Liên Mạn Nhi gặp Lục lang và Tiểu Đàn Tử cũng rất vui. Dưới ánh mắt của mọi người, bọn họ không phải là người thông minh. Chính vì vậy mà bọn họ không có mấy tính cách đáng ghét của “người thông minh” hay có. Hai người này, làm gì, nói gì đều xuất phát tự đáy lòng.
Người như vậy, thật ra là loại người trời sinh trời nuôi, là loại người được hưởng phúc của ông trời nhất. Người ta thường hay nói người ngốc có phúc của ngốc, chính là chỉ người như vậy.
Liên Mạn Nhi thấy bọn họ chủ động đến chào hỏi với vẻ mặt cười ngây ngô như vậy, liền cảm thấy cõi lòng u ám do vài sự tình đã trở nên tươi sáng và ấm áp.
Đối với bọn họ, cảm tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên chưa bao giờ thay đổi.
“… Lát nữa ngươi đến hậu viện nhà chúng ta đi, Tứ thẩm muốn gặp ngươi đó.” Liên Mạn Nhi nói với Lục lang: “Ta thấy ngươi lại cao lên rồi. Chúng ta có may cho ngươi mấy bộ quần áo mới, ngươi đến thử nha.”
Lục lang cười ngây ngô đáp ứng.
“… Đã chào Tứ thúc và Ngũ lang ca rồi, ta không dám đi vào hậu viện…” Hậu viện không tiện đi vào. Đừng thấy Lục lang nhìn thấy Mạn Nhi biết đến chào hỏi, nhưng hắn lại không biết có thể nhờ người thông báo để vào thăm Trương thị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT