Lâu Tri Diệc suy nghĩ thật lâu, y từng tự hỏi bản thân rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi trở thành Kiếm Tôn.
Ký ức từ nơi sâu thẳm trong thức hải cuộn trào mãnh liệt, khiến mặt biển ý thức của y dậy sóng. Suốt một ngàn năm qua, từng mảnh ký ức lần lượt hiện lên như bóng câu qua cửa sổ, nhanh đến mức khiến y không kịp nắm bắt.
Xung quanh vang lên những tiếng kêu hoảng hốt xen lẫn ồn ào. Mọi người đều kinh nghi bất định, ánh mắt đổ dồn về phía Cơ Nhiên, người đang đứng sừng sững giữa không trung.
Lâu Tri Diệc đột nhiên nhớ đến một câu nói mà bản thân từng viết trên một tấm thẻ kẹp sách: "Trong thời gian hữu hạn, hãy làm những điều vô hạn."
Câu nói ấy có từ thuở y còn nhỏ, khi mẫu thân hỏi y nếu chỉ có thể sống một ngàn năm, y sẽ làm gì. Đó là câu trả lời y đã đưa ra.
Khi đó, Lâu Tri Diệc còn suy nghĩ: "Một ngàn năm chẳng lẽ vẫn chưa đủ dài sao? Một ngàn năm, có thể làm được rất nhiều chuyện. Một ngàn tuổi, gấp mười lần tuổi thọ của người bình thường."
Lúc đó, Lâu Tri Diệc cùng mẫu thân vẫn còn sống tại Không Linh Cảnh. Y không hiểu vì sao khi nghe câu trả lời của mình, trong đôi mắt vốn luôn ôn nhu của mẫu thân lại hiện một tia bi thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT