Lâm Hiểu Đông về đến nhà, Lâm Hạ Miên - người tạm thời bị ép buộc về nhà tự kiểm điểm lại bản thân đang ngồi trong phòng khách chờ cậu.
Thanh niên đứng trước cửa, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát.
Lâm Hạ Miên vành mắt từ từ đỏ lên.
“Anh, anh đừng như vậy nữa,” Hắn khóc nức nở nói, “Em biết sai rồi! Anh đánh em đi……”
Nhưng Lâm Hiểu Đông không tức giận như Lâm Hạ Miên mong đợi.
Thay vào đó, thanh niên ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng mà sờ đầu hắn.
“Nói đi,” Lâm Hiểu Đông kìm nén cơn giận hỏi, dù sao cũng cần phải kiên nhẫn để đối phó với tên ngốc tử này, “Vì sao lại thiếu tiền?”
Trong chốc lát, Lâm Hạ Miên không kìm được nước mắt.
Hắn ôm chặt eo Lâm Hiểu Đông, vùi đầu vào ngực cậu, nhìn giống như một người sắt chết khát tìm thấy một ốc đảo giữa sa mạc. Hắn nói năng lộn xộn: “Xin lỗi anh, em, em chỉ muốn giúp anh giảm bớt một phần gánh nặng. Chuyện lần trước anh lại không nói cho em biết, một mình em ở trường học thật sự rất sợ, lúc nào cũng miên man suy nghĩ……”
Lúc Lâm Hạ Miên không chú ý, Lâm Hiểu Đông rũ mắt nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu của thiếu niên, khóe môi khẽ nhếch.
“Bảo sao tên tiểu tử này dễ dàng đồng ý chuyển đến sống ở kí túc xá như vậy,” cậu còn có tâm tình cùng hệ thống nói chuyện phiếm, “Thì ra là ở chỗ này còn có một cái hố đang chờ ta.”
Hệ thống:…… Nếu vậy thì ngài định vừa khóc vừa treo cổ một cách “dễ chịu” sao?
Lúc trước Lâm Hạ Miên hận không thể lật tung mái nhà lên!
“Vậy là hắn là cố tình ư?” Hệ thống lúc này mới phản ứng lại, “Chỉ vì không muốn sống trong ký túc xá sao?”
“Không muốn sống trong kí túc xá chỉ là thủ đoạn, đem ta vĩnh viễn cột ở bên cạnh hắn mới là mục đích chính của Lâm Hạ Miên,” Lâm Hiểu Đông chậm rãi nói, “Hiện tại ta rốt cuộc cũng hiểu, vì sao hắn lại không quan tâm đến thân phận côn đồ của ta.”
“Vì sao vậy?”
Lâm Hiểu Đông sung sướиɠ mà nở nụ cười: “Tất nhiên là vì, em trai thân yêu của ta căn bản là không muốn ta có một cuộc sống xã hội bình thường đó.”
Hệ thống: “…………”
Tuy rằng nó chỉ là trí tuệ nhân tạo được lập trình từ một dãy số liệu, nhưng sự thật đằng sau câu nói này, khiến nó cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong lúc nó đang trầm mặc, Lâm Hiểu Đông vẫn đang cố gắng đóng vai một người anh trai tốt.
Cậu nhẹ nhàng nói với Lâm Hạ Miên: “Năm nay ngươi đã học năm cuối của trường cao trung rồi, học hành căng thẳng như vậy, vì sao lại muốn bỏ gốc lấy ngọn? Hơn nữa những chỗ làm thêm khác có gì không tốt, vì sao lại làm ở Vạn Tiêu, đó là nơi nào ngươi còn không biết sao?”
“Em biết,” Lâm Hạ Miên hít hít cái mũi, “Nhưng em chỉ có thời gian rảnh vào buổi tối, hơn nữa tiền lương của Vạn Tiêu cũng tương đối cao.”
Lâm Hiểu Đông: “Không đúng, câu lạc bộ Vạn Tiêu hoàn toàn không tuyển dụng nhân viên bên ngoài, hầu hết những người bình thường đều không có cách nào vào được, một học sinh cao trung còn đang đi học như ngươi lấy đâu ra cách chứ?”
Lâm Hạ Miên thấp giọng nói: “Là Triệu lão sư giúp em, hắn nói hắn quen giám đốc của Vạn Tiêu, có thể cho em một công việc trong đó. Nhân lúc ít khách, em có thể vào trong phòng làm bài tập, hết ngày sẽ được trả tiền lương.”
Lâm Hiểu Đông nhíu nhíu mày: “Là Triệu lão sư trong đội thi tuyển của ngươi à?”
Lâm Hạ Miên lặng lẽ gật gật đầu.
Không đúng, Lâm Hiểu Đông nghĩ, chắc chắn là cậu đã bỏ qua chuyện gì đó.
Thanh niên trầm tư suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
“Ngươi ở Vạn Tiêu có từng gặp qua mấy người này không?” Cậu lập tức lấy di động ra, mở ảnh của Tề Giang Hà với Tề Hoài Thủy đưa cho Lâm Hạ Miên xem, “Triệu lão sư hay giám đốc của Vạn Tiêu đã từng nói chuyện với bọn họ chưa?”
Lâm Hạ Miên lắc lắc đầu.
“Nhưng giám đốc của em có một người bạn thường xuyên lui tới, vào ngày đầu tiên đến Vạn Tiêu, hắn cùng Triệu lão sư có nói chuyện với nhau” Lâm Hạ Miên cố gắng nhớ lại nói, “Em nhớ rõ, hình như tên hắn là...… là Trịnh Lập.”
Lâm Hiểu Đông lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là như thế”.
Rất tốt, cậu nghĩ, bây giờ tất cả các manh mối đều đã được xâu chuỗi lại với nhau.
Trịnh Lập là tay sai của Tề Giang Hà, hắn làm việc cho Tề gia, chuyện lúc trước của đám anh em đầu trọc không chừng cũng là do hắn sai người làm. Hắn tìm không tìm thấy điểm yếu của Lâm Tiểu Đông, vì thế nên mới giở thủ đoạn trả thù lên trên đầu Lâm Hạ Miên.
Cậu thở dài, nói với Lâm Hạ Miên: “Lâm Hạ Miên, ngươi thề cho ta, từ nay về sau, vĩnh viễn không bao giờ được bước vào nơi quỷ quái đó nữa. Quay lại trường học, học cho thật tốt tiết tự học vào buổi tối của ngươi đi, mọi chuyện còn lại ta sẽ lo liệu.”
Lâm Hạ Miên vừa nghe thấy cậu vẫn không buông tha cho mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Anh, em……”
“Đừng nói nữa,” Lâm Hiểu Đông “Ôn nhu” mà lau đi nước mắt trên má hắn, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ nguy hiểm, cảnh cáo, “Hạ Miên, ngươi là một người em trai ngoan biết nghe lời, có đúng không nào?”
Lâm Hạ Miên không biết vì sao lại rùng mình một cái.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, yên lặng mà gật đầu, không dám nói thêm nữa.
Nhưng có một chuyện Lâm Hiểu Đông không nói cho Lâm Hạ Miên biết: Nếu Trịnh Lập đã lên kế hoạch, khẳng định sẽ không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy.
Đến lúc đó, người thay hắn trả giá đại giới, nhất định là mình.
Cho đến lúc này, hệ thống rốt cuộc đã nhận ra có gì đó không đúng: “Vì sao, ta lại cảm thấy ngài không giống người tốt, mà giống như Phù Đệ Ma* - người đã nhận một tấn bi kịch tình yêu cay đắng trên con đường hy sinh bản thân để giúp đỡ em trai của mình vậy?”
* Phù Đệ Ma: là những anh chị lớn tuổi trong gia đình, luôn cố gắng bằng mọi giá để hỗ trợ e trai mình (hỗ trợ học hành, cho tiền mua nhà,..)
