Bà ta thấy anh không hề mập, nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười: "Không sao không sao, à đúng rồi, tối nay mấy đứa ở đâu? Hay là đến nhà dì ở thị trấn nhé? Điều kiện trên núi tệ lắm."
Quảng Dã vẫn không muốn nhiều lời: "Không cần, tôi không thích ở thị trấn, tôi thích ở trên núi hơn, quan trọng là bên tai được yên tĩnh, không có ai làm phiền.
Quế Tú Viện cảm thấy như bị đá xoáy: “...”
Quế Tú Viện đen mặt, Tang Thành Nghiệp bên cạnh xấu hổ kéo bà ta: “Về thôi, chúng ta về nhà ăn cơm đi, để cho bọn họ ăn cơm.”
Quế Tú Viện gắt gỏng trừng Tang Thành Nghiệp: "Ông giục cái gì mà giục? Đây không phải nhà tôi à? Tôi nói vài câu cũng không được à?"
Liên Vũ Châu đã quen với cảnh này, bà ấy bất đắc dĩ nói với Tang Thành Nghiệp: "Mấy đứa còn chưa ăn cơm thì hãy ngồi xuống cùng ăn đi."
“Không cần đâu mẹ, nhà con nấu cơm xong rồi.
Quế Tú Viện: "Mẹ đã bảo nhà mình ở lại ăn cơm rồi, ông còn lải nhải làm cái gì?"
Quế Tú Viện kéo Khải Khải ngồi xuống ăn cơm, Tang Thành Nghiệp chỉ có thể ngồi xuống cùng.
Ông ta nhìn về phía Tang Lê, cười nói: "Điềm Điềm ở Vân Lăng trông đẹp hẳn ra nhỉ, hình như cũng béo lên chút rồi, cuối cùng cháu cũng không còn gầy gò nữa."
Thật ra Tang Lê cũng rất quý cậu, cô nhẹ nhàng đáp lại, Quế Tú Viện nghe vậy, bây giờ mới ngó mắt sang Tang Lê, tấm tắc cười: “Vừa nhìn đã biết nhà họ Quảng chăm sóc tốt rồi, trưởng bối như cậu mợ nhìn thấy Điềm Điềm sống tốt ở Vân Lăng là yên tâm rồi. Nhà họ Quảng có ân với cháu đấy, cháu phải luôn biết ơn nhà người ta đó, nhà họ Quảng chính là đại ân nhân nhà chúng ta.”
Tang Lê nhắm mắt, cảm thấy cổ họng khô khốc, cô chưa kịp mở miệng đã nghe thấy chàng trai bên cạnh lạnh lùng nói: “Đây không phải ân huệ, ba mẹ tôi rất thích Tang Lê, thương cậu ấy như thương con mình, chỉ muốn cậu ấy sống tốt thôi.”
“Đúng đúng đúng.”
Quảng Dã ngước đôi mắt lạnh lên nhìn về phía Quế Tú Viện: “Nếu có ai đó bắt nạt cậu ấy, chúng tôi nhất định sẽ xử lý.”
Câu của Quảng Dã rõ ràng đang tuyên bố làm chỗ dựa cho Tang Lê.
Tang Lê nhìn về phía anh, trái tim như mềm nhũn ra.
Quế Tú Viện đối diện với ánh mắt lạnh băng của Quảng Dã, trong lòng run lên. Bà ta nhớ đến lúc trước từng quở trách Tang Lê, vội vã mỉm cười giảng hòa: "Đúng đúng đúng, chúng ta là gia đình của Điềm Điềm, chắc chắn sẽ bảo vệ và yêu thương con bé, ai cũng mong chờ con bé quay về lắm đấy."
Liên Vũ Châu không nóng không lạnh nói: “Mong chờ Điềm Điềm về mà từ lúc vào đây cô lại không quan tâm đến nó câu nào.”
Sắc mặt Quế Tú Viện cứng đờ, xấu hổ: “Con..”
Liên Vũ Châu mất kiên nhẫn, kết thúc câu chuyện: “Được rồi, ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Liên Vũ Châu gắp thức ăn cho mấy đứa trẻ.
Quế Tú Viện thấy có người ngoài ở đây thì cũng chỉ có thể giữ nụ cười trên mặt, không dám nói thêm bất cứ điều gì.
Sau đó, suốt bữa cơm, Quế Tú Viện đã phải ăn một cục tức.
Ban đầu khi biết Quảng Dã đến, bà ta còn nghĩ sẽ nịnh bợ anh một chút, nhưng không ngờ Quảng Dã lại không tôn trọng bà ta một chút nào, thậm chí còn mắng bà ta một trận nặng nề, khiến bà ta mất mặt vô cùng.
Sau đó Quế Tú Viện không nói gì nữa, Liên Vũ Châu và mấy đứa trẻ trò chuyện, bầu không khí vui vẻ trở lại.
Giữa chừng, Quế Tú Viện muốn xen vào vài lời nhưng Quảng Dã luôn tỏ ra lười biếng không để ý đến bà ta, hoàn toàn không đặt bà ta vào mắt, bà ta muốn giận dỗi cũng không được.
Cái thằng nhóc đại thiếu gia này xấu tính vậy...
Quế Tú Viện tức đến mức mắt mũi lộn xộn.
Cuối cùng sau khi ăn xong, bà ta lập tức tìm lý do rời đi. Vừa ra khỏi cửa, bà ta đã phát điên và trút giận lên Tang Thành Nghiệp với Tang Bành Khải, tiếng mắng rủa kéo dài khá lâu mới tan biến.
Sau bữa ăn, Tang Lê đi giúp Liên Vũ Châu dọn dẹp bát đũa, để những người khác nghỉ ngơi. Mấy người họ đến phòng khách ngồi, Dụ Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi: "Tại sao mợ của Lê Lê lại như vậy?"
Nhiếp Văn trêu đùa: “Nhìn đã biết là kiểu họ hàng sống lỗi rồi, từ đầu tới cuối không hề quan tâm đến Tang Lê, chỉ chăm chăm nịnh nọt A Dã, cơ mà vừa rồi A Dã cho bà ta tức đến nội thương luôn, quá trời hả dạ.”
“Miệng lưỡi Quảng Dã phát huy đỉnh thiệt đó ha ha ha ha…”
Vừa rồi suốt bữa ăn, bọn họ thấy mặt Quế Tú Viện lúc đỏ lúc trắng mà chỉ muốn bật cười.
Xong việc, Tang Lê bưng trà nước đến cho họ, trò chuyện vài câu. Sau đó cô đi ra ngoài, thấy Quảng Dã đang ngồi xổm bên cạnh bậc thang quan sát cây cảnh.
Nhớ lại việc vừa rồi, cô nói: "Quảng Dã, xin lỗi chuyện xảy ra trên bàn ăn vừa rồi, làm cậu không thoải mái rồi.."
Trong lòng Tang Lê áy náy: “Thật ra cậu không cần để ý tới mợ tôi đâu, bà ta là người như vậy đó.”
“Tôi thù dai lắm.”
“Lần ở Châu Khê đó, cậu khóc vì bà ta.”
Tang Lê khẽ giật mình.
Quảng Dã nhìn về phía cô: “Cho nên sau này chỉ cần có tôi ở đây, bà ta đừng hòng nhảy nhót trước mặt cậu.”
Trái tim Tang Lê rung động, được cảm giác ấm áp bao phủ.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, nghĩ đến điều gì đó, mặt mày cong lên: “Đột nhiên lại nhớ ngày đó chúng ta từng cứu một chú vẹt yến phụng ở Châu Khê.”
"Ừ."
“Lúc ấy cậu nói rằng mặc dù nó bị thương, nhưng chỉ cần xử lý vết thương xong nó sẽ có thể bay lượn trở lại.”
Cô quay đầu nhìn anh: “Tôi nghĩ hiện tại nó chắc chắn đã hồi phục tốt, có thể bay lượn trên bầu trời rồi phải không?”
Đối diện với ánh mắt lấp lánh của cô, Quảng Dã cong môi xoa đầu cô: “Ừm, tiểu yến phụng”
Tang Lê cười gạt tay anh ra.
Một lát sau, Liên Vũ Châu bưng ra từ nhà bếp một đĩa táo đã cắt sẵn để cho họ ăn, cười nói: "Mấy đứa, chiều nay để Điềm Điềm dẫn các cháu ra núi đi dạo chơi nhé, Điềm Điềm sẽ cho mấy cháu chơi thật vui vẻ."
“Vâng ạ.”
Sau khi rời đi, Tang Lê dẫn theo mọi người đi tham quan căn nhà cũ, khi nhắc đến việc bắt cá, Nhiếp Văn nói hãy nhanh chóng xuất phát: "Chúng ta chỉ ở lại hai ngày thôi, không nên trễ việc chơi đâu đúng không?"
Mọi người đồng thanh, Tang Lê gật đầu: "Được, tớ sẽ đi lấy dụng cụ bắt cá, các cậu nhớ mặc thêm quần áo, trên núi lạnh đấy"
Tang Lê đi ra sân sau, Từ Hiểu cũng nhanh chóng đến.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác len màu trắng xinh đẹp, tóc buộc thành hai bím tóc xoắn nhỏ, môi còn thoa một chút son.
Tang Lê thấy vậy thì cười: "Trang điểm đẹp thế này à?"
Từ Hiểu hiếm khi e thẹn: “Các cậu ai cũng mặc đẹp như vậy, tớ đương nhiên cũng phải đẹp rồi”
Mọi người đang thu dọn, Từ Hiểu nhìn vào phòng khách, ánh mắt không kiềm được dừng lại trên người Quảng Dã mấy lần.
Cô ấy không nhịn được thì thầm với Tang Lê: “Điềm Điềm này, tớ cảm thấy Quảng Dã đẹp trai quá, ở trường tớ chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy đâu.”
Tang Lê cười cười, Từ Hiểu lại thấy khó hiểu: “Nhưng tớ tưởng mấy công tử nhà giàu như
cậu ấy sẽ chê miền quê xa xôi hẻo lánh như chỗ chúng ta chứ, sao lần này cậu ấy còn đi cùng vậy?”
Tang Lê vẫn chưa thể nói về chuyện giữa cô và Quảng Dã cho Từ Hiểu nghe, vốn định lần này trở về sẽ tìm cơ hội nói, nhưng trước mắt phải tìm cớ giải thích đã: “Cậu ấy rất thích núi, nên muốn đến đây chơi ấy mà."
“Trước đây cậu từng nói cậu ấy rất khó ở chung, mà đúng là nhìn qua đã thấy khó gần rồi, cậu ấy đối với ai cũng như vậy sao?"
“Quen rồi còn đỡ, trước đây lúc mới biết đến cậu ấy, tớ còn tưởng mình cách cậu ấy rất xa.”
Từ Hiểu cười, không nhịn được lại nhìn thoáng qua, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
Cuối cùng, khi đã lấy dụng cụ xong, bảy người ra cửa.
Lúc đi trong thôn, Từ Hiểu giới thiệu cảnh đẹp núi rừng cho họ nghe, mọi người cũng nhanh chóng trở nên thân thiết với nhau hơn.
Suốt đoạn đường toàn là những tiếng cười nói rôm rả, đến bên bờ suối, suối này rộng khoảng năm mét, nước chảy êm đềm và trong suốt. Nếu là mùa hè, có thể đi chân trần đạp
nước, vậy thì thật là mát mẻ biết mấy.
Tang Lê hướng dẫn họ cách bắt cá: “Đầu tiên xé bánh mì thành miếng nhỏ rồi ném xuống để thu hút cá lại gần, tiếp đó dùng lưới nhanh chóng vớt nó, cái này khó lắm đấy.”
Mọi người nín thở chờ đợi, Tang Lê thử một lần, không được.
Lần thứ hai, vẫn không được.
Lần thứ ba, cá chạy.
Năm phút sau, một con cá cũng chưa vào lưới.
“Tang Lê, cậu bắt cá tệ quá ha ha ha ha…”
Tang Lê xấu hổ: “Không phải, trước kia tớ bắt giỏi thật mà, có thể là do lâu rồi không bắt nên bị lạ tay thôi.”
Tang Lê nhường lưới cho mọi người thử, Quảng Dã lấy lưới, chờ thời cơ chín muồi thì thả lưới xuống, lập tức vớt được cá lên, Tang Lê mở to hai mắt: “Sao cậu giỏi vậy?”
“Do cậu ngốc thôi.”
“Cậu mới ngốc ấy…”
Thật ra Quảng Dã đã từng chơi mấy trò này ở biệt thự nhà mình rồi.
Mọi người hào hứng đi bắt thử, đến lượt Dụ Niệm Niệm, cô ấy hí ha hí hửng định thể hiện, nhưng lại nhanh chóng khiến cho Trương Bác Dương và Nhiếp Văn ở bên cạnh bị cô ấy tạt cho ướt hết đen xì mặt: “... Cậu đi bắt cá hay đi rửa mặt cho bọn tôi thế?”
Du Niệm Niệm: “Ha ha ha ha xin lỗi nha ha ha ha ha..”
Mọi người thay phiên nhau thử, Tang Lê không phục, cũng gia nhập với họ. Một lát sau, Quảng Dã đến bên bờ uống nước, nhìn về phía Tang Lê.
Cô gái mặc một bộ đồ len màu xám, tóc búi tròn, mắt hạnh trong veo hơn cả nước suối, hào hứng tham gia cùng với mọi người.
Anh im lặng nở nụ cười.
Từ bé đến giờ cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy sao?
Một lúc sau, Nhiếp Văn hét lên rằng bánh mì đã hết, ai đó đi mua đi. Quảng Dã thấy Tang
Lê đang vui vẻ chơi đùa, bèn nói anh sẽ đi.
Từ Hiểu thấy vậy thì nói: "Cậu không biết chỗ bán ở đâu, để tôi dẫn cậu đi."
Vì thế hai người họ cùng đi đến quầy bán quà vặt, Quảng Dã móc ra một hộp thuốc lá trong túi, châm một điếu, Từ Hiểu nhìn sang vẻ mặt lạnh nhạt của anh, chủ động bắt chuyện: “Quảng Dã, đợt này các cậu về chơi mấy ngày thế?”
“Trưa ngày kia đi.”
“Hả? Vậy sao Điềm Điềm lại bảo mùng hai tết mới đi.”
“Cậu ấy sẽ ở lại đây thêm mấy ngày.”
“À à.....”
Đến quầy bán quà vặt, Từ Hiểu đi chọn lấy bánh mì, xong lại lấy thêm đồ uống và đồ ăn vặt cho mình.
Quảng Dã cũng cầm thêm mấy chai nước, dập tắt điếu thuốc và đi tính tiền, anh chỉ vào đống đồ Từ Hiểu đang cầm: “Gộp lại tính chung luôn.
“Được, tổng là 25.”
Quảng Dã mở ví tiền lấy ra mấy tờ tiền mặt, sau đó ra khỏi quầy bán quà vặt, Từ Hiểu sửng sốt, cười với anh: “Cảm ơn nhé.”
Anh lạnh nhạt đáp lại rồi đi về, sau đó mọi người lấy bánh mì và tiếp tục chiến đấu.
Qua bốn giờ chiều, mọi người lấy chiến tích sáu con cá làm kết thúc, thành tích không tồi.
Mọi người cầm theo xô nước rời khỏi bờ suối, kế tiếp họ dự định đến rừng hoa mai ở phía sau núi để chụp ảnh.
Đi ngang qua một tiệm bán đồ ăn nhẹ của thôn, mọi người nói muốn vào mua đồ để bổ sung năng lượng. Tang Lê để cho họ đi mua, còn cô thì đem cá về trước để cho Liên Vũ Châu xử lý, tránh trường hợp cá chết sau một lúc.
Sau khi Tang Lê đi, những người còn lại bước vào trong tiệm, Quảng Dã nhìn vào thực đơn treo trên tường, Từ Hiểu giới thiệu hết cho mọi người, lại thấy anh không nói gì, cô ấy đi đến và hỏi: "Quảng Dã, cậu thích ăn gì? Đây là các món ăn nhẹ ở quê tụi tớ, cậu có thể thử một chút."
Quảng Dã nhìn, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Có đồ uống nóng trị lạnh không?”
Nghe vậy, chủ tiệm vội trả lời: "Có, chỗ chúng tôi có trà gừng rất tốt đấy, vào mùa đông có thể xua tan cảm lạnh."
Quảng Dã chọn một trà gừng, sau đó tính tiền với chủ tiệm: “Đóng gói trà gừng giúp tôi.
Chủ tiệm đồng ý, một lát sau, đồ ăn nhẹ mọi người đặt đều được mang ra. Từ Hiểu mời mọi người ngồi xuống ăn, nhưng Quảng Dã lại lấy trà gừng đi và nói: "Các cậu cứ ăn trước đi."
“Ơ, A Dã cậu đi đâu thế...
Quảng Dã ra khỏi tiệm, đi về nơi xuất phát.
Vài phút sau, Tang Lê nhìn thấy anh thì sững sờ: “Cậu mua xong rồi à?”
Đi đến trước mặt cô, Quảng Dã nhìn về phía cô, mày cau lại: “Trở về một chuyển mà sao không mặc thêm quần áo vào?”
Cô sửng sốt: “Tôi quên mất…”
“Bình thường cậu còn nhớ được cái gì à?”
Người này dữ quá đi.
Cô cúi đầu xuống, ai dè ngay sau đó lại có một ly trà gừng ấm ấp được nhét vào tay cô, cô sửng sốt, sau đó lại thấy Quảng Dã tháo khăn quàng của mình ra và quàng lên cổ cô, rồi kéo cô lại gần trước mặt.
Chiếc khăn quấn vòng quanh, mang theo sự ấm áp, xua tan hết cảm giác lạnh lẽo.
Tang Lê ngây người, Quảng Dã choàng khăn quàng cổ cho cô xong thì giương mắt lên, trong đôi mắt đen láy ấy chỉ còn ảnh ngược của cô: “Còn lạnh không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT