Rượu quá ba tuần đồ ăn ngũ vị, Phùng Tứ xỉa răng hài lòng nhìn mọi người. Gã nghĩ chiêu đãi tốt đám binh lính này cũng coi như mang lại vẻ vang cho Huyền Nhạc thái tử. Nếu không người ta trở về kinh thành lại nói Hoàng Trữ điều động binh mã ngay cả một bữa cơm no cũng không được ăn, vậy thì thật là mất mặt.
Bữa tiệc rượu này kéo dài mãi tới tận nửa đêm, Phùng Tứ mới trở về phòng sau hậu viện. Viên huyện lệnh xui xẻo sớm đã dọn ra khỏi phòng ngủ của mình để nhường lại cho vị Đại lão gia Thái tử sử dụng.
Phùng Tứ lảo đảo đi vào phòng ngủ. Kể từ khi Huyền Nhạc ngồi lên ngôi vị thái tử, Tây Viên cũng coi như được một bước lên trời. Hiện giờ trong kinh thành không ít quan viên khi gặp người của Tây Viên đều phải cúi đầu đi qua. Trước đây, đã có lúc đám người giang hồ bọn họ nghĩ tới có được đãi ngộ như vậy.
Phùng Tứ huýt sáo đi tới bên giường, y vừa kéo màn trướng thì đột nhiên cảm thấy hai mắt hoa lên, một bóng đem vụt qua trong ánh nến.
Phùng Tứ đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, cảm thấy tình hình không ổn, y liền nghiêng người bay ra ngoài.
- Người…!
Miệng Phùng Tứ muốn hô “Người đâu!”, nhưng mới kịp hô từ “người” thì một thanh kiếm nhỏ đã lạnh lùng đâm vào yết hầu của y. Phùng Tứ trừng mắt, y không ngờ một kiếm này của đối phương lại nhanh như vậy. Tay phải Lâm Phong nắm lấy chuôi kiếm khẽ xoay một cái, Phùng Tứ ôm cổ trừng mắt lớn ngã xuống đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT