Lư Hạ Dương nghe được lời nói ngông cuồng, không xem ai ra gì của Quảng Dã, cậu ta nhìn chằm chằm vào Quảng Dã, trong mắt tràn đầy giận dữ.

Mặt cậu ta dần trắng bệch, cất không còn giọt máu, trong lòng nổi sóng cuộn cuộn, cổ họng nóng ran, không nói thêm được lời gì.

Cuối cùng, Quảng Dã đi xuống bậc thang, dặn Tang Lê rồi đi.

Ra đến cổng trường, hai người đi đến bên cạnh xe moto của Quảng Dã, ở xung quanh không có nhiều học sinh đi lại nữa, Quảng Dã cầm lấy mũ bảo hiểm, lười biếng đưa vào xe, im lặng ngắm nhìn cô gái mỉm cười.

Tang Lê bị anh nhìn chằm chằm thì hơi xấu hổ: "Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy..."

Quảng Dã nhìn thấy hết phản ứng của cô rồi cười người mỉm cười nói: "Lúc trước tôi mới chỉ nghe bác Trương nói qua, hôm nay được chứng kiến tôi mới thấy mở rộng tầm mắt, không ngờ người luôn dịu dàng bình tĩnh như bạn học Tàng đây còn có một mặt như vậy sao?"

Tang Lê nghe anh trêu chọc thì da mặt nóng bừng lên, trên mặt như bị thiêu đốt, nói thì thầm: "Ai nói với cậu tôi là người hiền lành, có đôi lúc tôi cũng rất danh đá đấy..."

Anh cười: "Ừ, thấy rồi, cái hung dữ với mỗi mình tôi."

"…"

Tang Lê liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng còn tức giận với Lư Hạ Dương: "Chủ yếu là tôi không ngờ Lư Hạ Dương đã đi tố giác cậu, nên không nhịn được mới tìm cậu ta tính sổ."

Hơn nữa, cô không chỉ tức giận vì chuyện này mà còn vì Lư Hạ Dương tỏ thái độ khinh bỉ, chế giễu với Quảng Dã, vào lúc đó, Tang Lê không nghĩ ngợi gì đã lựa chọn đứng ra bênh vực và bảo vệ Quảng Dã.

Tang Lê thấy vẻ mặt của Quảng Dã vẫn bình tĩnh như thường thì có chút khó hiểu: "Cậu không thấy tức giận à? Chẳng phải cậu ghét nhất là những kẻ mách lẻo sao?"

"Lúc đầu tôi cũng rất tức giận, nhưng giờ đã có cậu đứng ra đòi lại công bằng cho tôi rồi không phải sao?"

Khi nhìn thấy cô mũm mũm bảo vệ anh trước mặt Lư Hạ Dương, thay anh nói chuyện thì sự giận dữ ấy nhanh chóng được dòng nước ấm bao phủ, trong lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng.

Quảng Dã đưa mũ bảo hiểm cho cô: "Nếu Lư Hạ Dương là người đi tố giác thì tôi thấy mọi chuyện đều hợp lý, cậu ta từ trước đến nay là người như vậy, tôi chỉ sợ là người của mình tiết lộ thôi."

Tang Lê nghĩ đến những lời nói khó nghe của Lư Hạ Dương với Quảng Dã thì cảm thấy rất đau lòng, cô nhìn anh nói: "Cậu đừng để những lời cậu ta vừa nói ở trong lòng, cậu ta không hiểu được con người thực của cậu."

Quảng Dã cười: "Cậu có thấy tôi để ý đến cậu ta bao giờ chưa?"

Anh không để tâm đến việc bị người khác khinh thường hay chán ghét.

Chỉ cần Tang Lê không đối với anh như vậy thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

Tang Lê đội mũ bảo hiểm lên đầu, trèo lên nhìn anh, Quảng Dã cười nhận khóe miệng đang cong lên: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."

Tuy rằng đã biết người tố giác là ai nhưng tâm trạng của Tang Lê và Quảng Dã không bị ảnh hưởng gì nhiều, nên đọc sách thì đọc sách, nên ôn tập thì ôn tập.

Người duy nhất tức giận, không được tự nhiên lại là Lư Hạ Dương.

Ngày hôm sau, Tang Lê đến lớp thấy cậu ta thì xem như không khí, tự làm việc của cô.

Trước kia cô từng coi Lư Hạ Dương là một người bạn tốt, tuy bây giờ không đến nỗi chán ghét cậu ta, nhưng mà cũng không muốn tiếp xúc gì nhiều, chỉ muốn cách càng xa càng tốt.

Giữa trưa, tiểu đội Phát Nhanh cùng nhau ăn cơm ở căng tin, Tang Lê đứng xếp hàng trước cửa sổ, cô chỉ vào các món ăn: "Dì ơi, đậu que xào và thịt thăn chua ngọt..."

Đi ở căn tin còn hỏi cô có lấy thêm gì nữa không, cô định nói đủ rồi thì giọng nói lạnh lùng của Quảng Dã vang lên ở phía sau cô: "Như thế này mà đã đủ rồi à."

"…"

Tang Lê đang bị quản lý án uống nghiêng khắc cảm thấy hay chợt đỏ, cô đành phải gọi thêm một món: "Thêm một bát canh thịt nữa ạ."

Quét xong thẻ cơm, mọi người cùng nhau trở về, Tang Lê bất đắc dĩ nhìn anh: "Quảng Dã, có phải ngày hôm qua cậu đã chuyển thêm vào thẻ của tôi 300 tệ nữa không, lỡ tôi không dùng hết thì làm sao bây giờ."

"Không có gì, cậu lại ăn thêm một ít nữa."

Dụ Niệm Niệm đang định ngồi xuống vị trí, nghe được giọng nói chuyện thì cười: "Lê Lê, Quảng Dã muốn tốt cho cậu thôi, lúc trước khi cậu ấy ăn cơm cùng với cậu tớ cũng thấy cậu ăn rất ít, không những ăn ít cơm mà cậu rất tiết kiệm trong việc ăn uống."

Lữ Nguyệt: "Đúng vậy Lê Lê, bây giờ là thời điểm quan trọng cần bổ sung đầy đủ dưỡng chất, mẹ tớ cũng dặn bữa trưa cần ăn hai món thịt và hai món chay."

Từ nhỏ, do Quế Tú Viện thiên vị nên cô không được ăn uống đầy đủ, tiềm sinh hoặc bị cắt xén nên Tang Lê chỉ có thể ăn uống tiết kiệm hơn, thói quen này hình thành từ bé nên khó thay đổi, Tang Lê biết Quảng Dã muốn tốt cho cô nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời: "Vậy tớ sẽ ăn nhiều lên một chút, ăn đủ hai món chay hai món thịt."

Nhiếp Văn ngồi đối diện thấy thì trêu chọc: "Tang Lê, cậu có ăn nhiều một chút, bằng không thì người ngồi bên cạnh sẽ lo lắng lắm đấy."

Quảng Dã: "Ai lo lắng chứ."

"Ha ha ha ha ha cậu ấy tức giận rồi này..."

Mọi người đang cười nói thì Lư Hạ Dương và Cửu Hạo bưng khay đồ ăn đi ngang qua, định đặt cặp sách ở bàn gần đấy, nhưng nhìn thấy đối diện là Quảng Dã và Tang Lê, ánh mắt Lư Hạ Dương hơi thay đổi, cầm cặp sách đi qua chỗ khác, Cửu Hạo cũng đi theo sau đó.

Lữ Nguyệt khó hiểu: "Lớp trưởng sao không ngồi mà lại đi rồi?"

Dụ Niệm Niệm cười: "Cậu cảm thấy cậu ấy ngồi nhìn Lê Lê và Quảng Dã tình tứ với nhau còn có thể nuốt trôi cơm sao?"

"Ha ha ha, đúng vậy nhỉ."

"Nhưng mà tớ cảm thấy... hôm nay lớp trưởng có vẻ không vui, sáng sớm trong tiết đọc bài mọi người tranh cãi lung tung... có chút ồn ào, cậu ấy tức giận... lớn lắm." Trương Báo Dương nói.

Dụ Niệm Niệm hụt hơi sợ mỉi: "Đúng vậy, hơn nữa trong khoảng thời gian này tớ cảm giác Lê Lê luôn tránh mặt không muốn nói chuyện với lớp trưởng ấy?"

Tang Lê nhìn xuống dưới, chuyên tâm hút cạn: "Tớ và cậu ta không có chuyện gì để nói cả."

Nhiếp Văn hỏi nhẹ nhõm mày: "Hiểu rồi, Tang Lê muốn giữ khoảng cách, tránh hiểu lầm phải không?"

Mọi người cùng cười, mặt Tang Lê hơi đỏ lên, nghĩ đến một mặt chuyện lén nhìn không dược nội cho bọn họ biết: "Ngày hôm qua tớ phát hiện Lư Hạ

Nhiếp Văn muốn bênh vực cho anh em của mình: "Lư Hạ Dương làm vậy thật quá đáng, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, mẹ nó chứ đây không phải là phiên bản nam của Tô Bạch Tinh ạ?"

Lư Nguyệt: "Tớ thấy hỏi lớp 11 lớp trưởng đã ghét Quảng Dã rồi? Vì sao vậy chứ, lúc đó còn chưa có Tang Lê mà?"

Nhiếp Văn: "Đầu chỉ lớp 11, Lư Hạ Dương đã tỏ thái độ từ cấp 2 rồi."

"Cấp 2 á?! Bọn họ quen biết nhau từ cấp 2 rồi à?"

Hỏi cấp 2, Nhiếp Văn học ở lớp bên cạnh của lớp Quảng Dã: "Hồi cấp 2, Lư Hạ Dương cũng làm lớp trưởng rồi, lúc đó cậu ta và A Dã đã bắt đầu không hợp nhau."

Thật ra giữa hai người không có ân oán hay thù hận gì cả, chỉ là từ những việc nhỏ nhặt ngày qua ngày dồn lại thành chuyện lớn, Nhiếp Văn nói, ở trong mắt của Lư Hạ Dương, Quảng Dã chính là một người thích tự ý hành động, không nghe sắp xếp của người khác, ăn chơi lêu lổng, trong lớp chỉ có Quảng Dã dám đối đầu với Lư Hạ Dương, không nghe theo lời của cậu ta, hơn nữa là Lư Hạ Dương cũng không thể bắt buộc anh làm theo ý mình được.

Hơn nữa tính cách của Quảng Dã quá mức ngay thẳng lại cứng đầu, không phải ai cũng có thể chơi cùng được.

Tang Lê nói: "Dù sao mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian với chuyện liên quan đến Lư Hạ Dương nữa."

Dụ Niệm Niệm: "Ừ, chủ yếu là do Lê Lê đứng ra nói chuyện giúp Quảng Dã thật quá tuyệt vời, Lư Hạ Dương thấy cậu bênh người mà cậu ta ghét nhất như thế, cậu ta còn không tức giận à."

Tang Lê ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Quảng Dã, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Giữa Quảng Dã và Lư Hạ Dương, có chỉ quan tâm đến cảm nhận của Quảng Dã thôi.

Sau khi ăn cơm xong, sáu người tận ra, Quảng Dã, Tang Lê và Lư Nguyệt trở lại lớp học, mỗi người ngồi vào bàn của mình nghỉ trưa.

Ánh mặt trời trong trẻo từ bên ngoài chiếu xuyên qua cửa kính hát vào phòng, Tang Lê hơi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Quảng Dã cũng đang nhìn lại cô.

Ánh nắng nhảy nhót chiếu lên người anh, tạo nên bóng mờ lay động.

Tâm mắt như bị đóng đinh không thể rời khỏi hình ảnh này nữa, như muốn mãi khác ghi kí ức này trong đầu.

Anh hơi mở rộng hai chân, đập lên lan can rồi nhìn cô: "Nhìn tôi làm gì?"

Mặt cô trân đầy ý cười, chạm chạp quay đầu về: "Không có gì, nghĩ trưa thôi."

Cô nằm ghé mặt vào bàn, một bên sườn mặt trắng nõn được ánh nắng chiều vào, Quảng Dã nhìn cô, lặng lẽ nở nụ cười.

Thời gian thấm thoát đã qua tháng hai, mùa đông đã kết thúc chuyển sang mùa xuân rồi.

Vạn vật hồi sinh, xuân về hoa nở, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, bắt đầu phủ lên mình một lớp áo màu xanh.

Mùa xuân ở Vân Lãng mưa rất nhiều, từng trận mưa bụi lại phát trong sương như những bông tuyết tung bay trong gió, trang phục mùa đông cũng dần được mọi người bỏ ra.

Năm nay, học kỳ cuối cùng của lớp 12 dường như ngắn hơn, không khí trong lớp căng thẳng, chương trình học ngày một nhiều và khó hơn, còn tăng thêm buổi học vào nửa ngày thứ 7, kéo theo thời gian thấm thoát qua nhanh.

Sáu người của tiểu đội Phát Nhanh đều tập trung cao độ cho kì thi đại học, mỗi người đều như chạy đua với thời gian, mỗi tối, Quảng Dã và Tang Lê cũng tạm thời nghỉ lớp học nhảy mỗi tối chủ nhật.

Trong cuộc thi chất lượng cấp tỉnh vào tháng 3, Tang Lê lọt vào top ba vị trí đầu của khối, trong khi điểm của Quảng Dã bất ngờ lọt vào top 60. Sự tiến bộ nhanh chóng này khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc đến rớt cằm, đồng thời cũng chặn miệng những kẻ luôn chê nhạo sau lưng anh là không học vấn không nghề nghiệp.

Mọi người không rõ nguyên nhân gì làm Quảng Dã có động lực thay đổi lớn như vậy, ngay cả Tang Lê cũng không ngờ anh còn nỗ lực hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô.

Bây giờ, Quảng Dã không tham gia bất kì hoạt động giải trí nào nữa, không chơi game cũng không đua xe, dành toàn bộ thời gian cho việc học.

Có một lần Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã ngồi ở phòng học đến tận nửa đêm mà chưa đi ngủ trong khi đã vài ngày rồi anh chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô không khỏi đau lòng cho anh: "Quảng Dã, cậu không cần phải liều mạng như vậy đâu, dù cậu không thi đậu vào đại học Vân Lãng..."

Quảng Dã nhìn cô mỉm cười: "Chẳng lẽ cậu không biết bây giờ cậu chính là động lực lớn nhất của tôi sao? Cậu giỏi như vậy, tôi không nỗ lực thì sao mà đuổi kịp được cậu đây?"

Mục tiêu của anh sẽ không thay đổi.

Cho dù là cô hay là đại học Vân Lãng.

Chỉ cần anh đã quyết tâm thì sẽ cố gắng hoàn thành cho bằng được.

Tang Lê nghe được, trong lòng vô cùng cảm động.

Ngày hôm sau, mùng 5 tháng sáu, Tang Lê bay trở về Đài Thông.

Lần này trở về, Quảng Dã sợ cô đi tàu xe mệt nhọc, trực tiếp đặt vé máy bay cho cô.

Chuyến bay trở về Đài Thông vào buổi sáng, Tống Thịnh Lan đặc biệt đưa Tang Lê ra sân bay, Tống Thịnh Lan còn nói với cô sẽ sắp xếp tài xế đưa đón khi cô hạ cánh ở bên đó. 

Tống Thịnh Lan cười sờ đầu cô: “Lê Lê, đừng căng thẳng nhé, đi tin cháu sẽ làm được.”

Tang Lê vô cùng biết ơn, cô nói: “Dì Tống, một năm này may nhờ có dì giúp đỡ, nếu không cháu cũng không biết sẽ sống như nào và tiếp tục học ở đâu nữa, dì giống như là người mẹ luôn che chở cho cháu vậy.”

Tống Thịnh Lan mỉm cười ôm lấy cô: “Mẹ cháu mà thấy cháu trưởng thành như vậy thì sẽ vui lắm, cháu là niềm tự hào của mẹ cháu đó.”

Tang Lê cười vui vẻ.

Tống Thịnh Lan buông tay, dịu dàng nói với cô: “Đi thôi, khi nào đến nơi thì nhớ gửi tin báo bình an cho dì, trong thời gian ở Đài Thông có việc gì thì liên hệ với dì ngay nhé, đừng sợ phiền hà gì có biết không?”

“Vâng dì ạ.”

Sau khi chào tạm biệt, Tang Lê đi làm thủ tục, mấy tiếng sau máy bay hạ cánh an toàn ở Đài Thông.

Vì về sớm vài ngày nên cô trở về ở cùng Liên Vũ Châu một ngày ở trong núi, sau đó mới đến trường trung học cũ trên huyện để hoàn tất thủ tục.

Lần này, cô thi đại học ở một trường trung học trong nội thành Đài Thông, từ huyện vào nội thành mất bốn mươi phút đi xe, chỗ ở không tiện lắm, lúc trước có ở nhà cậu, nếu giờ qua đó, không biết Quế Tú Viện sẽ đối xử với cô thế nào nữa.

Quảng Dã không muốn cô phải chịu khổ nên trước khi cô đến đã đặt trước một phòng khách sạn ở bên cạnh địa điểm diễn ra kì thi, để cô yên tâm thi cử, cô muốn từ chối cũng không được.

Đây là khách sạn năm sao vô cùng hiện đại, dịch vụ tốt, cửa sổ kính trong suốt kéo dài từ trần nhà đến mặt sàn có thể nhìn ra mặt sông, không khí trong lành, khiến cô có cảm giác như đang đi nghỉ dưỡng.

“Đang làm gì vậy?” Anh hỏi.

Tang Lê đang định đứng dậy lấy quần áo để đi tắm rửa: “Nhiên Nhiên vừa mới gọi điện cho tôi, nói vài lời cổ vũ, rồi tôi trò chuyện với Thư Niên một lúc, tinh thần của cậu ấy rất thoải mái.”

Bây giờ quan hệ giữa Tang Lê và hai anh em họ ngày càng thân thiết hơn, thường xuyên liên hệ với nhau.

Quảng Dã nói: “Buổi chiều tôi cũng gọi điện thoại nói chuyện với bọn họ, tâm trạng của Thư Niên khá tốt, thi đậu vào đại học Vân Lăng không thành vấn đề.”

Tang Lê cười: “Vậy còn cậu? Phỏng vấn bạn học Quảng Dã một chút, bây giờ cậu có thấy lo lắng không?”

Quảng Dã ngồi trong phòng học, duỗi mắt cong lên, tùy tiện lật xem bài thi trên bàn: “Tôi không thấy hồi hộp gì cả, ngược lại còn có lòng tin tuyệt đối vào kì thi này.”

“Rất tự tin nhỉ?”

“Ừ, có lòng tin sẽ thi đậu đại học Vân Lăng.”

Giọng điệu trầm thấp đầy vẻ lười biếng cùng với lời nói tràn đầy tự tin xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô: “Cũng rất tin tưởng vào chuyện nào đó.”

Người này...

Tang Lê nghe được ẩn ý trong lời nói đó, vành tai ửng hồng, giả bộ không hiểu: “Hả...”

Còn lâu cô mới hỏi lại đầy cụ thể là chuyện gì.

Anh nghĩ đến một chuyện: “Buổi tối ngày kia tôi sẽ ra sân bay đón cậu.”

Chuyến bay trở về của Tang Lê mua vé vào buổi tối ngày 8, ban đầu cô muốn ở lại Đài Thông thêm vài ngày để trở về núi ở cùng Liên Vũ Châu, nhưng ngày 9 lớp có lịch chụp ảnh tốt nghiệp rồi, sau đó cũng phải chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp, rồi khi có điểm số còn phải điền nguyện vọng nữa, nên cô nghĩ đợi mọi chuyện làm xong xuôi sẽ trở về một chuyến nữa, dù sao sau đó còn có hai tháng nghỉ hè, cũng không cần vội vàng.

Tang Lê nghe được thì trong lòng như nở rộ, mơ hồ đơ ngớ ngáy, Quảng Dã thấy cô xấu hổ thì cười cười, nhẹ giọng nói: “Bây giờ cứ lo thi cử cho tốt đi đã, những chuyện khác nói sau.”

Nói như thể cô là người thế nào ấy...

Tang Lê thì thầm đồng ý, cuối cùng cúp điện thoại, cô xoa gương mặt đang nóng bừng bừng, cố xua đi những suy nghĩ xuân sắc trong lòng, tiếp tục đọc sách.

Tang Lê muốn nghỉ ngơi dưỡng sức nên đi ngủ từ sớm.

Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau cô tỉnh lại lúc đồng hồ báo thức, tinh thần tràn đầy phấn khởi, ăn sáng ở khách sạn xong rồi đi đến trường thi.

Cả ngày hôm đó, hai môn thi Toán và Ngữ Văn diễn ra rất thuận lợi.

Lúc chiều thi xong môn Toán, cô và Quảng Dã gọi điện với nhau, hỏi thăm tình hình bên anh, anh nói mọi chuyện bình thường.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Tang Lê đang rửa mặt thì nhận được điện thoại của Liên Vũ Châu, Liên Vũ Châu hỏi thăm cô vài lời giống như hôm qua, rồi sau đó mới vừa cười vừa nói chuyện: “Điềm Điềm, bà ngoại chúc cháu sinh nhật vui vẻ.”

Cô ngạc nhiên nói: “Gì ạ?”

Liên Vũ Châu cười: “Bà biết ngay là cháu quên mà.”

Sinh nhật của Tang Lê là vào ngày 8 tháng sáu, năm nay vừa đúng thời gian diễn ra kì thi đại học nên cô hoàn toàn không nhớ đến, nhưng mà Liên Vũ Châu luôn nhớ rõ ngày này mỗi năm.

Bây giờ mẹ không còn nữa, Liên Vũ Châu là người duy nhất trên đời còn nhớ rõ ngày sinh nhật của cô.

Tang Lê lúng túng nói: “Bà ngoại không nhắc đến thì cháu cũng quên luôn rồi.”

“Điềm Điềm ngoan, đến nghỉ hè cháu về đây, bà ngoại sẽ làm bù cho cháu một cái sinh nhật khác nhé.”

Tang Lê ý cười vui vẻ: “Vâng ạ.”

Hôm nay là ngày sinh nhật của cô nên cô mong ước cô sẽ đạt được thành tích thật tốt.

Rửa mặt xong, Tang Lê thu dọn lại hành lý rồi đi ăn sáng ở khách sạn.

Cô đang xem lại bài thi khoa học tổng hợp thì điện thoại hiện ra tin nhắn từ hãng hàng không thông báo chuyến bay bị hoãn...

Bởi vì đêm nay Đài Thông có mưa to, thời tiết rất xấu nên thời gian khởi hành bị lùi lại.

Tin tức đến quá đột ngột làm Tang Lê sững sờ.

Cô đã thu dọn xong mọi thứ rồi, định sẽ trả phòng sau khi ăn xong, giờ thì chắc chưa đi được rồi…

Tang Lê gọi điện thoại báo cho Quảng Dã chuyện này, anh hơi nhíu mày hỏi: “Đã có thông báo dời thời gian đến khi nào chưa?”

“Thông báo nói là 8 giờ sáng mai, nhưng tôi nhìn dự báo thời tiết, có thể mưa sẽ kéo dài hơn.” Không chỉ có mỗi chuyến bay của Tang Lê, phần lớn những chuyến bay ở sân bay Đài Thông đều bị hủy bỏ.

Quảng Dã ngừng một chút rồi nói: “Tôi sẽ đặt phòng thêm một đêm nữa, cậu cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai lại trở về.”

“Ừ…”

Cô nghĩ đến anh ở bên kia điện thoại, trong lòng không khỏi buồn bực sa sút: “Vậy ngày mai gặp lại.”

Anh thấp giọng đồng ý, dặn cô yên tâm thi cử.

Cúp điện thoại, Tang Lê không nghĩ thêm nữa, đi ăn cơm trước.

Buổi sáng thời tiết ở Đài Thông khá tốt, cô thi xong môn Lý, buổi chiều sẽ thi môn tiếng Anh mà cô sợ nhất.

May mà trong nửa năm nay cô đã ôn tập lại, bây giờ việc nghe, nói và các kĩ năng tiếng Anh khác của cô đã nâng cao hơn rất nhiều.

Buổi chiều, đến khi hoàn thành xong bài thi tiếng Anh thì cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiếng chuông vang lên, trường học dần trở nên náo nhiệt hơn, sau tất cả những nỗ lực trong ba năm học cấp 3 này, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Mọi thứ đã kết thúc, bây giờ cô đã thể hoàn toàn giải phóng bản thân rồi.

Rời khỏi trường học, bên ngoài trời đã tối sầm lại, trước tiên cô gọi điện báo mọi chuyện đều tốt cho Liên Vũ Châu biết rồi đi về khách sạn.

Có vẻ như trận mưa này đang đợi bọn họ thi xong mới trút xuống, sau khi cô trở lại khách sạn không bao lâu thì mưa to tầm tã như trút nước.

Cô ngồi ở mép giường, nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Từ Hiểu, cô lập tức gọi điện lại cho cô ấy, rồi nói chuyện với mọi người trong nhóm tiểu đội Phất Nhanh.

