4
Nhận được tin nhắn từ Triệu Khoát, tôi liền tự mở khóa mật mã và bước vào nhà hắn.
Sau khi bật TV, tôi đi tới tủ lạnh lấy một chai nước dừa.
Đây là thức uống mà tôi yêu thích nhất.
Triệu Khoát luôn nói: "Thứ này ngọt lịm, có gì ngon đâu."
Nhưng mỗi lần hắn tích trữ đồ uống, vẫn sẽ mua cả một thùng nước dừa.
Bạn thân là như thế, luôn để tâm đến sở thích của đối phương.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa xem TV một lúc, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi cảm giác được hơi thở ấm áp gần má, làm tôi ngưa ngứa.
Tôi từ từ mở mắt ra, liền thấy gương mặt Triệu Khoát gần trong gang tấc.
"Đứng sát thế làm gì?" Lúc này tôi vẫn chưa nhận ra sự kỳ lạ của hắn tối nay.
Hắn không nói gì, chỉ hơi lùi lại một chút.
"Cậu về lâu chưa?" Tôi chống người ngồi dậy.
Triệu Khoát cũng ngồi xuống cạnh tôi.
"Vừa về đến."
"Cậu uống rượu à? Người toàn mùi rượu."
Hắn ngửi thử tay áo mình rồi nói: "Mùi nặng lắm à? Để tôi đi tắm đã."
Tôi rất nhạy cảm với mùi hương, cũng không thích mùi rượu nồng.
Vì thế, Triệu Khoát hiếm khi uống rượu trước mặt tôi.
Tôi cũng chưa bao giờ thấy hắn say.
Khi hắn bước ra với nửa người dưới quấn khăn tắm, tôi vẫn còn ngái ngủ.
Nhưng nhìn thấy thân hình hoàn hảo của Triệu Khoát, tôi tỉnh hẳn.
Thú thật, có chút ghen tị, thậm chí là đố kỵ.
Hắn đúng là mọi thứ đều tốt.
Nếu hắn đăng ảnh bơi lên mạng, chắc chắn tin nhắn riêng sẽ nhiều hơn tôi.
A! Tin nhắn riêng!
Bỗng nhiên tôi nhớ lại lý do mình đến đây hôm nay, lập tức tỉnh táo trở lại, cơn giận cũng ùa về.
Tôi bắt đầu kể hết mọi chuyện trên mạng cho Triệu Khoát nghe.
"Hắn dám nói, tôi thiếu hắn một lần, thì sẽ cho tôi 1000. Cậu nói xem, thế có quá đáng không?!"
Tôi tức đến mức mặt đỏ bừng.
Triệu Khoát nhìn tôi với ánh mắt hơi khác lạ, nhưng lời nói tiếp theo của còn lạ hơn: "Để tôi thiếu cậu một lần, tôi cho cậu 10000."
???
Đây là Triệu Khoát ư? Từ nhỏ đến lớn luôn nghiêm túc, là "con nhà người ta" sao?
Tôi sững sờ đến không nói nên lời, nhưng rồi mọi chuyện còn kinh ngạc hơn nữa.
Hắn bất ngờ tiến sát lại, nhét ngón cái vào miệng tôi, thì thầm: "Được không? Một lần 10000."
Tôi bị chặn miệng, chỉ nói được vài từ nhưng vô cùng bất mãn: "Cậu giàu lắm hả?! Một lần 10000, theo sức của cậu thì chẳng phải một đêm cậu phải trả tôi mấy triệu sao?"
"Tất cả tiền của tôi đều là của cậu, sau này kiếm được cũng cho cậu, có thể bao trọn cả đời đêm của cậu được không?"
Tôi trợn trắng mắt.
Triệu Khoát ơi Triệu Khoát, hóa ra say rượu cậu lại vô liêm sỉ thế này.
Khi không uống rượu nghiêm túc bao nhiêu, say vào lại hạ lưu bấy nhiêu.
Tôi giơ tay tát hắn một cái, không nặng không nhẹ.
Đôi mắt hắn bỗng sáng lên, nhìn tôi đầy kỳ vọng.
Tôi: ???
Không lẽ... anh em à...
Hắn rút ngón tay ra, dùng hai tay nâng mặt tôi, giọng tràn đầy dục vọng: "Vợ ơi, còn muốn nữa."
Tôi coi cậu là anh em, cậu lại coi tôi là vợ?
Khi con người rơi vào trạng thái cực kỳ sốc, cực kỳ bất lực, sẽ rất bình tĩnh.
Nhưng tên say này thì không hề bình tĩnh chút nào.
Thấy tôi không tiếp tục hành động, hắn đột nhiên nhào tới.
"Triệu Khoát! Cậu đang... ưm!"
Tôi trợn to mắt nhìn người đang đè lên mình.
Lưỡi hắn quấn lấy trong miệng tôi.
Hắn, hắn dám cưỡng hôn tôi?!
Hắn còn dám thò tay vào trong áo tôi!
Cậu ta làm sao dám chứ!
Chúng tôi là anh em từ nhỏ đến lớn cơ mà!
Hắn lúc nào cũng rất dịu dàng với tôi.
5
Năm hai đại học, chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn cùng phòng A.
Trong buổi tiệc, một người bạn của A tên Trương Lương để ý đến tôi.
Hắn ta điên cuồng theo đuổi, còn tôi thì điên cuồng từ chối.
Hắn ta theo, tôi trốn, thật sự tôi cảm thấy không còn đường thoát.
Trương Lương theo đuổi mãi không được, nên đã nảy sinh ý đồ xấu.
Có lần, hắn ta lợi dụng lúc phòng tôi không có ai, định giở trò với tôi.
Ừm, nhưng hình như cũng không đúng.
Hắn ta muốn tôi giở trò với mình.
Hắn ta cấu kết với bạn cùng phòng A, bỏ thuốc vào cốc nước tôi hay uống.
Lúc ấy, tôi mơ màng bị hắn ta cởi quần dưới.
Khi hắn ta đang bám vào lưng ghế chuẩn bị ngồi xuống, thì Triệu Khoát tới tìm tôi.
Thấy cảnh tượng đó, Triệu Khoát hét lớn: "Lâm Sâm! Các người đang làm gì vậy?!"
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy cả người nóng bức khó chịu, gắng sức nói: "Triệu Khoát, cứu, cứu tôi."
Nhận thấy tình trạng của tôi không ổn, hắn lập tức kéo Trương Lương xuống đất, sau đó cầm ghế đập về phía hắn ta.
"Nếu còn dám động vào cậu ấy, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!"
Nếu không phải Trương Lương chạy nhanh, chắc hắn ta không chết cũng tàn phế.
Khi phòng trở lại yên tĩnh, Triệu Khoát vội vàng mặc quần cho tôi.
Nhưng thuốc vẫn còn tác dụng, khiến cả người tôi nhạy cảm.
Chỉ cần hắn chạm vào, tôi liền phát ra âm thanh ám muội.
Mặt Triệu Khoát đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cậu có thể đừng kêu được không?"
Tôi cũng đâu muốn thế.
Tôi thực sự khó chịu vô cùng.
Dù sao cũng là anh em, giúp một chút chắc không sao nhỉ?
Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo Triệu Khoát, mất kiểm soát mà nói: "Cậu... có thể giúp tôi không?"
Chưa kịp định thần, bộ quần áo vừa mặc xong đã bị hắn cởi ra lần nữa.
Khi Triệu Khoát cúi đầu chuẩn bị làm gì đó, tôi ý thức được hành động của hắn run rẩy giơ tay cản lại: "Không, không phải như thế này, không phải giúp theo cách đó."
Chết tiệt! Nếu cậu làm thế, sau này tôi biết đối mặt với cậu thế nào đây.
"Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào?" Hắn hỏi với vẻ thành khẩn.
"Dùng... dùng tay là được." Tôi nhắm mắt lại nói, vì quá xấu hổ.
Hắn rất nhẹ nhàng, cũng rất nghe lời.
Tôi bảo hắn nhẹ thôi, hắn liền giảm tốc độ.
Tôi bảo nhanh hơn, hắn cũng lập tức tăng tốc.
Tôi như chìm trong mê loạn dưới những ngón tay của hắn.
Lúc đó, con người rất dễ yếu đuối, tôi muốn ôm ai đó.
Thế là thở dốc nói: "Cậu... cậu đứng lên chút."
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, dường như hiểu ý, liền đứng lên một chút, cúi người sát lại.
Tôi lập tức ôm lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn, hít thở theo nhịp điệu từ bàn tay của hắn.
Có lẽ vì tôi ôm quá chặt, hắn dường như cũng thấy khó thở.
Giữa căn phòng, tôi không phân biệt nổi tiếng thở hổn hển kia là của ai.
Ánh nắng từ ban công chiếu vào, rồi lại dịch chuyển, rồi dịch chuyển.
Đến khi mặt trời gần khuất, tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cả người mềm nhũn trong vòng tay của hắn, không còn chút sức lực nào.
Trong cơn mơ màng, Triệu Khoát thậm chí còn bế tôi vào phòng tắm rửa sạch.
Tôi khẽ mở mắt, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Động tác của hắn chững lại, nghiêm túc hỏi: "Chỉ một câu cảm ơn là đủ à?"
"Hả?"
Quả thật có hơi không phải với hắn.
"Vậy cậu muốn tôi cảm ơn thế nào? Tôi sẽ đồng ý mọi thứ."
"Bất cứ thứ gì cũng được?"
"Ừ!"
"Để tôi nghĩ đã, rồi sẽ nói với cậu."
"Được, tôi đợi."
6
Cho đến bây giờ, Triệu Khoát vẫn chưa nói tôi phải cảm ơn hắn như thế nào.
Nhưng hắn luôn là người khiêm nhường và lịch sự, ngay cả trong lúc ấy, hắn vẫn rất dịu dàng với tôi.
Thế mà giờ đây, hắn lại cưỡng hôn tôi, một tay giữ chặt tay tôi, tay kia thì sờ soạng khắp người tôi.
Tôi bất ngờ cắn hắn một cái, trong miệng cảm nhận được vị máu nhàn nhạt.
Hắn nhăn mặt vì đau, hơi ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ bối rối.
"Triệu Khoát! Cậu đang làm gì đấy?"
"Làm cậu."
"Không được!"
"Tại sao lại không được?"
"Chúng ta là bạn! Tôi là anh em của cậu!"
"Cậu là vợ tôi."
Tôi: ???
"Cậu nhìn cho kỹ xem tôi là ai?"
Tôi trợn mắt nhìn hắn.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn đạp hắn chết quách cho rồi.
"Cậu là Lâm Sâm, Lâm Sâm là vợ tôi."
???
"Tôi là ông nội cậu đây!"
Tôi tức giận đạp cậu ấy một cú, hắn đau đớn rên lên một tiếng, nhưng vẫn không đứng dậy, mà tiếp tục đè lên tôi.
Tôi ghét nhất là người khác dùng vũ lực, lúc này cơn giận của tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Tôi dùng hết sức rút tay ra khỏi vòng kiềm chế của hắn, rồi dồn toàn bộ sức lực tát mạnh một cái.
Triệu Khoát ngất xỉu ngay trong vòng tay tôi, bất tỉnh nhân sự.
Tối hôm đó, tôi lên mạng đăng bài cầu cứu: "Bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn uống say gọi tôi là vợ thì phải làm sao?"
Bài viết ngay lập tức nổi như cồn.
Phần bình luận tràn ngập những lời bàn tán sôi nổi:
"Người ta hay nói 'lời thật khi say', cậu hiểu chứ?"
Tôi cau mày tiếp tục lướt điện thoại.
"Anh~ em~ cậu~ thật~ thơm~"
Lướt điện thoại.
"Là bạn thân, cũng là vợ~"
Lướt điện thoại.
"Bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức! Hãy đi hôn cậu ta!"
Tôi sờ sờ môi mình vẫn còn tê rần, rồi tiếp tục lướt điện thoại.
"(biểu cảm cong mông) Anh em, quay lại đây, có chuyện gấp."
Mắt cay quá, lướt tiếp.
"Cậu ấy chỉ gọi cậu là vợ thôi sao? (cười lén lút)"
Tôi chột dạ tiếp tục lướt.
"Ngồi hóng phần tiếp theo."
...
Tôi cứ lướt mãi, có lúc cảm thấy lên mạng chẳng giúp ích gì cả.
Đang lúc thất vọng vì không tìm được người giúp đỡ nào nhiệt tình, thì có một người đăng một bài dài, tôi bỗng thấy lóe lên một tia hy vọng, bèn đọc kỹ:
"Anh em là anh em thôi, anh em thì không thể biến thành vợ được. Nếu đã thành vợ rồi, cậu sẽ không còn tự nhiên vỗ vai anh em mình, rồi cùng nhau đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa nữa. Nếu đã thành vợ rồi, hai người chỉ có thể cuộn tròn dưới chăn vào ban đêm và cùng nhau chìm trong dục vọng và tình yêu thôi. Vậy nên, anh em chỉ có thể là vợ... À không... Ý tôi là... Vì thế, vợ chỉ có thể là anh em... Xin lỗi, tôi muốn nói là... anh em..."
Tôi: (người già, tàu điện ngầm, xem điện thoại)
Đang đùa tôi chắc?
Rồi một tia hy vọng khác lại lóe lên:
"Anh em, tôi từng gặp chuyện này rồi, tôi nói cho cậu biết, cậu ta chỉ là phát điên vì muốn yêu thôi, uống say mới gọi anh em mình là vợ đó haha. Đừng suy nghĩ nhiều, cậu mà nghiêm túc là thua đấy."
Tôi trả lời: "Ừm, cậu ta gọi tên tôi trước, rồi mới gọi là vợ, phải làm sao đây?"
"Thế thì chúc mừng cậu, cậu ấy thích cậu rồi."
A a a, chúc mừng cái gì chứ!
Tôi không muốn được chúc mừng đâu!
Kiếp sau tôi sẽ không bao giờ làm bạn với các người trên mạng nữa!
Lòng tôi càng thêm rối bời.
Tôi tắt điện thoại, cầu mong thế giới yên bình, a di đà phật.