“Mạn Nhi, có chuyện gì vậy?” Tưởng thị nghe Liên Mạn Nhi gọi nàng, vội dừng bước. Tưởng thị là người thông minh, trong lòng nàng biết rõ, cả nhà Liên Thủ Tín này, lời Liên Thủ Tín hay Trương thị nói ra có thể sẽ không quan trọng, nhưng Liên Mạn Nhi thì khác, mỗi một câu nàng thốt ra đều nặng tựa ngàn cân.
Liên Mạn Nhi có thể làm chủ gia đình, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng rất lớn tới Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang, Tiểu Thất hay Liên Chi Nhi.
“Đại tẩu, tẩu thật sự muốn tìm cách trợ giúp gia đình sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.
“Có thể giả được sao.” Tưởng thị cười khổ nói: “… Trong nhà bây giờ ăn uống không thiếu cũng do không có chỗ cần tiêu tiền. Nhưng trong tay tẩu, một đồng dự trữ cũng không có, lỡ như có chuyện gì xảy ra cần phải dùng tiền thì sao. Cháu cũng không gạt Tứ thẩm và Mạn Nhi muội, cháu không tính cho mình thì cũng phải tính cho Nữu Nữu. Bây giờ con bé còn nhỏ, nhưng thời gian trôi qua, sau này mới tích lũy sẽ không kịp nữa.”
Tưởng thị nói không sai, mặc dù có Chu thị trợ cấp nhưng nguồn nhu nhập của cả mấy người nhà nàng có hạn. Hai năm qua chẳng tích lũy được bao nhiêu. Tưởng thị muốn kiếm tiền, cải thiện chi tiêu, ngoài việc trong tay khá khẩm hơn chút, mặt khác còn muốn tích lũy đồ cưới cho Đại Nữu Nữu.
Giống như Trương thị, Liên Mạn Nhi rất chán ghét kẻ hết ăn lại nằm, thích người cần cù cầu tiến. Hơn nữa, Tưởng thị luôn suy nghĩ cho Đại Nữu Nữu đã làm nàng cảm động.
“Đã vậy, muội có chủ ý này muốn nói với tẩu.” Liên Mạn Nhi nghe Tưởng thị nói như vậy, liền cười nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play