôi găng tay sắt màu đen, còn có một viên thuốc màu đen.
Lão thợ làm vườn Lâm Phong đưa cho Chu Thiên Giáng mang găng tay. Chu Thiên Giáng lập tức cảm giác cánh tay nặng trịch.
- Được rồi, bây giờ bắt đầu, ngươi cầm lấy cây thiết côn kia, trong vòng nửa nén hương hãy chọc vào toàn bộ hoa lá trong vườn. Nhớ kỹ, trong vòng nửa nén hương không xong, phải làm lại từ đầu.
Lão thợ làm vườn nói xong, gấp rương gỗ lại.
- Lão nói cái gì? Nửa đêm bắt ta đi chọc lá cây?
- Có đi không.
- Không đi, ta đâu có điên?
Lão thợ làm vườn rút cặp gắp than, lập tức quất vào trên cánh tay của Chu Thiên Giáng.
- A ! Muốn giết người à, ta không học nữa a ta đi ta đi!
Chu Thiên Giáng bị buộc chạy trong vườn, gió Tây Bắc làm lá cây bay loạn, hai cây côn vừa thô vừa nặng, làm sao chọc chuẩn được. Nhưng chỉ cần hắn lười biếng thì liền có một viên than nóng bay ra ngoài đánh vào trên tay của hắn.
Chu Thiên Giáng phát điên lên rồi, như thế này không phải học tuyệt thế võ công mà chính là tra tấn người. Cứ như vậy, Chu Thiên Giáng bị buộc chọc lá cây. Mỗi lần mệt rã rời, lão thợ làm vườn liền cho hắn ăn một viên thuốc.