Mọi người hỏi Tang Lê khi nào trở về, cô buồn rầu nói: [Đài Thông có mưa to, chuyến bay bị hoãn, ngày mai mới về được.]

Dụ Niệm Niệm: [Hả??? Lê Lê, hiện tại cậu có sao không?]

Lữ Nguyệt: [Trời ơi, sao mà lại bị trễ vậy chứ…]

Tang Lê: [Tớ không sao, giờ đang ở khách sạn.]

Lữ Nguyệt: [Vậy là tốt rồi, ở lại thêm một đêm thì tốt hơn, đêm nay có thể ngủ ngon rồi.]

Nhiếp Văn đột nhiên nói: [Ui, chỉ là có người nào đó phải chờ thêm một đêm thì khó chịu lắm nhỉ (cười xấu xa).]

Mọi người vừa cười vừa trêu ghẹo nhau, nhưng không thấy Quảng Dã nói gì trong nhóm, chắc là không thèm để ý đến bọn họ.

Tang Lê quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời bên ngoài tối đen u ám cùng với màn mưa mông lung, trong lòng có một nỗi buồn man mác.

Thật ra, cô cũng rất muốn đêm nay trở về với anh…

Tiếc là thời tiết vẫn chưa tốt…

Cô chống cằm, một lát sau, điện thoại có tin nhắn, cô thấy là Quảng Dã, lập tức cầm lên xem, sau đó thấy anh mạnh mẽ yêu cầu: [Trước khi mưa tạnh hẳn thì đừng đi ra ngoài, đợi ở trong khách sạn.]

Cô trả lời lại: [Ừ, tôi biết rồi.]

Trong lòng anh chắc hẳn khó chịu lắm…

Anh nói tiếp: [Sáng mai gặp lại.]

Cô chớp mắt, chậm rãi gõ chữ trả lời, không hờn mát thêm nữa: [Ừ, mai gặp.]

Nói chuyện xong, Tang Lê xuống phòng ăn ở trong khách sạn dùng bữa tối.

Trở về phòng, cô rửa mặt xong thì chán nản xem tivi.

Mọi buổi tối không cần đọc sách cảm thấy không quen lắm.

Trời còn chưa ngớt mưa, bên ngoài, bầu trời đen tối đen như mực.

Hơn 8 giờ, bộ phim truyền hình kết thúc, cô càng buồn bực đến khó chịu, nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô cầm lên xem thì thấy là Quảng Dã.

Cô ngạc nhiên, cầm điện thoại lên nghe: “Quảng Dã…”

Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của anh: “Ngủ chưa? Đang làm gì vậy?”

Giờ phút này nghe được giọng nói của anh, không hiểu sao trong lòng Tang Lê cảm thấy nhớ nhung vô cùng: “Vẫn chưa ngủ, không biết làm gì cả nên chỉ nằm ngốc thôi.”

Quảng Dã cười: “Chán à?”

“Ừ…”

Anh nói: “Vậy cậu ra mở cửa đi.”

??!!!

Ngay lúc này tiếng đập cửa vang lên, tâm trí cô nhất thời chấn động.

Trong đầu cô trống rỗng, vài giây sau, cô nhanh chóng bước xuống giường, dép cũng chưa kịp mang, chỉ để chân trần chạy nhanh trên thảm.

Cô vội chạy tới mở cửa…

Người trong lòng cô đang ở ngay trước mặt.

Anh mặc một bộ áo ngắn tay liền quần màu đen, bàn tay cầm một chiếc ba lô màu đen đang nổi đầy gân xanh, đôi chân dài giẫm trên mặt đất, quần áo ướt sũng một mảng lớn, mái tóc ngắn ướt đẫm còn đang nhỏ nước chảy xuống cằm, mái tóc đen được cắt gọn gàng, đôi mắt trong sáng ngời trong hơi nước mờ mịt, cùng với mùi bạc hà quen thuộc xông thẳng vào mũi.

“Quảng Dã…”

Cô ngây người nhìn anh: “Sao cậu lại tới đây…”

Quảng Dã cúi người đối diện với đôi mắt còn đang ngơ ngác mở mịt của cô, ánh mắt anh nóng cháy mà điên cuồng, giống như muốn nuốt chửng cô vậy: “Rất muốn gặp cậu nên không thể chờ đến ngày mai được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play