Không biết qua bao lâu, cuối cùng Chu Thiên Giáng giật mình, sau đó lùi lại, nấp sau khe đá.

- Nha đầu, ra đi, chúng ta an toàn rồi.

Chu Thiên Giáng gọi khẽ

Cả buổi sau Quách Dĩnh mới đi ra khỏi khe đá. Cũng may đã khuya, dưới ánh trăng không nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang đỏ lên.

- Chu Chu đại ca, muội hơi sợ.

Nhìn bốn phía tối đen, Quách Dĩnh cũng bộc lộ bản tính của một cô bé.

Chu Thiên Giáng khẽ đưa tay ra, ôm Quách Dĩnh tựa vào người hắn.

- Huynh đừng đừng như vậy.

Tim Quách Dĩnh như muốn nhảy ra, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại không nhúc nhích.

- Lúc cô gái đang sợ hãi, tốt nhất là tựa vào trong lòng của một người con trai. Nghe lời huynh đi, rất chính xác đấy.

Chu Thiên Giáng nói xong, khoác tay vào vòng eo thon nhỏ của Quách Dĩnh bắt đầu kéo đi về phía đỉnh núi.

Có lẽ do sợ hãi, Quách Dĩnh vẫn lưỡng lự, dựa vào người Chu Thiên Giáng bắt đầu vượt qua núi lớn.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Chu Thiên Giáng nói chuyện, trêu đùa Quách Dĩnh cười nói vui vẻ, làm mất đi cảm giác xa lạ giữa lúc hai người không quen không biết. Không biết từ lúc nào, bàn tay nhỏ bé của Quách Dĩnh cũng ôm ngang hông của Chu Thiên Giáng, giống như một đôi tình nhân, hai người cười nói, cho nhau can đảm.

Đi qua núi, đã đến ranh giới Thục Thiên Phủ. Đến giữa trưa, hai người mới tới ngoài thành Thục Thiên Phủ.

- Nha đầu, sau khi vào thành muội có thể mời huynh một bữa no nê chứ.

Chu Thiên Giáng liếm liếm đôi môi khô khốc nói.

- Muội không có tiền, bị bọn trộm lục lọi lấy hết rồi.

Ánh mắt Chu Thiên Giáng trừng lên giống như chuông đồng:

- Muội nói cái gì, không có tiền? Bà cô của tôi ơi, muội không phải muốn huynh đem muội bán cho thanh lâu lấy bạc đấy chứ.

- Phải bán thì bán huynh ấy, dù sao muội cũng không có tiền, huynh là đàn ông, huynh nghĩ cách đi.

Cái miệng nhỏ xinh của Quách Dĩnh nhếch lên, giống như là phó mặc cho hắn.

Chu Thiên Giáng sờ sờ vào túi ngực, sạch sẽ còn hơn mặt hắn. Không có cách nào, hai người chỉ có thể vào thành trước đã. Thục Thiên Phủ là đô thành giàu có nhất ở triều Đại Phong. Phủ Doãn Chu Đại Trung là con của lão Quốc Cữu, ỷ vào sự ân sủng của Thái Hậu, có khi Hoàng Thượng còn không bằng.

Trên đường phố cổ xưa, người đến người đi rất náo nhiệt. Chu Thiên Giáng nhìn một lúc, bỗng nhiên nói nhỏ với Quách Dĩnh:

- Muội chờ một chút, huynh đi kiếm ít tiền.

- Huynh huynh không phải đi ăn trộm chứ?

Quách Dĩnh giật mình nhìn Chu Thiên Giáng.

- Muội nói cái gì, huynh là hạng người như vậy sao. Nam tử hán đại trượng phu, muốn kiếm tiền phải lén lút chứ.

Chu Thiên Giáng không chút giấu diếm nói.

- Trời ạ, quá tuyệt với, để muội giúp huynh.

Quách Dĩnh không những không phản đối, ngược lại rất khuyến khích.

Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Quách Dĩnh:

- Nha đầu, huynh phát hiện ra muội rất có tố chất của một kẻ trộm. Một thời gian nữa, thánh nữ đạo tặc trong giới giang hồ có lẽ chính là muội.

- Huynh nằm mơ à, huynh mới là kẻ trộm, bản cô nương đây phải làm hiệp khách giang hồ.

Hai người cười nói, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Với ánh mắt của thợ săn ảnh Chu đại nhân, rất nhanh đã tìm được con mồi. Một tên tai to mặt lớn mập mạp đã gặp xui xẻo. Với khả năng của Chu đại kỳ nhân, cho dù thất thủ, tên mập cũng chạy không nổi, căn bản đuổi không kịp bọn họ.

Đi theo ba con phố, mới nhìn thấy tên mập kia đi vào một ngõ. Hai người bước nhanh đi theo, Chu đại kỳ nhân còn nhặt lấy cục gạch dấu ở sau lưng.

- Chờ một chút, tên kia vào nhà xí rồi.

- Được không huynh, nhỡ không cướp được tiền, lại bị người ta ấn vào trong hầm cầu.

Với kinh nghiệm từ lần trước, Quách Dĩnh lo lắng nói.

- Nha đầu chết tiệt này, nguyền rủa huynh đấy à? Muội nghe nhé, đếm từ 1 đến 20, không thấy huynh thì muội khẩn trương xông vào cứu huynh.

Chu Thiên Giáng đúng là sợ bị Quách Dĩnh nói trúng rồi.

- Đợi đã! Thật mất mặt, muội thấy huynh đúng là đồ con heo.

Quách Dĩnh bĩu môi nói.

Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã, cầm trong tay nửa viên gạch, bước nhanh về phía nhà vệ sinh. Đùa thì đùa vậy thôi, Quách Dĩnh bắt đầu đếm số.

- Mười tám mười chín trời ạ, con heo lớn này không phải đã bị ấn vào trong hầm cầu thật rồi chứ?

Đúng lúc Quách Dĩnh định xông vào cứu người, thì Chu Thiên Giáng giống như không có việc gì đi ra. Theo như điệu cười và vẻ mặt xấu xa kia, Quách Dĩnh chỉ biết đã ra tay rồi.

Hai người vội vàng chạy đến một chỗ vắng, Chu Thiên Giáng lấy ra một túi bạc. Bên trong ngay cả bạc vụn cũng không dưới một trăm lượng, ở thời đại này mà nói cũng không phải là nhỏ.

Bụng Chu đại kỳ nhân kêu ùng ục. Đầu tiên hai người đi vào một tiệm may, mua hai bộ quần áo mới. Để an toàn trên đường đi, Chu Thiên Giáng cải trang cách ăn mặc của Quách Dĩnh giống như nam thiếu niên.

Hai công tử nho nhã rạng rỡ hẳn lên đi vào một quán rượu. Tìm một chỗ ngồi xuống, vừa mới mang thức ăn lên, Chu Thiên Giáng liền ăn như sói nhai hổ nuốt. Quách đại tiểu thư vốn là tiểu thư khuê các, nhưng lúc nhìn thấy Chu Thiên Giáng ăn hết sạch một mâm thịt bò rồi, không kìm nổi đưa tay đoạt lấy.

Hai người đang ăn, bên ngoài có vài tên nha dịch đi tới, dán trên vách tường bên trong cánh cửa của quán rượu một lệnh truy nã. Dán xong, ánh mắt họ quét một lượt những khách đang ăn, không nói lời nào xoay người đi ra ngoài.

Chu Thiên Giáng và Quách đại tiểu thư ăn uống no nê, trả tiền rồi đi ra ngoài. Lúc đi đến bên tường, Quách Dĩnh giật mình kéo tay Chu Thiên Giáng lại.

- A này Chu, đi mau!

Quách Dĩnh kéo tay đi ra ngoài ngay.

Không cần nàng kéo, Chu Thiên Giáng cũng thấy rõ hình vẽ trên lệnh truy nã. Bức vẽ căn bản chính là hắn, tuy rằng bức tranh vẽ tên trộm không được giống lắm, nhưng có vài phần rất giống. Hơn nữa trên đó viết: " Truy nã tội phạm giết người Chu Thiên Giáng, những người cung cấp manh mối, thưởng mười lượng bạc ròng. Trung Đô phủ nha truy nã!

Chu Thiên Giáng cúi đầu che mặt, hai người đi thẳng qua ba bốn con phố mới ngừng lại.

- Điên thật, này còn có đạo lý không, rõ ràng là muội giết người, dựa vào cái gì đổ lên đầu huynh. Không được, huynh phải tìm bọn chúng nói cho ra lẽ, không thể mang tiếng xấu này được.

Chu Thiên Giáng buồn bực muốn vẽ một cái vòng tròn trên đất, tự nguyền rủa bản thân chết cho xong.

Quách Dĩnh biết hắn đang nói nhảm nhí. Để che mắt người khác, Quách Dĩnh mua một chiếc xe ngựa, Chu Thiên Giáng đơn giản hóa trang một chút đã dễ dàng lừa được quan binh ở cổng thành. Chỉ có điều Quách đại tiểu thư không nghĩ tới, nàng lại thành người đánh xe ngựa đáng thương.

- Lợn chết, con heo thối, rõ ràng trên lệnh truy nã viết chính là heo, nhưng lại nói mình họ Chu. Còn dám bảo bản tiểu thư thành người đánh xe, cẩn thận bản cô nương đem xe tới bờ sông cho chết đuối con heo thối nhà ngươi.

Quách Dĩnh tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa mắng vừa quất ngựa.

Ba ngày sau, Quách Dĩnh cuối cùng không chịu đựng nổi, thuê một gã phu xe. Thùng xe nhỏ trở thành nơi hai người cãi vã.

Trên đường Chu Thiên Giáng kể một giai thoại, tiểu Quách Dĩnh nghe không ngừng ngạc nhiên. Nàng không ngờ đồ "con heo thối" này lại biết không ít chuyện. Đặc biệt Chu Thiên Giáng kể cho nàng nghe chuyện Thanh Lâu Mộng, Quách Dĩnh nghe vô cùng thích thú. Đầu tiên là người đứng đầu thanh lâu tên Lâm Đại Ngọc khai trương đại cát, Giả Bảo Ngọc sau một đêm không kiềm chế được dùng tiền mua thanh lâu, từ đó về sau bọn họ sống cuộc sống không biết xấu hổ. Sau đó Bảo nhị gia bị lão ba đánh uyên ương, Lâm Đại Ngọc bị bệnh kén ăn, chết rất thê thảm. Nghe đến đó, Quách Dĩnh khóc lóc thê lương.

Trong xe nhỏ, Quách Dĩnh không có việc gì làm liền muốn tựa vào trước ngực của Chu Thiên Giáng, mơ ước Bảo nhị ca của mình khi nào thì xuất hiện. Dù sao cũng không ai biết, đây là bí mật của nàng. Hai người ôm ấptình chàng ý thiếp, trong lúc bất tri bất giác, Quách Dĩnh phát hiện không ngờ mình thích Chu Thiên Giáng.

Xe ngựa nhỏ cuối cùng cũng tới kinh thành. Chu Thiên Giáng nhìn đường cái phồn hoa, có cảm giác giống như trong phim truyền hình.

- Nha đầu, nhà của muội ở đâu, để huynh đưa muội về nhà. Sau đó huynh tìm chỗ để ở.

Chu Thiên Giáng nói với Quách Dĩnh.

- Con heo thối, bây giờ muội muốn đem huynh bán cho phủ tướng quân.

Quách Dĩnh bỗng nhiên nghịch ngợm chọc vào trán của Chu Thiên Giáng.

- Phủ tướng quân? A, tên thanh lâu này đặt cũng có khí phách đấy, so với Mẫu Đan viên của huynh còn khí phách hơn nhiều.

- Huynh nằm mơ đi, nhà huynh mới là thanh lâu đó.

Quách Dĩnh đưa tay muốn đánh, lại dừng lại trên không trung rồi bỏ xuống.

Chu Thiên Giáng không phải kẻ ngốc, kiếp trước hắn đường đường là một thợ săn ảnh, vừa nghe vậy, Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Quách Dĩnh.

- Ý của muội là đó là nhà muội?

Quách Dĩnh chớp chớp đôi mắt to long lanh, yên lặng gật đầu.

- Thiên Giáng huynh, nói thật cho huynh biết, nhà của muội không phải là buôn bán da. Cha của muội là Trấn Nam Đại tướng quân. Bà nội của muội từng là nhũ mẫu của Hoàng đế Thành Võ, ngài phong cho bà là Cáo Mệnh phu nhân. Muội cũng không phải cố ý lừa gặt huynh, chỉ có điều liên quan đến danh dự của phủ tướng quân, muội không muốn để ai biết chuyện đã xảy ra trên đường.

Chu Thiên Giáng khiếp sợ nhìn Quách Dĩnh, nước miếng đang chảy xuống. Bà nội nó, không ngờ đào được kho báu.

- Thiên Giáng huynh huynh huynh sẽ không giận chứ? Nhìn thấy bộ dạng ngây ngô của Chu Thiên Giáng, Quách Dĩnh còn tưởng chàng đang giận nàng.

- Không có gì, huynh không giận đâu, không hề gì, nếu như vậy, Quách đại tiểu thư về nhà đi. Huynh sẽ đem đoạn tình duyên này chôn sâu ở trong lòng. Chờ một ngày nào đó, huynh sẽ nói cho đám con cháu biết, đã từng có một thời gian ngắn, huynh và một tiểu nha đầu cùng nhau chiến đấu sinh tử. Đương nhiên, không nói đến chuyện đánh lén cho bọn chúng biết đâu, ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp của chúng ta. Được rồi, tạm biệt.

Đến đây Chu Thiên Giáng lạt mềm buộc chặt, giọng điệu truyền cảm, biểu diễn cuốn hút, không nói hai lời liền nhảy xuống xe. Nhưng trong lòng, Chu Thiên Giáng bắt đầu đếm số, khẽ đếm đến mười nếu tiểu nha đầu không gọi hắn quay lại, vậy thì cứ chai mặt quay lại nói vài lời.

- Bảy Tám Chín ! Bà nội nó, không thể nào, chẳng lẽ vừa rồi biểu diễn hơi quá? Trong lòng Chu Thiên Giáng bắt đầu bồn chồn.

- Lợn chết còn dám đi một bước, muội sẽ đánh huynh thành đầu heo! Sau lưng Chu Thiên Giáng, rốt cục cũng truyền đến âm thanh tức giận của Quách Dĩnh.

Tiếng bước chân vang lên, Quách Dĩnh chạy đến trước mặt Chu Thiên Giáng, vừa giận lại vừa oán nhìn hắn.

- Tiểu nha đầu, huynh không đi vậy làm sao bây giờ. Nếu bị người khác biết, đối với danh tiếng của muội cũng không hay. Chu Thiên Giáng nói với vẻ mặt chân thành, tội nghiệp giống như mình bị bỏ rơi.

- Vào phủ với muội.

- Vào nhà muội? Chẳng lẽ muội muốn nói cho người nhà biết đã lấy thân báo đáp rồi.

- Huynh nằm mơ đi, ai lấy thân báo đáp. Muội sẽ nói với bà nội, huynh là do Phụ thân sai tới bảo vệ muội, như vậy là có thể ở lại phủ tướng quân rồi. Dù sao phụ thân còn hai ba tháng nữa mới về, đến lúc đó tính sau.

Nhìn Chu Thiên Giáng không nói lời nào, Quách Dĩnh lắc cánh tay hắn: - Huynh có đi không?

- Đi thì đi, cũng chỉ là một cái phủ tướng quân nho nhỏ, sợ cái gì. Chu Thiên Giáng chằng hề để ý nói.

Quách Dĩnh rốt cục cũng tươi cười, đến xe ngựa cũng không cần, để luôn cho phu xe. Quách Dĩnh kéo tay Chu Thiên Giáng, vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh kinh thành. Đừng thấy nàng lớn lên ở Nam Cương, cứ hai năm một lần về kinh thăm hỏi bà nội, ở kinh thành có không ít tỷ muội tốt.

Trấn Nam Đại tướng quân là võ quan tòng nhị phẩm, đừng thấy cấp quan không lớn, nhưng trong tay lại nắm trọng binh. Hơn nữa, lão phu nhân từng là nhũ mẫu của Hoàng đế, có nhũ mẫu chi ân, cho nên phủ được xây dựng đã vượt qua cấp bậc nhị phẩm.

Tuy nói Quách Dĩnh hai năm mới trở về một lần, nhưng bộ dạng tuấn tú của nàng, gia đinh tôi tớ trong phủ đều nhận ra.

- A ! Tiểu thư, tại sao người trở về. Tùy tùng đâu? Tại sao lại hai người? Bọn gia đinh vừa thấy Đại tiểu thư trở về, vội vàng chạy xuống bậc thềm.

Quách Dĩnh bị bọn họ vây quanh như mặt trăng bên trong phủ. Chu Thiên Giáng đi theo ở phía sau cũng không nói gì, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.

Lão phu nhân đang bệnh nặng, nằm nghỉ ngơi ở trên giường ngay tại hậu viên. Vừa nghe tôi tớ nói Quách Dĩnh đã trở về, tinh thần lão phu nhân lập tức phấn chấn hẳn.

- Mau gọi Dĩnh nha đầu đến đây cho ta. Đứa nhỏ này thật là không biết lo, hôm trước cha nó còn sai người đưa thư tới, còn hỏi đã về phủ chưa. Ôi ! Cuối cùng cũng đến rồi ! Lão thái thái nói xong, bảo người hầu đỡ ngồi dậy.

Đi vào hậu viên, Chu Thiên Giáng bị ngăn ở cửa, hắn không có quyền tùy tiện đi vào phòng ngủ của lão phu nhân. Khoảng một tuần nhang trôi qua, một nha hoàn đi ra gọi Chu Thiên Giáng vào.

Đến phòng ngủ, Chu Thiên Giáng chắp hai tay, rất cung kính thỉnh an lão phu nhân.

Lão thái thái nửa nằm trên giường, cẩn thận ngắm nghía Chu Thiên Giáng: - Ừ, không tệ, nhìn rất lanh lợi. Cậu bé, nghe Dĩnh nha đầu nói, cậu vì bảo vệ Dĩnh nha đầu nên chưa kịp về doanh trại bẩm báo một tiếng?

- A vâng, đúng vậy. Đại tiểu thư lo lắng thân thể lão thái thái, không đợi được mệnh lệnh hoàng thượng ban xuống đi cùng với tướng quân, nên tới khá vội vàng. Vãn bối lo lắng sự an toàn của tiểu thư liền chạy theo. Chu Thiên Giáng lại nói dối theo những gì hai người đã bàn trước.

- Ngươi có biết quân lính một mình trốn đi là phải mất đầu chứ? Lão phu nhân hỏi.

- Bẩm lão phu nhân, vãn bối thấy tiếu thư đi gấp, không kịp trở về bẩm báo, cho nên muốn chém muốn giết đều nhận ạ. Chỉ cần Đại tiểu thư an toàn, mọi thứ đều không quan trọng. Chu Thiên Giáng trung thành và tận tâm, lão thái thái nghe rồi liền gật đầu.

- Được, niệm tình ngươi trung thành với chủ, Dĩnh nha đầu lại cầu xin cho ngươi, việc này lão già ta sẽ giấu diếm cho qua. Nếu không trở về được, vậy ở trong vườn sắp xếp công việc. Đỗ ma ma, xem có việc gì cần làm, sắp xếp cho hắn một chút.

Lão phu nhân nói xong, Lão ma ma gật đầu đáp lời, ánh mắt lại liếc sang Quách Dĩnh. Lão ma ma trong ánh mắt của Quách Dĩnh giống như phát hiện mùi hương gì không bình thường. Chu Thiên Giáng vốn dang nghĩ đến việc có thể ăn một chút, ai biết chớp mắt đã bị dẫn ra ngoài. Ở trong hậu hoa viên, Đỗ ma ma sắp xếp cho hắn một công việc nhẹ nhàng trong vườn hoa.

- Điên thật, lão tử thiếu gì hoa tâm, vậy mà phải chăm hoa. Chu Thiên Giáng than thở một câu, bất kể thế nào, cuối cùng cũng có chỗ an thân.

Trong vườn hoa chỉ có một lão thợ làm vườn mang theo hồ lô rượu, mặc kệ Chu Thiên Giáng hỏi gì lão đều không trả lời. Chu Thiên Giáng cũng nghi, lão già này không phải lấy trộm hoa bán đổi lấy rượu đó chứ. Đợi bảy tám ngày trong buồn chán, Chu Thiên Giáng ngay cả Quách Dĩnh cũng không gặp.

Một hôm, hai cô ăn mặc như nha hoàn đi vào vườn hoa, chỉ mặt gọi tên Chu Thiên Giáng mang bồn hoa mai đi đến phòng tiểu thư. Trong lòng Chu Thiên Giáng vui hẳn lên, mấy ngày không thấy tiểu Quách Dĩnh, thật là nhớ nàng. Quan trọng nhất là trên người Chu Thiên Giáng không có một đồng tiền nào.

Chu Thiên Giáng ăn mặc như một gia đinh, đi theo hai nha hoàn vào nội viện. Dọc đường đi, Chu Thiên Giáng thỉnh thoảng khen ngợi hai nha hoàn xinh đẹp. Tuy rằng xấu hổ, nhưng trong lòng hai nha hoàn cũng vui mừng vô cùn, không khỏi có cảm tình tốt đối với Chu Thiên Giáng.

Đi vào trong phòng, Chu Thiên Giáng giả vờ giả vịt đùa nghịch chậu cây cảnh. Quách Dĩnh mặc một áo choàng màu trắng, trông vô cùng thanh lịch.

- Các ngươi lui xuống trước đi, không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được vào. Quách Dĩnh ra lệnh.

Hai nha hoàn vừa đi, Chu Thiên Giáng cợt nhả lại gần.

- Nha đầu, đưa huynh vào trong vườn hoa, muội còn có lương tâm không.

- Còn nói sao, mấy ngày nay muội mệt chết đi được. Hai ngày trước vương phủ Ngọc Cách Cách đến đây thăm muội, muội đem chuyện hôm trước huynh kể cho họ nghe, mấy ngày nay các cô ấy quấn quít lấy muội đòi muội kể hết. Không chỉ vậy, đến cả tiểu thư của các đại thần khác cũng tập trung đến. Quách Dĩnh nói xong, oán hận liếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái. Không chừng chuyện cảm động đó rất nhanh sẽ được lưu truyền trong giới quý tộc ở kinh thành.

- Nha đầu, hôm nay muội phải mời huynh ra ngoài ăn thật ngon một chút. Đi vào kinh thành nhiều ngày như vậy rồi, huynh còn chưa biết kinh thành có gì. Chu Thiên Giáng biết rằng không thể ở mãi trong phủ tướng quân, hắn có kế hoạch lớn vẫn chưa thực hiện.

- Được, huynh đi ra ngoài trước, muội thay quần áo. Quách Dĩnh trả lời dứt khoát.

- Ta đi ra ngoài làm gì, cũng không phải chưa từng thấy muội thay đồ.

Quách Dĩnh thẹn thùng trừng mắt nhìn hắn, đỏ mặt chạy vào bên trong, trang điểm rồi thay một bộ đồ xinh đẹp.

Lão phu nhân bị bệnh ở trên giường, trong phủ tướng quân không ai có thể quản Quách đại tiểu thư. Tất cả người hầu tròn mắt nhìn Đại tiểu thư dẫn theo một gã chăm sóc hoa nghênh ngang đi ra cửa chính, ai cũng không dám hỏi đến.

Hai người vòng vo mấy con phố, Quách Dĩnh chợt nhớ tới mình đi ra vội quá, quên mang theo ngân lượng. Quách Dĩnh nhìn xung quanh: - Thiên Giáng huynh, chúng ta đi đến Thục Phương viện ở đằng trước.

- Thục Phương viện? Thanh lâu?

- Thanh cái đầu của huynh ấy, đó là nơi Ngọc Cách Cách mở trai giới, ơi bọn tỷ muội tụ họp. Quách Dĩnh liếc mắt.

- Đều là con gái, huynh đi không được đâu. Chu Thiên Giáng cười cười xấu hổ.

- Huynh cho rằng muội đồng ý dẫn huynh đi, muội đã quên mang ngân lượng, đi vào trong đó lãnh trước một ít. Huynh có không, có thì không cần đi nữa. Quách Dĩnh vênh mặt lên, nói gọn gàng dứt khoát.

Nhắc đến tiền Chu Thiên Giáng cũng không tính toán nữa, bây giờ hắn đến tiền cơm cũng không có.

- Huynh không có tiền, trong túi không còn một xu.

- Vậy không được rồi, đi theo muội.

Quách Dĩnh vung tay đi về phía thẳng về phía trước, hiên ngang giống như một tiểu tử.

Thục Phương viện là một tòa nhà không lớn có hai tầng lầu, tuy nhiên trang trí lại vô cùng cầu kỳ. Vừa vào cửa, Chu Thiên Giáng đã nghe thấy một làn Mặc Hương.

- Tiểu thư xin dừng bước, trên lầu là khu vực cấm, không thể tùy tiện đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play