Chu Thiên Giáng uống rượu say bí tỉ, nhưng hẵn vẫn không quên tấm lệnh bài trong người, thi thoảng còn lấy ra sờ sờ nhìn nhìn. Ở trong trí nhớ của kiếp trước, khối lệnh bài này chỉ có trong truyền thuyết. Chu Thiên Giáng miệng lẩm nhẩm hát ‘hoa cúc tàn’, không ngừng ngây ngô cười với tấm lệnh bài. Cũng không phải là tấm lệnh bài này đối với hắn rất quan trọng, hắn chẳng qua thấy chuyện này hết sức buồn cười.
Trong xe Quách Dĩnh và Ngọc Nhi mỗi người một bênchăm sóc Chu Thiên Giáng, ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, hai người tức giận muốn đánh đấm Chu Thiên Giáng một trận.
- Chỉ biết uống, chưa thấy rượu bao giờ à? Tiểu tử thối, cũng không biết cùng nói chuyện với chúng ta, sao không uống chết luôn đi.
Quách Dĩnh tức giận nhéo Chu Thiên Giáng một cái.
Ngọc Cách Cách thì khẽ mỉm cười, nàng cũng không dã man như Quách Dĩnh, nhẹ nhàng giúp đỡ Chu Thiên Giáng vuốt lại mái tóc.
Chu Thiên Giáng giương mắt nhìn hai người một chút, giơ tay lấy ra lệnh bài:
- Dĩnh... tử, Ngọc... Nhi, thứ này trong quá khứ... hoành tráng vô cùng. Tuy nhiên... đối với chúng ta mà nói... đúng là vô dụng, thời điểm không có cơm ăn... cũng chỉ có thể đổi được tiền... hai bữa cơm rượu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT