Lại là thư từ Thái Thương tới. Liên Thủ Tín nhận thư, Trương thị liền xuất tiền cảm ơn người đưa thư. Người một nhà lúc này mới quay vào trong nhà. Ngũ Lang đi tham dự kì thi ở phủ thành, Tiểu Thất đi học ở trường tư thục, trong nhà mấy người chỉ có Liên Mạn Nhi biết nhiều chữ nhất, nhiệm vụ đọc thư này đương nhiên rơi vào người Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín nói: “Ông nội con đã rất lâu rồi không có thư tới, không biết lần này có chuyện gì không?”
Từ phong thư lần trước giải thích mọi chuyện lại nhắn nhủ chuyện Liên Kế Tổ về viếng mồ mả xong, Liên lão gia tử cũng không có thư mới. Thật ra thì tần suất thư từ như vậy so sánh với nhà khác cũng đã nhiều, chẳng qua là so với lúc Liên lão gia tử mới đi Thái Thương thì đúng là tần suất thư có ít đi.
Liên Mạn Nhi cũng đoán không ra trong thư có chuyện gì, nên nhanh chóng mở thư ra đọc. Thư không dài lắm nhưng cũng không phải là ngắn. Chờ Liên Mạn Nhi đọc xong thư, Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi. Trầm mặc xong, Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Mạn Nhi: “Thư này ông con cũng chưa nói chuyện gì a. Mạn Nhi, thư ông con viết có chút văn vẻ cha nghe cũng không hiểu lắm. Trong thư cũng không nói chuyện gì phải không?”
Liên Mạn Nhi gật đầu: “Dạ phải, không có chuyện gì.”
Thư này Liên lão gia tử nói đúng là không có chuyện gì, sự tình bên Thái Thương nói rất ít, nhiều hơn lại là hỏi thăm chuyện bên Tam Thập lý Doanh tử này, hỏi chuyện nhà, chuyện cày bừa vụ xuân. Bình thường Liên lão gia tử gửi thư thường là có chuyện gì dặn dò, nay tựa như là rảnh rỗi nói chuyện phiếm như vậy khiến Liên Thủ Tín cùng Trương thị có chút kỳ quái.
Nghĩ một lát Liên Thủ Tín nói: “Lão gia tử đây là … nhớ nhà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT