Mạnh Tắc Tri dành trọn buổi chiều để dọn sạch đống rác trong phòng khách. Sau đó, hắn thay mới toàn bộ đồ dùng sinh hoạt trong nhà theo thói quen của nguyên chủ, ngay cả bát đũa cũng không bỏ sót.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn lái xe đến Đại học Kinh Thành.
Là giáo sư, nguyên chủ có một văn phòng riêng tại đây. Nơi này không lớn, khoảng bốn mươi mét vuông, được trang bị một bàn làm việc, một bộ tủ hồ sơ, một bộ sofa và bàn trà, cùng với một bức tường đầy sách và tạp chí.
Sự việc của Hứa Giai Tình xảy ra vào cuối tháng Bảy, đúng dịp nghỉ hè. Vì vậy, dù nguyên chủ suy sụp hơn một tháng, công việc của hắn cũng không bị ảnh hưởng gì.
Hiện tại đang là mùa khai giảng. Theo thông lệ, Mạnh Tắc Tri gửi một tin nhắn trong nhóm sinh viên, yêu cầu các sinh viên mang luận văn đến gặp hắn theo từng đợt.
Nguyên chủ nghiên cứu toán học, nhưng khác với sư phụ Vạn Triết Tiên - người tập trung vào nghiên cứu nhóm hình học và hình thái điển hình, hướng nghiên cứu chính của nguyên chủ là lý thuyết số.
Dưới trướng hắn có tổng cộng sáu nghiên cứu sinh tiến sĩ và mười lăm học viên cao học, đều là chương trình ba năm.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Mạnh Tắc Tri đi đến giá sách, theo ký ức lấy ra hai quyển tạp chí.
Tên tạp chí là Tạp Chí Toán Học Hoa Quốc. Trong mười chín tạp chí toán học cốt lõi của quốc nội, Tạp Chí Toán Học Hoa Quốc chỉ xếp hạng ở mức trung bình khá. Hai bài luận văn khiến nguyên chủ bị phanh phui bê bối đạo văn đều được đăng trên hai cuốn tạp chí này.
Nhiệm vụ chính tuyến hiện tại Mạnh Tắc Tri tạm thời không thể thực hiện. Lúc này Tưởng Khải Dương đang tung hoành ở Hollywood. Về phần Trần Ứng Long, người có thể dễ dàng bỏ ra năm mươi triệu để đầu tư cho phim và chương trình truyền hình của Tưởng Khải Dương, thì làm sao có thể là một người bình thường được? Nghe nói trước đây chỉ cần cha hắn ta ho một tiếng, ngành công nghiệp trong nước cũng phải rúng động ba phần.
Hắn, một người làm học thuật, không quyền không thế, nếu thật sự cứng đối cứng với Tưởng Khải Dương và Trần Ứng Long, thì quả là không sáng suốt.
Vì vậy, Mạnh Tắc Tri mới quyết định bắt đầu từ nhiệm vụ phụ – khôi phục danh dự của nguyên chủ.
Những vết nhơ trên người nguyên chủ có ba điểm: bạo hành gia đình dẫn đến vợ sảy thai, gian lận học thuật và đời tư bê bối.
Thời gian dành cho Mạnh Tắc Tri không còn nhiều, năm tháng nữa, hai bài luận văn này sẽ bị phanh phui là đạo văn, trở thành ngòi nổ dẫn đến việc nguyên chủ nhảy lầu tự tử.
Mạnh Tắc Tri lướt qua hai bài luận văn này một cách sơ lược, trong lòng đã có suy tính.
Những người nghiên cứu lý thuyết số luôn không thể tránh khỏi việc mơ ước rằng một ngày nào đó mình có thể giải quyết một hoặc nhiều bài toán lớn của thế giới trong lĩnh vực này – như Giả thuyết Goldbach, Giả thuyết số nguyên tố sinh đôi, Giả thuyết Riemann, hay Định lý lớn Fermat…
Trong số đó, quen thuộc nhất đối với người Hoa Quốc có lẽ là Giả thuyết Goldbach.
Vào những năm 1930, trường phái lý thuyết số giải tích Hoa Quốc do Hoa La Canh dẫn đầu bắt đầu nổi lên.
Năm 1956, viện sĩ Vương Nguyên lần lượt chứng minh các trường hợp “3+4,” “3+3,” “2+3,” và “1+4.”
Năm 1962, viện sĩ Phan Thừa Động và nhà toán học Barbán của Liên Xô đã chứng minh trường hợp “1+5.”
Đến năm 1966, viện sĩ Trần Cảnh Nhuận chứng minh trường hợp “1+2” và vào năm 1978, ông hoàn thành công thức giới hạn trên của trường hợp “1+1.”
Chính nhờ những đóng góp xuất sắc của các nhà toán học Hoa Quốc trong việc chứng minh Giả thuyết Goldbach, mà từ rất sớm, giả thuyết này đã được nhà nước gán cho ý nghĩa vượt qua khuôn khổ học thuật, trở thành một “nhãn hiệu chính trị,” không ngừng cổ vũ các nhà toán học thế hệ sau.
Bị ảnh hưởng bởi điều này, sau khi được tuyển chọn làm học giả Trường Giang(chắc là danh hiệu gì đó), nguyên chủ trở nên táo bạo, chuyển hướng nghiên cứu của mình sang Giả thuyết Goldbach.
Tuy nhiên, đáng tiếc là nguyên chủ cuối cùng vẫn không thể giải được bài toán này. Nhưng điều đó không có nghĩa là nghiên cứu của hắn hoàn toàn vô ích. Ba mươi lăm năm sau, con gái duy nhất của hắn, dựa trên cơ sở nghiên cứu của hắn, đã thành công chứng minh giả thuyết này.
Chỉ là, đứa trẻ đó giờ không còn nữa.
Mạnh Tắc Tri lắc đầu.
Hai bài luận văn mà nguyên chủ đăng trên Tạp Chí Toán Học Hoa Quốc chính là về Giả thuyết Goldbach.
Lúc đó, nguyên chủ đã bị trúng độc, sự suy giảm trí tuệ khiến công việc nghiên cứu của hắn rơi vào bế tắc. Đúng lúc đó, phía nhà trường lại đưa ra yêu cầu cứng nhắc: các giảng viên ở cấp giáo sư mỗi năm phải đăng ít nhất hai bài luận trên các tạp chí cốt lõi, mà số lượng và chất lượng các bài luận này lại liên quan trực tiếp đến các dự án và kinh phí nghiên cứu.
Không đưa ra được kết quả nghiên cứu, tinh thần của nguyên chủ ngày càng mất kiểm soát, trở nên dễ nóng giận. Cũng chính vì vậy, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần quy chụp nguyên nhân cho áp lực công việc quá lớn.
Không ai thích giao tiếp với một người vừa bất đồng đã nổi giận. Dần dần, các đồng nghiệp trong khoa bắt đầu xa lánh nguyên chủ, ngay cả các sinh viên dưới trướng cũng đều sợ bị mắng, nếu không phải bất đắc dĩ thì họ sẽ không tìm đến hắn.
Chỉ ngoại trừ một người.
Người đó chính là nghiên cứu sinh tiến sĩ của nguyên chủ – Chương Phương Húc.
Chương Phương Húc cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ của nguyên chủ, mỗi ngày đúng giờ có mặt tại phòng thí nghiệm. Với sự giúp đỡ của anh ta, nguyên chủ khó khăn lắm mới viết xong hai bài luận văn này.
Nghĩ cũng biết trình độ của hai bài luận này chẳng cao được là bao, nhưng may mà vẫn có thể nộp cho Tạp Chí Toán Học Hoa Quốc.
Xét thấy Chương Phương Húc đã giúp đỡ mình không ít, nguyên chủ từng nghĩ sẽ thêm tên anh ta vào bài luận với tư cách tác giả thứ hai.
Nhưng Chương Phương Húc đã từ chối. Anh ta yêu cầu nguyên chủ chuyển cho mình ba vạn đồng, lý do là cha anh ta đang nhập viện vì suy thận giai đoạn cuối, bệnh tình rất nghiêm trọng, mà gia đình lại không đủ chi phí chữa trị.
Nghe vậy, nguyên chủ đồng ý ngay. Dẫu sao hai bài luận văn này trình độ vốn đã không cao, thêm một tác giả thứ hai thì giá trị học thuật lại càng thấp hơn.
Nguyên chủ rất hào phóng, chuyển cho Chương Phương Húc sáu vạn đồng.
Chuyện làm sao có thể đơn giản như vậy –
Cha của Chương Phương Húc quả thật đang nằm viện, bị suy thận giai đoạn cuối, bệnh tình rất nghiêm trọng.
Sau đó, Trần Ứng Long tìm đến hắn, hứa sẽ lo toàn bộ chi phí chữa trị cho cha anh ta, bao gồm cả chi phí phẫu thuật ghép thận, nhưng với điều kiện là Chương Phương Húc phải giúp hắn ta làm một vài việc.
Chương Phương Húc đồng ý.
Nguyên chủ chẳng bao giờ ngờ tới, mỗi lần Chương Phương Húc vào phòng thí nghiệm, anh ta đều chụp lại bản thảo của nguyên chủ, mang về chỉnh sửa và lưu trữ cẩn thận. Cứ một thời gian, anh ta lại giả vờ vô tình nhắc đến tiến triển nghiên cứu của mình trước bạn học hoặc cộng đồng mạng. Khi đã có kết quả, nguyên chủ viết luận văn, anh ta cũng viết theo. Sau khi hoàn thành, anh ta còn nhờ bạn bè kiểm tra xem có lỗi định dạng nào không, rồi làm bộ làm tịch cầm bản thảo bài luận đến tìm nguyên chủ…
Đến lúc bài luận được xuất bản, ở phần tên tác giả lại ghi tên của nguyên chủ.
Các nghiên cứu sinh khác dưới trướng nguyên chủ hoàn toàn không hay biết gì. Thấy kết quả này, ai nấy đều xôn xao.
Lúc này, diễn xuất của Chương Phương Húc đạt đến mức xuất sắc. Cần phẫn nộ thì phẫn nộ, cần tỏ vẻ oan ức thì oan ức. Khi có người hỏi, anh ta chỉ úp mở ám chỉ rằng nguyên chủ đã bồi thường cho hắn một khoản tiền.
Thấy Chương Phương Húc không truy cứu, các sinh viên khác của nguyên chủ cũng không dám mạo hiểm ra mặt. Dù sao chuyện này chẳng liên quan đến mình, tránh xa cho lành. Huống hồ, nếu nguyên chủ sụp đổ, đối với họ tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Còn họ nghĩ gì sau lưng thì không ai biết được.
Năm tháng sau, dưới sự chỉ đạo của Trần Ứng Long, Chương Phương Húc đứng ra tố cáo nguyên chủ chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của mình. Khi bằng chứng được đưa ra, nguyên chủ không cách nào giải thích, lập tức bị đẩy xuống vực sâu.
Muốn phá cục diện này, thực ra cũng không khó.
Nói trắng ra, vẫn là do nguyên chủ không đủ sức nặng, không ai chịu đứng ra bảo vệ hắn.
Động tác ngón tay trỏ của Mạnh Tắc Tri dừng lại trên mặt bàn, ánh mắt dừng ở những chữ lớn về Giả thuyết Goldbach trong phần tóm tắt bài luận.
Hắn nghiên cứu vật lý, chuyên về sinh vật học vật lý, các lĩnh vực khác ít nhiều đều có liên quan. Thế giới mà hắn từng sống cũng là một thế giới nhỏ, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật lại cao hơn thế giới này rất nhiều. Ít nhất, ở đó, Giả thuyết Goldbach đã được chứng minh.
Mạnh Tắc Tri dù không biết giả thuyết này được chứng minh thế nào, nhưng điều đó không cản trở hắn tin vào năng lực của mình, nhất là khi hắn có ký ức của nguyên chủ.
Quan trọng nhất là, nhìn vào tình hình hiện tại, ngoài con đường này ra, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Mạnh Tắc Tri cất hai quyển tạp chí vào ngăn kéo.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, sáu sinh viên bước vào, dừng lại cách bàn làm việc một mét, trong đó có Chương Phương Húc.
“Giáo sư!”
“Ừm.” Mạnh Tắc Tri cũng không có ý định tán gẫu để kéo gần quan hệ, hắn giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Chương Phương Húc lập tức đặt bài luận của mình lên đó.
Mạnh Tắc Tri ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái. Chương Phương Húc có ngoại hình bình thường, dáng người cao gầy, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen. Sắc mặt anh ta vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không giống người vừa làm chuyện khuất tất.
Khi bất chợt chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Mạnh Tắc Tri, trong một thoáng, Chương Phương Húc có cảm giác tất cả bí mật trong người mình đều bị phơi bày dưới ánh nhìn này.
Nhịp tim anh ta khựng lại. Đến khi nhìn kỹ lại, Mạnh Tắc Tri đã thu hồi ánh mắt.
Chương Phương Húc vừa nghi hoặc vừa hoang mang, chẳng lẽ mình nhìn nhầm?
Một cảm giác bất an đột ngột trỗi lên trong lòng anh ta.
Mạnh Tắc Tri dành hơn mười phút để xem kỹ bài luận. Phải công nhận rằng Chương Phương Húc quả thật có chút tài năng. Dù nguyên chủ hơn một năm qua ngoài việc dạy học cơ bản gần như không quan tâm gì đến những sinh viên này, anh ta vẫn có thể viết ra được bài luận có trình độ thế này, đã là rất khá rồi.
Chỉ tiếc là…
Mạnh Tắc Tri cầm bút khoanh hai chỗ sai trong bài luận, sau đó trả lại cho Chương Phương Húc: “Về sửa lại mấy chỗ này cho tốt. Sửa xong thì có thể gửi đăng được.”
“Cảm ơn giáo sư!” Chương Phương Húc mừng rỡ, lập tức quên bẵng cảm giác bất an vừa rồi.
Sau đó, một nữ sinh tóc ngắn đưa bài luận của mình cho Mạnh Tắc Tri.
Mạnh Tắc Tri lật xem vài trang, liền ném bài luận trả lại: “Viết cái gì lộn xộn thế này? Viết lại!”
Nhìn thấy cảnh đó, nữ sinh tóc ngắn gần như muốn nghiến nát hàm răng, nhưng không dám nổi giận, chỉ có thể nén nhịn.
“Lạc đề hết cả, sửa lại!”
“Dữ liệu trong bài quá ít, khả năng được chấp thuận không cao đâu.”
“Cái dữ liệu này là anh tự bịa ra phải không?”
Liên tiếp tiễn đi ba sinh viên, Mạnh Tắc Tri nới lỏng cà vạt trên cổ, rồi nhận bài luận từ tay nữ sinh cuối cùng. Hắn lật xem hai trang, bất giác khựng lại, sau đó ngồi thẳng người, tiếp tục đọc kỹ hơn.
Châu Gia vô thức xoắn chặt hai tay, không dám thở mạnh.
Phải mất gần nửa khắc, Mạnh Tắc Tri mới xem xong toàn bộ bài luận. Hắn ngẩng đầu nhìn Châu Gia: “Bài này là em tự làm hết?”
Không phải Châu Gia đa nghi, nhưng vì danh tiếng xấu của Mạnh Tắc Tri trước đó, cô lập tức nghĩ rằng, chẳng lẽ Mạnh Tắc Tri cũng muốn chiếm bài luận của cô?
Cô vô thức muốn tìm người khác giúp đỡ, nhưng quay đầu lại thì chẳng còn ai. Lúc này cô mới nhớ ra mình là người cuối cùng, những người khác đều đã rời đi. Châu Gia lòng rối như tơ vò, cắn môi gật đầu.
“Tốt lắm.” Mạnh Tắc Tri chân thành khen ngợi, ánh mắt lộ rõ vẻ yêu mến nhân tài: “Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, em có hứng thú tiếp tục theo tôi làm nghiên cứu sinh tiến sĩ không?”
Châu Gia thoáng sững người, hắn lại có ý gì đây?
Cô vô thức muốn từ chối, nhưng lại sợ làm mất lòng Mạnh Tắc Tri, đành dè dặt trả lời: “Em… em vẫn chưa nghĩ kỹ có nên học tiến sĩ hay không. Với lại, em cũng lớn tuổi rồi…”
“Ồ.” Mạnh Tắc Tri có chút thất vọng.
Hắn vẫn hiểu rõ đạo lý, không đồng ý ngay tức là từ chối.