Liên Mạn Nhi thương lượng cùng Trương thị, muốn gọi xe cùng với con la đưa cho nhà cũ về, dùng cái này để dạy dỗ Tứ Lang, đồng thời cũng xả giận cho Liên Diệp Nhi.
“Như vậy. . . . . .” Trương thị do dự một chút nhưng cũng đồng ý với đề nghị của Liên Mạn Nhi: “Xe và con la đều là cha con đồng ý, tự tay cha con cho mượn đi. Hiện tại cha con không có ở nhà, nếu mẹ lại gọi xe la cho mượn về, sau này cha con sẽ mất mặt.”
“Chuyện này, mẹ cháu nói có đạo lý” Ngô Vương thị thấy Liên Mạn Nhi muốn vì Liên Diệp Nhi xả giận, cũng khuyên: “Nếu ngay từ đầu không cho mượn thì cũng thôi. Hiện tại mượn đã cho mượn, nửa đường lại lấy về còn không bằng ngay từ đầu không cho mượn.”
Liên Mạn Nhi làm sao không hiểu đạo lý này. Chuyện của nhà cũ, chuyện của Tứ Lang, thật ra thì nàng không muốn quan tâm, nàng đề nghị như vậy, chủ yếu chỉ muốn trút giận cho Liên Diệp Nhi thôi.
“Vậy thì cứ mặc hắn thế sao?” Liên Mạn Nhi hỏi, giọng nói có một chút hòa hoãn.
“Chỉ lần này thôi, hạng người như hắn, sau này khẳng định cha con sẽ không thèm để ý đến hắn đâu.” Trương thị liền nói: “Không tin chờ cha con trở lại, nếu kể ra chuyện Tứ Lang bảo Tam bá dắt la, con xem xem cha con có tức giận hay không?”
“Cha con khẳng định tức giận.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT