10
Ngày 16 tháng 4 năm 2006, trời nắng.
Hôm nay bố mẹ lại phạt tôi quỳ ngoài sân.
Lâm Sâm lén lút chạy đến trước mặt tôi, cậu ấy ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, giống như đang kiểm tra xem tôi có khóc không.
Giờ thì tôi không khóc nữa rồi.
Nhưng cậu ấy vẫn ôm tôi nói: “Không sao đâu, không sao đâu~”
Tôi muốn cười.
Bởi vì cậu ấy lần nào cũng chỉ nói mấy câu như vậy.
Nhưng tôi cảm thấy rất hiệu quả.
...
Ngày 7 tháng 5 năm 2008, trời nắng.
Hôm nay Lâm Sâm chơi trốn tìm với đám bạn.
Cậu ấy trèo lên cây lớn sau lưng tôi, suốt cả buổi chiều, tôi không lật nổi một trang sách nào trong tay.
...
Ngày 9 tháng 6 năm 2010, trời nhiều mây.
Hôm nay tôi đang đọc sách trong sân, ngẩng đầu lên, tôi thấy một khuôn mặt cười rạng rỡ.
Là Lâm Sâm.
Cậu ấy lại đang chơi đùa với đám trẻ con khác.
Cậu ấy chạy nhảy tung tăng trong ngõ hẻm, mái tóc rối bời trong ánh hoàng hôn như đang hò reo niềm vui, một tuổi thơ tự do và hạnh phúc như vậy tôi cả đời này sẽ không bao giờ có.
Nhưng tôi không thấy buồn chút nào.
Vì tôi coi Lâm Sâm như một phần khác của chính mình, một tôi khác có tuổi thơ hoàn hảo, một tôi mà tôi muốn trở thành.
Nhìn cậu ấy hạnh phúc, giống như tuổi thơ của tôi cũng đang không ngừng tung tăng chạy nhảy.
Tôi rất hạnh phúc.
...
Ngày 4 tháng 3 năm 2011, mưa nhỏ.
Hôm nay Lâm Sâm lại đến mượn bài tập về nhà để chép.
Tôi rất vui, đã ba ngày rồi cậu ấy chưa đến mượn bài của tôi.
...
Ngày 16 tháng 5 năm 2013, trời nắng.
Hôm nay Lâm Sâm cùng một cô gái trong lớp cậu ấy đi về sau giờ học.
Cậu ấy cười rất tươi.
Tôi muốn trói cậu ấy lại, nhốt vào phòng của mình, như thế cậu ấy sẽ chỉ cười với mình tôi thôi, đúng không?
...
Ngày 24 tháng 7 năm 2015, trời nhiều mây.
Hôm nay tôi phải chuyển nhà, Lâm Sâm khó chịu gọi tôi là "cậu chủ", muốn “đoạn tuyệt” với tôi.
Tôi biết cậu ấy thực ra không nỡ để tôi đi, vì nếu tôi đi rồi, cậu ấy sẽ không còn bài tập để chép nữa.
Tôi cũng lo cậu ấy sẽ chép bài của người khác, cậu ấy không thể chép bài của người khác được.
Cậu ấy chỉ có thể chép bài của tôi.
Nhưng rồi chúng tôi sắp vào cấp ba, tốt nhất là không để cậu ấy chép bài nữa, nên tôi quyết định trong ba năm tới sẽ giám sát việc học của cậu ấy, cậu ấy nhất định phải học cùng trường với tôi, ít nhất cũng phải cùng thành phố.
...
Ngày 3 tháng 7 năm 2018, trời nắng.
Hôm nay tôi đi cùng Lâm Sâm để điền nguyện vọng đại học.
Bố mẹ bảo tôi điền ngành tài chính, tôi đã điền, họ muốn tôi tốt nghiệp xong quay về giúp đỡ họ, tôi nói đồng ý.
Dù sao thì với bố mẹ, tôi cũng không thể có bất kỳ ước mơ nào khác, tôi hy vọng quỹ đạo cuộc đời tôi sẽ tuân theo sắp xếp của họ, sau này nếu có cơ hội được ở bên Lâm Sâm, họ có thể sẽ không phản đối tôi.
Tôi có thể nghe theo mọi thứ họ muốn, duy chỉ có Lâm Sâm, là điều duy nhất tôi không thể mất.
Nói về Lâm Sâm, cậu ấy đã điền vào trường cạnh nguyện vọng đầu tiên của tôi, tôi lại có thể gặp cậu ấy hàng ngày rồi.
Cuộc sống có thêm hy vọng.
11
Nhật ký kết thúc sau kỳ thi đại học.
Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng phải hiểu được tình cảm của Triệu Khoát dành cho mình.
Hai cuốn nhật ký, đầy ắp tên tôi.
Tôi không biết phải đối mặt thế nào với tình yêu mãnh liệt ấy, chảy qua dòng chảy của năm tháng.
Những ngày tiếp theo, tôi giả vờ như không biết gì.
Ngoài mặt vẫn giữ mối quan hệ anh em tốt với Triệu Khoát.
Hắn cũng không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn.
Ngày hắn tháo băng bó, tôi tan làm về nhà, thu dọn hành lý, dự định ngày mai sẽ rời đi.
Triệu Khoát trở về, thấy tôi thu dọn hành lý gọn gàng, vội vàng đến ngăn cản.
“Đừng đi được không?”
“Cậu đã hồi phục rồi, tôi ở đây nữa thì là gì chứ?”
Hắn không thể kiềm chế nổi nữa, vòng tay ôm lấy eo tôi, hơi thở phả vào cổ tôi.
“Lâm Sâm, cậu rốt cuộc có để ý đến tôi không?”
“Gì cơ?”
“Tôi biết rồi, nhật ký, cậu đã đọc. Nên cậu…”
“Nhật ký gì? Tôi không biết.”
Tôi tạm thời vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của mình, nên đã nói dối.
Triệu Khoát nắm lấy cằm tôi rồi hôn tới.
Nụ hôn vụng về khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi vùng vẫy, đẩy hắn ra, hắn nói: “Cậu đã đọc rồi, lại còn ở lại chăm sóc tôi, chẳng phải cậu cũng thích tôi sao?”
“Không phải!”
Lần này Triệu Khoát không còn nhẹ nhàng nữa, hắn kéo tôi vào phòng ngủ.
Không biết từ đâu hắn lấy ra một cái còng tay, khóa chặt hai tay tôi vào đầu giường.
Khi tôi kịp phản ứng, thì đã bị hắn đè xuống.
“Cậu có biết mấy ngày nay tôi nhịn thế nào không?”
Hắn hôn lên trán tôi, rồi run rẩy nâng mặt tôi lên, nói:
“Mỗi ngày nhìn cậu lượn lờ trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể làm gì.”
“Hôm nay tay tôi cuối cùng cũng không còn cái băng phiền phức nữa.”
“Để tôi hôn cậu thật kỹ, được không?”
“Cậu hôn cái đầu nhà cậu ấy!”
Sự phản kháng của tôi vô ích, nụ hôn của hắn phủ xuống như mưa.
“Ưm… cậu phát điên gì vậy?”
Khi hắn trở về, người hắn có chút mùi rượu, nhưng không nồng.
Hơn nữa, hắn đã tắm rửa xong mới đến tìm tôi, khiến tôi từng nghĩ người này đang tỉnh táo.
Tôi giãy giụa trên giường.
Hắn lại càng hưng phấn, cởi hết áo của tôi.
Hắn nói: “Hôm nay tôi không say.”
“Tôi muốn nhớ rõ những việc tôi sắp làm với cậu.”
Hắn trở nên bình tĩnh, nụ hôn có kiểm soát và dịu dàng hơn.
Sau khi nếm thử, hắn lại điên cuồng chiếm lấy tôi.
Kỹ thuật hôn của hắn dần tốt lên qua thực hành, khiến tôi cũng bị cuốn theo, bắt đầu đáp lại.
Trong hơi thở ấm áp phảng phất mùi rượu của hắn, tôi như cũng say.
Tôi cố gắng vòng tay lên cổ hắn, mới nhớ rằng tay mình vẫn bị khóa.
Hắn hiểu ý định của tôi, trong đôi mắt đen kịt đã có thêm ánh sáng vui mừng, nhưng vẫn không mở khóa cho tôi, chỉ ôm tôi chặt hơn.
Một đêm mây mưa, tôi bị đưa lên đỉnh hết lần này đến lần khác.
Trong cơn mơ màng, Triệu Khoát mở còng tay cho tôi, bế tôi đi tắm.
Tên biến thái này lại bắt đầu khi ở dưới vòi sen.
Tôi ngất đi ngay tại đó.
Ngày hôm sau, ánh sáng chói lóa từ khe rèm khiến tôi cảm thấy mơ hồ.
Tôi muốn ngồi dậy, nhưng nhận ra toàn thân đau nhức, tay vẫn bị khóa.
Nhưng lần này, chỉ có một tay bị khóa.
“Triệu Khoát, đồ biến thái.” Tôi lẩm bẩm chửi.
Tôi giơ tay kéo chăn lên,
Chết tiệt! Tôi muốn chết.
Trên người tôi chi chít dấu vết, chẳng có chỗ nào lành lặn.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Kẻ thủ ác bưng một bát cháo bước vào.
“Cậu là chó à?”
Hắn cười ngượng ngùng, đầu tai hơi đỏ lên: “Lần đầu tiên, không kiềm chế được. Lần sau sẽ chú ý.”
Tôi ném gối vào hắn,
“Cậu còn định có lần sau à?!”
Hắn né tránh, rồi ngồi xuống trước mặt tôi để đút cháo.“
Mở còng tay ra, tôi tự ăn.”
“Tôi sợ cậu bỏ trốn.”
Hắn đưa thìa cháo tới miệng tôi, tôi không há miệng.
Hắn tự uống một ngụm, rồi giữ lấy sau đầu tôi ghé sát lại.
Tôi bị ép phải nuốt một ngụm cháo.
Lại bị hôn trong vài phút.
Chết tiệt!
Hắn định tiếp tục với thìa thứ hai, tôi vội từ chối: “Tôi tự uống, tự uống, cậu dùng thìa đút cho tôi đi.”
Sau khi tôi uống xong, tôi thử hỏi: “Bao giờ cậu mới thả tôi ra?”
“Khi nào cậu đồng ý ở bên tôi.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì đến khi nào cậu đồng ý. Tôi đã giúp cậu xin nghỉ dài hạn ở chỗ làm rồi.”
“Đồ biến thái!”
Nhưng sự vô liêm sỉ của hắn còn hơn thế, mỗi tối hắn đều không ngừng đòi hỏi.
Một hôm, tôi không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa hét lên:
“Tôi đồng ý, đồng ý với cậu không được sao? Có thể dừng lại… dừng…”
Triệu Khoát vui vẻ hôn lên cổ tôi, nói: “Thật không?”
“Thật, thật, thật! Cậu mau… ra ngoài đi.”