- Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Nếu chẳng may Ngô Đại Ấn trung với Thành Võ Hoàng, không phải chúng ta đã chui đầu vào lưới sao?
Dư Thủ Xương lắc đầu:
- Ngô Đại Ấn này, ta cũng có thể hiểu một phần, người này khí văn nhân nồng nặc, chú trọng nhất là nhân nghĩa đạo đức. Ngày đó đại nhân chúng ta thả cho y một con đường, ân tình này cũng không nhỏ. Theo như biểu hiện hai hôm nay của y chắc sẽ cứu đại nhân của chúng ta, bằng không, y sẽ không ngăn cản Cam Vũ Thành tới Tiểu Long Sơn.
Đương nhiên Chu Nhất hy vọng như vậy, nhưng tình hình trên núi cũng không thể chờ thêm. Mấy chục người bị vây trên núi, Chu Nhất không biết hiện giờ bọn họ có gì ăn không. Trên đỉnh núi có một ao nước mưa nhỏ, nước uống cũng không thành vấn đề, quan trọng là vào mùa này cả cây trên núi không ra quả, thực không biết ăn gì.
Hai người lòng như lửa đốt, một tiểu nhị đi tới.
- Chường quỹ, một huynh đệ từ Chu Ký ở Kinh thành đến đây, xem bộ dáng chắc đã đi đường suốt đêm. Biết Chu gia ở đây, nói rằng muốn gặp.
Chu Nhất và Dư Thủ Xương vừa nghe vậy, vội vàng để cho tiểu nhị nọ đưa người vào. Không bao lâu sau, tiểu nhị dẫn một người trẻ tuổi thâm hai bọng mắt vào, chính là ám tử của Chu Ký ở Kinh thành mà Lâm Phong đã phái mang di chỉ của Tiên hoàng đến. Lộ trình bảy tám ngày, vị huynh đệ cứng rắn đó chỉ mất năm ngày để tới Bành thành. Y cũng không biết Chu Thiên Giáng đang bị nhốt ở Tiểu Long Sơn, chỉ biết quá mệt mỏi, chỉ mong đến Chu Ký Ngân Lâu ở Bành thành ăn một bữa cơm no rồi đi tiếp. Y lại càng không nghĩ tới Chu Nhất đang ở đây, vừa nghe nói Chu Nhất ở hậu viện liền vội vàng bảo người truyền lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT