Vùng núi Lạc Nhạn đã trở thành hang ổ của những tên cướp lang thang, tuy Phủ doãn Bành Thành Ngô Đại Ấn đã nhiều lần phái binh tiêu diệt nhưng phần lớn đều không công mà lui hoặc là chỉ bắt được mấy tên nhãi tép. Qủy Y Trác Hành đã trở thành thủ lĩnh của bọn cướp, dần dần hình thành một đội ngũ mấy ngàn người.
Sau khi nhận được truyền tin của Chu Diên Thiên thì Quỷ Y Trác Hành lập tức mang theo hơn mười huynh đệ đến thẳng kinh thành. Mục tiêu của Quỷ Y Trác Hành rất rộng lớn, thứ y muốn không phải là cuộc sống làm cướp đánh nháo nhỏ lẻ mà mục tiêu cuối cùng của y là làm lung lay căn cơ của Đại Phong triều. Trác Hành biết nếu chỉ dựa vào việc triệu tập các sơn tặc để lật đổ Đại Phong triều thì gần như là điều không tưởng, nếu nói về binh mã thì lúc trước đại quân mười mấy vạn của đại quốc cữu còn không đổi được Đại Phong nữa là mấy vạn giặc cỏ của y.
Trong lòng Trác Hành hiểu rõ rằng nếu muốn Đại Phong sụp đổ thì ngoài việc binh phạt ra thì phải khiến nội bộ bị chia rẽ. Một khi mấy trụ cột của Đại Phong triều bị đổ thì cũng không chịu nổi một kích như một lão nhân tám mươi tuổi. Trong số mấy trụ cột này thì Trác Hành biết Vệ Triển là một lão già ngoan cố và vững chãi và rất được Thành Võ Hoàng tin tưởng, Đại tướng quân Quách Thiên Tín trung dũng trước sau như một, Trác Hành biết cũng khó mà xúi giục được. Ngoài hai người này ra chỉ có Chu Thiên Giáng là một loại khác. Khác với suy nghĩ của Chu Diên Thiên, Trác Hành không muốn để Thành Võ Hoàng giết Chu Thiên Giáng mà muốn ép Chu Thiên Giáng dấy binh tạo phản.
Theo Trác Hành, chỉ cần Chu Thiên Giáng làm phản thì Quách gia sẽ mất sự tín nhiệm của Thành Võ Hoàng ngay lập tức, một khi quân doanh vững chắc của Đại Phong triều bị chia rẽ thì hoàng thất Lý gia sẽ nhanh chóng sụp đổ. Trác Hành không quan tâm việc Chu Thiên Giáng tự xưng vương, y biết với khả năng hiện giờ của Chu Diên Thiên thì không thể nắm được cả thiên hạ Đại Phong, so với việc ôm mãi suy nghĩ không thể thành hiện thực thì không bằng lùi lại một bước, phân Đại Phong ra rồi ai nấy tự quản.
Chu Thiên Giáng đã rời khỏi kinh thành gần ba tháng. Trải qua cuộc chiến hoàng tử soán vị thì kinh thành cũng dần dần yên ổn, trong khoảng thời gian này, Tam hoàng tử Huyền Nhạc và Tứ hoàng tử Huyền Châu minh tranh ám đấu, lần lượt lôi kéo các thế lực trong triều. Điều khác với trước kia chính là ngoài mặt hai vị hoàng tử rất nhường nhịn nhau, còn thường xuyên bày yến hội ăn uống với nhau. Thành Võ Hoàng thích các nhi tử đấu trí như vậy, bất kể ai là người kế thừa hoàng vị thì đều có lợi cho việc thống trị thiên hạ trong tương lai.
Qua một thời gian yên lặng thì hành tung của Chu Thiên Giáng dần dần lộ ra. Thế lực của Huyền Châu biết được Chu Thiên Giáng không phải bị biếm xuất thành, cuối cùng nỗi lo lắng kia cũng biến mất, xem ra lần này sau khi Chu Thiên Giáng trở về lại được Thành Võ Hoàng trọng thưởng rồi.
Trong Chu phủ, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi gần như trở thành chủ nhân ở đây. Ngày nào hai tỷ muội cũng gặp nhau một chút trong sân, cùng lấy ra những phong thư mà Chu Thiên Giáng viết cho các nàng rồi nói về sự nhớ nhung. Hai nàng không hề biết rằng những bức thư này đều được viết trước khi Chu Thiên Giáng đi, còn lúc này Chu đại quan nhân đang mặn nồng cùng một cô gái dị tộc, thậm chí còn tạo ra đời sau nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play