Cảm thấy thế nào khi bị người khác làm nhục?
Nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta không gặp lại nhau nữa.
Tôi là Phật Tử nổi tiếng nhất kinh thành. Ngày tôi về nhà, lại bị đám sơn tặc chặn đường.
Họ kéo quần áo của tôi. Nói muốn xem, tôi một người Phật Tử có gì khác với đàn ông bình thường không.
Khi tôi từ bỏ vùng vẫy chính Bùi Cảnh đã cứu tôi.
Hắn đưa tôi về Thiên Long Tự chăm sóc tôi từng ngày, đưa thuốc cho tôi mỗi ngày, tự tay chuẩn bị bữa ăn chay cho tôi.
Trái tim vì những hành động của anh ấy mà không còn bình tĩnh như trước nữa.
Vương Gia tôi là một người xuất gia, cũng là đàn ông .
Vậy thì sao? Bản Vương thích ngươi.
Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác vì với Bổn Vương?
Hắn cười nhìn tôi, trên mặt tràn đầy tình cảm như rất chắc chắn.
Tôi đã nghĩ đó là tình yêu, sau khi cơ thể tôi hồi phục. Tôi đã tìm thấy vị trụ trì , tôi đã vào Hồng Trần Vạn Trượng. Không xứng làm người xuất gia.
Tôi đã từ bỏ mọi thứ vì Bùi Cảnh.
Nhưng chưa từng nghĩ hồng trần chính là địa ngục của tôi.
Sau khi tôi theo Bùi Cảnh về Vương Phủ. Tính khí của anh ấy thay đổi rất nhiều, không chỉ ở kinh thành tuyên bố khắp nơi tôi thích đàn ông. Không xứng đáng làm người.
Hàng ngày còn dùng roi, móc đánh tôi khắp người. Hôm nay khi anh ta đánh tôi một lần nữa.
Cuối cùng tôi không nhịn được hỏi ra nỗi đau trong lòng “ Vì sao anh không cưới tôi? Tại sao lại cứu tôi? Tại sao anh lại ở bên tôi mỗi ngày? “
Bổn Vương muốn nhìn thấy một vị Phật Tử như ngươi có khả năng gì. Hãy vì Hoàng Phi của Bồn Vương mà nhảy xuống lầu đi .
Tất cả quá khư hiện trong đầu tôi đang đặt tại đây. Tôi muốn nói với anh ấy sự thật.
Roi lại một lần nữa rút tới. Tôi đang nằm đó. Hoá ra ngay từ đầu đã sai hết rồi..
Mỗi ngày tôi đều sống không bằng chết.
Anh ấy đã biết rằng ngay cả khi tôi. Không bao giờ dính líu đến hôn nhân, mà lại nhốt tôi trong rừng.
Lại sai lính canh mang cho tôi đủ loại thịt sống. Tôi không ăn thì để họ móp miệng tôi ra, đổ từng miếng thịt vào.
Sau khi tôi bị buộc phải nuốt, không nhìn được lại toàn bộ nôn ra.
Mà Bùi Cảnh lại ở một bên suy nghĩ nhìn tôi . Hắn ghét tôi, chỉ muốn trả thù cho người con gái mình yêu.
“ Nếu Vương Gia cho rằng thảo dân đã hại Hoàng Phi. Có thể chém xuống một đao “ Tôi nói xong, tôi mất hết ý thức.
Thức dậy lần nữa, tôi đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Bùi Cảnh.
Muốn chết? Bồn Vương sao có thể dễ dàng tha cho ngươi.
Hắn kéo tôi ra khỏi giường.
Sau đó là tất cả những thứ lộn xộn đập vào tôi. Sau khi bị buộc phải đi bộ một vòng.
Tôi bị nhốt trong một căn phòng gỗ lạnh lẽo.
Bùi Cảnh cầm một con dao bước từng chút đến gần tôi. Nốt ruồi đỏ trên trán của ngươi, thật sự rất chướng mắt .
Bây giờ ngươi không còn xứng làm Phật Tử nữa. Ta sẽ giúp ngươi huỷ đi.
Tôi lắc đầu. Nhưng chỉ là vô ích.
Hắn đá tôi ngã xuống đất, với lòng căm thù hoàn toàn.
Đây là những gì ngươi xứng đáng, phải không?
Trái tim tôi chết đi từng chút một. Tôi nhân lúc Bùi Cảnh quay người. Rút kiếm của thị vệ ra.
Nghe thấy tiếng động, khi Bùi Cảnh quay người nhìn về phía tôi. Trong mắt lại hiện lên một tia hoảng hốt không dễ bị phát hiện.
Tôi tự cười.
Bùi Cảnh, quả báo lớn nhất đời tôi.. Là gặp anh
••••••••••••••••••••••