Lâm Tiểu Đông: “Aida, ngươi phát hiện ra rồi à?”
Hệ thống:…… Phát hiện ra một vấn đề lớn.
Lâm Hiểu Đông vẫn còn đang giả ngu: “Ngươi đúng là đồ đáng ghét, người ta thật sự lương thiện mà, đừng có nói bừa.”
Hệ thống: “Oẹ.”
Vì lý do này, Lâm Hiểu Đông còn chu đáo giúp hệ thống đọc hai điều cần lưu ý dành cho phụ nữ mang thai, thành công chọc hệ thống giận đến mức tắt máy.
Cậu cảm thấy mãn nguyện mà leo lên giường, nhắm mắt ngủ.
Vẫn còn một trận chiến khó khăn sẽ diễn ra vào ngày mai.
~~~~~~
Ngày hôm sau, cậu tự mình đưa Lâm Hạ Miên đi đến trường.
Sau khi ép tên tiểu tử này phải xin lỗi và hứa nhiều lần trước trưởng khoa, Lâm Hiểu Đông mới một mình một người đi đến Vạn Tiêu.
…… Sau đó, cậu đã bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.
“Ta muốn gặp giám đốc của các ngươi,” Lâm Hiểu Đông nghiêm túc nói, “Ta có chuyện quan trọng muốn gặp hắn, thật sự không phải tới gây chuyên…… Úi úi úi, đại ca à, ngươi đừng nắm cổ áo của ta, ta không phải tên côn đồ!”
Nhưng nhìn cậu xem, trái Thanh Long phải Bạch Hổ (tuy rằng đều là hình xăm giả), còn có mái tóc màu vàng xanh hoang dã đầy phóng túng mang phong cách nghệ thuật hậu hiện đại, cùng áo thun và đôi dép lào của cậu, thoạt nhìn trông rất năng động. Bảo vệ cười chế nhạo, căn bản không muốn nghe cậu giải thích, trực tiếp dùng bộ đàm gọi cho những người khác.
“Các ngươi đừng có dùng mắt chó coi thường người khác, người xỏ dép lào chắc gì đã là lưu manh, ta là chủ nhà*!”
* Chủ nhà: là người cho thuê nhà. Ở trung quốc, có một số người, bản thân là chủ sở hữu mấy căn hộ cho thuê, nhưng rất hay mặc áo phông, quần lửng với mang dép lào.
Lâm Hiểu Đông lớn tiếng hét lên.
“À thế à, vậy ngươi sở hữu bao nhiêu căn nhà?” Bảo vệ nheo mắt hỏi cậu.
Lâm Hiểu Đông nhịn mất nửa ngày, mặt đỏ lên, cũng không có cách nào nói dối trước mặt nhiều người như vậy.
Cậu cảm thấy nhất định là do khả năng tu luyện của mình chưa đủ cao thâm, vì vậy liền đổi sang phong cách trữ tình, dồn khí xuống đan điền, vẻ mặt thâm tình mà nhìn bảo vệ, diễn cảm nói:
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng bắt nạt những thiếu niên nghèo *……”
* Có nghĩa là mọi thứ đang dần thay đổi, vì vậy đừng bắt nạt thiếu niên khi họ nghèo. Có thể trong tương lai họ sẽ thăng chức rất nhanh và trở nên giàu có.
Hệ thống: “Thân, ngài lại đổi kênh rồi.”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Lâm Hiểu Đông cũng thành công gặp được giám đốc của Vạn Tiêu.
Giám đốc là người họ Hồ, là một người đàn ông hơn 30 tuổi, dáng người hơi béo, nụ cười của hắn khiến người khác nhìn vào rất có hảo cảm.
Nhưng Lâm Hiểu Đông lần đầu tiên thấy ánh mắt hắn, liền nổi lên mười hai vạn đề phòng ——
Người này từ trên xuống dưới, hầu như mỗi một lỗ chân lông đều in năm chữ “Ta là con hổ cười*”.
* Ta là con hổ cười: Bề ngoài thì tốt bụng, nhưng thực chất lại hung dữ như một con hổ. Nó là một ẩn dụ cho một người tốt bụng bên ngoài và nghiêm khắc và quyết liệt bên trong.
“Ngươi chính là anh trai của Lâm Hạ Miên?”
Giám đốc Hồ không hề tỏ ra khinh thường, chỉ là mỉm cười từ trong ngăn kéo văn phòng lấy ra một bản hợp đồng, “Ta hiểu ngươi muốn bảo vệ em trai mình, nhưng ngươi thấy đấy, tháng 7 năm nay Lâm Hạ Miên vừa đủ 18 tuổi. Trên bản hợp đồng giấy trắng mực đen này, hắn tự nguyện ký tên, cho nên dựa theo đạo lý mà nói, người kiện hắn là chúng ta mới đúng.”
Lâm Hiểu Đông liếc nhanh qua bản hợp đồng.
Khi lần đầu tiên đăng kí hộ khẩu, mẹ của bọn họ đã thay đổi tuổi của Lâm Hạ Miên lên một tuổi để em ấy được đi học sớm hơn.
Nhưng theo những gì mà giám đốc Hồ nói, pháp luật chỉ công nhận độ tuổi trên chứng minh nhân dân.
“Mặc kệ em trai ta đã trưởng thành hay chưa, em ấy vẫn còn là học sinh cao trung,” Lâm Hiểu Đông kéo kéo khóe miệng, cầm bản hợp đồng xé ra từng mảnh trước mặt hắn, “Nếu làm to chuyện này, đối với ai cũng đều bất lợi. Giám đốc Hồ, nói với thằng cháu Trịnh Lập kia, lần sau có chuyện gì thì trực tiếp tới tìm ta, đừng có dùng mấy thủ đoạn âm hiểm đó, hiểu không?”
Giám đốc Hồ vỗ tay hai cái khen cho sự dũng khí của cậu: “Được, Lâm Hiểu Đông, rất cam đảm.”
Hắn liếc liếc mắt nhìn đống giấy vụn trên bàn, cười nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng không phải là người không biết đạo nghĩa. Thẳng thắn cùng ngươi chuyện, em trai của ngươi rất thanh cao, mới đi làm được mấy ngày liền làm vỡ chai rượu trị giá tám vạn tệ, còn vì từ chối uống rượu với khách mà suýt chút nữa thì gây chuyện. Trong khoảng thời gian này, sở dĩ hắn có thể thoải mái ngây ngốc ở chỗ chúng ta, tất cả đều là nhờ vào sự giúp đỡ của một vị quý nhân.”
“Một vị quý nhân ư?”
Cậu buột miệng thốt ra: “Không phải là Cố Hi chứ?”
Giám đốc Hồ kinh ngạc nhìn cậu một cái: “Ngươi biết hắn à?”
Lâm Hiểu Đông: “…… Luật hình sự của đất nước chúng ta xử phạt như thế nào?”
Lâm Hạ Miên chỉ mới 17 tuổi!
Em ấy là trẻ vị thành niên! Vì sao lại để ý tới em ấy!
Hệ thống trầm mặc.
Nó biết, nó không nên nhắc Lâm Hiểu Đông rằng người đàn ông lúc trước cậu gặp ở cửa Vạn Tiêu chính là Cố Hi.
Giám đốc Hồ vội vàng nói: “Trước tiên ngươi đừng kích động, Cố tổng không làm gì Lâm Hạ Miên hết, chỗ chúng ta là cơ sở kinh doanh hợp pháp.”
Hắn phí cả một buổi mới khiến Lâm Hiểu Đông miễn cưỡng tin rằng chỗ bọn họ sẽ không cung cấp dịch vụ “chuyện ấy” cho khách hàng, nhưng bản thân Lâm Hiểu Đông là một tên côn đồ, tất nhiên cậu biết những hộp đêm như Vạn Tiêu có đầy những cô gái trẻ từ khắp nơi đến mời khách nhân uống rượu.
Hơn nữa, những chuyện không làm được ở hộp đêm, không cần phải nóng vội chỉ cần đi ra ngoài rẽ trái là tới khách sạn rồi.
“Đây là chính là lý do mà các ngươi không muốn thả người đi?” Lâm Hiểu Đông cũng lười cãi nhau với hắn, trực tiếp hỏi, “Nói đi, ta có thể trả tiền bồi thường, nhưng ngươi định kết thúc chuyện này như thế nào?”
“Ta thật sự rất đề cao ngươi,” Giám đốc Hồ nói, “Ngươi không cần phải trả tiền bồi thường, chủ yếu là bên phía Cố tổng có chút khó khăn.”
Hắn trầm tư một lát, trong lòng đột nhiên nghĩ đến: “Đúng rồi, ngươi với em trai ngươi lớn lên giống nhau như vậy, hay là ngươi tới thay thế hắn đi!”
Lâm Hiểu Đông: “…………”
Trăm triệu lần cậu không nghĩ đến.
Câu chuyện thế thân bạch nguyệt quang cẩu huyết này thế nhưng lại thần kỳ mà quay ngoắt 180°, trở lại một lần nữa!
Hệ thống: “Chuyện này không phải luôn ở trong tay ngài sao.”
“Khụ,” Lâm Hiểu Đông ho khan một tiếng, “Ta cũng không phải chỉ nhìn mỗi khuôn mặt.”
Hệ thống không tin hỏi: “Thật sao?”
“Thật,” Lâm Hiểu Đông nghiêm túc nói, “Vóc dáng cũng rất quan trọng đó.”
Hệ thống: Biết thế không nên hỏi.
Thấy cậu ngây người, giám đốc Hồ tưởng rằng Lâm Hiểu Đông đang định từ chối, vì thế hắn bắt đầu giở trò vừa uy hϊếp vừa dụ dỗ: “Ngươi cũng không muốn làm to chuyện này lên phải không? Nếu như ta nói chuyện này cho bộ giáo dục, mặc kệ trường học có đuổi học hắn hay không, thì cuối cùng ngươi nên nhớ một điều, đến lúc đó đừng nói đến chuyện em trai ngươi thi đại học, liệu hắn có thể tốt nghiệp cao trung hay không là cả một vấn đề đó!”
Trong lúc hắn nói chuyện, thanh niên vẫn luôn cúi đầu, hai tay buông thõng ở bên hông nắm chặt thành quyền khẽ run lên, có vẻ như cậu thật sự bị những lời uy hϊếp này đâm trúng.
Hơn nửa ngày, cậu mới ngẩng đầu lên với hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nói một câu: “Ta sẽ làm. Nhưng ngươi phải chắc chắn rằng, từ nay về sau, người của ngươi không bao giờ được xuất hiện trước mặt em trai ta nữa.”
Giám đốc Hồ đan mười ngón tay lại với nhau, vừa tựa lưng vào ghế vừa hài lòng mà nở nụ cười.
“Được.” Hắn gật đầu đồng ý, vốn dĩ người mà Trịnh Lập muốn hắn đối phó chính là Lâm Hiểu Đông.
Dù sao vẫn còn trẻ, hắn đắc thắng nghĩ, thật là dễ bị lừa.
Cùng lúc đó, Lâm Hiểu Đông ở trong lòng thở dài một hơi với hệ thống.
“Thời buổi này, có quá nhiều kẻ ngốc,” cậu thổn thức nói, “Ta chưa diễn cái gì hết vậy mà hắn đã tin rồi, thật là dễ bị lừa.”
Hệ thống: “…………”
————————
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo: Gặp mặt kim chủ!
Cảm tạ các thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Tuyết Tuyết 20 bình; 50480611 4 bình;
Rất cảm ơn các ngươi đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực