Sáng hôm sau, trời chỉ vừa hửng sáng, Thẩm Bùi Nhiên đã tỉnh dậy.
Hắn ngồi dậy, khẽ ngước mắt nhìn về phía Lâu Tri Diệc, người đang dựa vào giường đối diện.
Lâu Tri Diệc cầm trong tay một khối ngọc giản, ánh nắng mai dịu dàng chiếu qua cửa sổ, phủ lên thân người ấy. Bộ bạch y trên người Lâu Tri Diệc ánh lên sắc vàng nhạt, ấm áp mà rạng rỡ.
Thẩm Bùi Nhiên an tĩnh quan sát hồi lâu. Đúng lúc hắn chớp mắt, Lâu Tri Diệc khẽ động ngón tay đang nắm ngọc giản. Thẩm Bùi Nhiên biết ngay người trước mặt đã ra khỏi trạng thái nhập định.
“Lâu tiền bối.”
Thẩm Bùi Nhiên mặc quần áo chỉnh tề, quay lại gọi.
Nghe tiếng gọi, Lâu Tri Diệc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên thân hình gọn gàng của Thẩm Bùi Nhiên. Một chút ngạc nhiên lóe qua đáy mắt.
Không rõ vì lý do gì, hôm nay Thẩm Bùi Nhiên lại chọn mặc một bộ quần áo tuyết trắng. Nhưng nghĩ lại, một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ cứ mãi mặc đồ đen trầm nặng hay sao? Thay đổi một chút màu sắc cũng là điều tốt.
Ý nghĩ ấy khiến tâm trạng Lâu Tri Diệc trở nên vui vẻ hơn hẳn. Y khẽ mỉm cười ôn hòa, nói:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT