Trong phòng tối om, chỉ còn lại ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ sát đất ồ ạt tiến vào tràn ngập cả căn phòng, bao trùm lấy hai người.
Không gian cùng với khoảng cách giữa hai người trở nên chật chội.
Giọng nói trầm khàn của chàng trai rơi xuống, màng nhĩ cô run lên, cô đẩy anh ra, nhẹ giọng nói: “Không phải lúc đầu chính cậu đã nói rồi sao, nước sông không phạm nước giếng”
Quảng Dã tức giận mỉm cười: “Đây là một chuyện sao? Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.”
Cô rõ ràng biết anh đã hối hận mà.
Làm sao bây giờ anh có thể làm như không có quan hệ gì với cô được.
Lời của anh lọt vào tai, Tang Lê lại nhớ đến những gì đã nghe được tại căn tin ngày hôm đó, lỗ mũi chua xót như bị nghẹt lại: “Vậy là do trước đây cậu ghét tôi nên nước sông không phạm nước giếng, bây giờ cậu vui vẻ thì tôi phải nhiệt tình hơn với cậu sao?”
“Tôi có ý đó sao?”
“Nếu không thì sao? Đại thiếu gia muốn làm cái gì thì làm cái đó, cậu nghĩ như thế nào?”
Quảng Dã đột nhiên choáng váng.
Tang Lê ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Quảng Dã, cậu xem tôi là cái gì? Là một vật phẩm cậu muốn thì nhất định phải có, hay là thứ cậu muốn làm thành như thế nào thì làm như thế đó? Tôi là ai cơ chứ, cần cậu và người khác nói mấy lời táo bạo để chinh phục sao?”
Chàng trai nghe vậy, ngay lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô, đôi mắt đen láy chấn động sơn hà.
Anh biết những lời ở căn tin đã bị cô nghe thấy.
Tang Lê cong mi: “Có lúc tôi cho rằng tôi còn có chút hiểu cậu, nhưng tôi phát hiện bây giờ tôi vẫn không hiểu một chút nào về cậu, tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì? Giống như tôi cảm thấy tình cảm cậu đối với ba mình rất sâu đậm, nhưng mỗi khi chú ấy về nhà cậu đều tức giận với chú ấy, tỏ ra không quan tâm, cho nên đôi lúc tôi nghĩ, thật sự cậu không thích tôi, chỉ là ham muốn chinh phục nhất thời mà thôi, chỉ vì muốn giữ thể diện trước bạn bè? Mà cậu có biết không, cậu vẫn luôn ngồi ở tít trên cao như vậy, kể cả bây giờ, cậu cũng như thế.”
Quảng Dã đang định mở miệng nói thì Tang Lê tránh thoát khỏi tay anh.
Cô cúi đầu, hơi nghẹn ngào: “Quảng Dã, đối với tôi mà nói, thích một người là chuyện rất quan trọng, hiện tại là lớp 12, tôi không chơi đùa, không muốn lãng phí thời gian, cũng hy vọng cậu đừng lãng phí thời gian.”
Cô nói xong thì đi ra khỏi phòng.
Trong phòng im ắng.
Giống như một cái gai đâm mạnh vào tim, nỗi đau đớn lan đến toàn thân, đảo lộn hết mọi cảm xúc.
Lời nói của cô cứ quanh quẩn trong đầu Quảng Dã, khiến anh tức giận đến mức buồn cười.
Yết hầu anh lăn lộn, cúi mắt, đôi mắt đen láy chìm xuống như vầng trăng.
Bên ngoài, ánh trăng dần dần ẩn mình sau những đám mây, bầu trời đêm bị bao phủ bởi một lớp mây đen mỏng.
Dưới lầu, Tang Lê trở về phòng ngủ, cô đóng cửa lại, yếu ớt dựa sau cánh cửa.
Cô lại nhớ đến dáng vẻ Quảng Dã chặn cô lại tối hôm nay, cùng với đôi mắt sáng rực của anh.
Những lời nói kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng đã nói ra được.
Nhưng tại sao cô lại không cảm nhận được sự nhẹ nhõm và giải thoát chứ.
Nơi mềm mại trong lòng như bị nghiền nát, từng chút từng chút một ép ra vị đắng, tác động đến chóp mũi và hốc mắt.
Cô cúi đầu, ánh mắt mù mịt.
Màn đêm sâu lắng, thế giới được bao bọc trong biển sâu.
Cả một đêm, Tang Lê ngủ không yên giấc.
Cả đêm cô nằm trên giường lăn lộn qua lại, trong sự mơ màng, dường như cô quay trở lại
du thuyền đi đến Vân Lăng, bồng bềnh trên mặt biển.
Tất cả ký ức đều được tua phát lại.
Kết thúc cảnh tượng nào cũng đều hướng đến Quảng Dã.
Mọi khía cạnh của anh.
Quảng Dã - người mà cô ghét, trốn tránh, người mà cô ngưỡng mộ, cũng là người an ủi bảo vệ cô.
Nhưng cuối cùng lại hóa thành bọt nước mơ hồ.
Cô bị mắc kẹt trên rạn san hô trong đêm.
Trời sáng vô cùng muộn.
Mãi cho đến sáng sớm, cô mới mơ hồ ngủ thiếp đi, hơn sáu giờ thì bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó mới lê thân hình ngái ngủ chậm rãi leo xuống giường.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi ăn sáng, quản gia đưa thuốc cảm cho cô: “Cô Tang Lê, hôm nay đã khỏe hơn chưa? Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tang Lê nhẹ nhàng lắc đầu: “Vẫn còn hơi nghẹt mũi, những cái khác đều ổn ạ.”
“Vậy thì tốt, mấy hôm nay cháu phải chú ý đừng để bị cảm lạnh nữa, hôm nay dì sẽ lấy thêm chăn cho cháu”
Quản gia bây giờ đã thân với cô, không tránh khỏi cằn nhằn: “Cháu nói cháu xem, bị cảm cũng không nói một tiếng, nếu không phải hôm qua Tiểu Dã trở về bảo dì mời bác sĩ cho cháu thì dì cũng không biết luôn”
Ánh mắt cô xuất hiện những gợn sóng.
Thế mà bác sĩ lại là do anh gọi...
Quảng gia lấy nước ấm cho cô, cô tỉnh táo lại cầm lấy, uống thuốc.
Ăn sáng xong, cô ngồi xe đi đến trường học.
Cô đến rất sớm, trong lớp chưa đến năm người.
Lư Hạ Dương nhìn thấy cô thì bước lên chào cô.
Cô lịch sự chào lại, Lư Hạ Dương mỉm cười hỏi: “Đề thi đua cậu làm được bao nhiêu câu?”
“Tối hôm qua tớ luyện lại đề năm ngoái.”
“Cũng được, chúng ta luyện lại đề hai năm trước, sau đó tớ tìm một vài bài thi có đề bài tương tự, in cho cậu một tập.”
Tang Lê nói cảm ơn, sau đó đưa tiền in cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nói không cần, nhưng
cô cứ khăng khăng muốn đưa.
Lư Hạ Dương đành phải nhận lấy, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng như sứ của cô: “Tang Lê, buổi tối cậu có rảnh không? Tớ đang nghĩ chúng ta có nên cùng đi đến thư viện làm bài tập không, nghiên cứu các đề thi đua, thứ sáu là thi đua rồi.”
Tang Lê im lặng: “Hay là chúng ta nghiên cứu trên điện thoại đi, gần đây bài tập nhiều, tớ không có thời gian”
“... Được, vậy chúng ta thảo luận qua điện thoại nha.”
Tang Lê đồng ý, Lư Hạ Dương rời đi, cô lấy tập từ đơn ra xem.
Một lúc sau, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm cũng đã đến: “Chào buổi sáng, Lê Lê.”
Tang Lê cũng nhẹ nhàng chào lại, hai người ngồi xuống, vừa ăn sáng vừa nói chuyện, phát hiện Tang Lê chỉ cúi đầu đọc sách, sắc mặt nhàn nhạt không cười.
Một lúc lâu sau, lại có hai nam sinh đi vào, Trương Bác Dương nhìn sang: “Hai cậu đến rồi à..”
Tang Lê liếc nhẹ sang nhìn, nhìn thấy Quảng Dã.
Chàng trai mặc áo nỉ hoodie màu xám quần túi hộp, balo màu đen đeo trên vai, sắc mặt lạnh lùng, không có một ý cười.
Đôi mắt đen láy anh nhìn về phía trước, ánh mắt hai người vô tình nhìn nhau.
Giây tiếp theo, Quảng Dã lạnh lùng dời ánh mắt đi trước.
Giống như cuộc trò chuyện tối hôm qua chưa xảy ra.
Cũng giống như những cảm xúc đó đã biến mất hoàn toàn.
Tang Lê nheo mắt, đè nén hết những cảm xúc không tên kia lại.
Quảng Dã đi qua ngồi vào chỗ, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống âm độ trong phút chốc, sau đó anh ném ba lô lên bàn, không nói câu nào, nằm sấp xuống ngủ.
Không khí lạnh nhạt ảm đạm khiến cho Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương ngây người.
Nhiếp Văn đặt ba lô xuống rồi kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Trương Bác Dương, ôm lấy cậu khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi sắp chết rồi.”
“... Hả?”
Nhiếp Văn: “Cậu biết sắc mặt bạn cùng bàn của cậu hôm nay tệ như thế nào không?”
Sáng hôm nay bọn họ lái xe moto đến tập hợp ở công biệt thự, lái một mạch đến, rồi từ cổng trường đến lớp học, cả một chặng đường Quảng Dã đểu lạnh lùng không nói câu nào, thậm chí Nhiếp Văn còn không dám đến gần anh.
Đã rất lâu rồi cậu ta không nhìn thấy dáng vẻ này của Quảng Dã, nếu bình thường trạng thái của anh là không độ, thì chắc chắn hôm nay là âm bốn mươi độ.
“Tôi cũng muốn biết.” Nhiếp Văn nhìn Dụ Niệm Niệm, Dụ Niệm Niệm làm cử chỉ im lặng: “Hình như tâm trạng Tang Lê cũng không tốt, không nói chuyện, còn tệ hơn so với hôm qua.”
Vậy là xong rồi.
Chắc chắn là giữa hai người có vấn đề.
Ánh mắt ba người âm thầm liếc nhìn hai nhân vật chính, nhưng lại nắm bắt được bất kỳ thông tin nào, nhưng cũng không dám hỏi.
Quả nhiên đúng như dự đoán của ba người, cả một buổi sáng sau đó, bọn họ không nhìn thấy Tang Lê và Quảng Dã nói chuyện với nhau.
Quảng Dã đa phần đều ngủ, còn Tang Lê thì nghe giảng, sau giờ học một người thì yên
lặng làm bài tập, ngay cả Dụ Niệm Niệm cũng không thể nói chuyện với cô mấy câu.
Thời tiết hôm nay nhiều mây.
Nhưng hình như chỉ có duy nhất chỗ của Tang Lê và Quảng Dã là bầu không khí lạnh mưa và tuyết.
Thậm chí Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương còn cảm thấy như sống trong không gian không khí loãng, áp lực đến mức không dám nói nhiều.
Buổi trưa tan học, Nhiếp Văn đi qua, ba người nháy mắt ra hiệu, Dụ Niệm Niệm vội nói: “Tang Lê, sáu người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm niêu ở ngoài trường đi? Trương Bác Dương, Nhiếp Văn, Quảng Dã cũng đi, tớ đi gọi Lữ Nguyệt.”
Nhiếp Văn: “Được đấy, lâu rồi chưa ăn”
Tang Lê vẫn chưa trả lời, Quảng Dã đứng dậy, anh xách ba lô lên rồi lạnh lùng nói: “Tự các cậu ăn đi.”
Mấy người Dụ Niệm Niệm:???
Tang Lê ngừng lại, cô nhíu mày, những người khác không ngờ Quảng Dã sẽ từ chối, kinh ngạc ngơ ngác nhìn nhau, không rõ lý do tại sao.
Cuối cùng, buổi trưa chỉ có năm người đi ăn, trên bàn ăn, ai ai cũng muốn chọc cho Tang Lê vui vẻ, nhưng rõ ràng cũng cảm nhận được tâm trạng cô không tốt, không khí giữa nhóm nhà giàu mới nổi cũng trở nên ngột ngạt.
Ăn xong, Tang Lê tạm biệt mọi người, một mình quay trở về lớp học.
Cả một buổi chiều sau đó, bởi vì cô uống thuốc cảm nên tinh thần mê man đến tiết tư tan học.
Chạng vạng về đến nhà, đúng lúc tối hôm nay Tống Thịnh Lan từ tập đoàn trở về sớm, bảo người lên lầu gọi Quảng Dã, ba người cùng nhau ăn cơm tối.
Tang Lê ngồi xuống, sau một lúc lâu thì liếc nhìn Quảng Dã ngồi ở đối diện, đầu cúi xuống thêm vài phần.
Chàng trai làm giống như không nhìn thấy cô mà ăn cơm, thái độ lười biếng tùy tiện, nói chuyện nhiều hơn với Tống Thịnh Lan.
Tống Thịnh Lan vẫn không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, bà hỏi về tình hình học thêm của Quảng Dã: “Gần đây học thêm cảm thấy như thế nào? Trên lớp nghe giảng có vào không?”
Anh lười biếng gắp thức ăn: “Cũng như vậy thôi.”
“Cũng như vậy thôi là sao?”
Tống Thịnh Lan trách mắng anh: “Cố mà học thêm cho tốt vào, chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi Lê Lê, Lê Lê học giỏi, nhất định có thể giải đáp cho con”
Tang Lê hơi sững sờ, sau đó cô nghe giọng nói lạnh nhạt cà lơ phất phơ ở phía đối diện vang lên: “Lớp mười hai rồi, có rất ít thời gian, con sẽ tự hỏi giáo viên.”
Tay cầm đũa của Tang Lê khựng lại, Tống Thịnh Lan nghe không hiểu ẩn ý trong đó, bà cười nói: “Hiếm khi nào nghe con nói như vậy, mẹ còn mong con hỏi giáo viên, có vấn đề gì thì phản hồi ngay với giáo viên, tối hôm nay sẽ có gia sư đến, con phải tích cực trao đổi với gia sư nha..”
Một lúc sau Tang Lê ăn cơm xong, cô nhìn Tống Thịnh Lan, ngoan ngoãn nói: “Dì, con ăn xong rồi, con lên lầu trước nha.”
“Nhanh vậy à, không uống thêm canh sao?”
“Không đâu dì, con đã no rồi ạ.”
Tang Lê đi ra khỏi nhà ăn, đôi mắt đen sâu thẩm của Quảng Dã nhìn thức ăn trên đĩa.
Ăn xong, người giúp việc bưng hai đĩa cam đã cắt sẵn lên, Tống Thịnh Lan để lại cho Quảng Dã vài miếng, nhìn thấy anh ăn xong muốn rời đi thì gọi anh lại: “Con bưng đĩa này lên lầu cho Lê Lê đi” Đầu lưỡi Quảng Dã chạm vào hàm trên, vô cảm nhận lấy.
Trong phòng lầu hai, Tang Lê đứng ở ban công cho tiêu cơm, một lúc sau có tiếng gõ cửa, cô đáp lại, sau đó đi đến mở cửa, nhưng khi mở cửa ra lại không có ai, chỉ có một đĩa cam đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.
Cô quay đầu nhìn nhưng không nhìn thấy gì cả.
Nhưng cô biết đó là ai.
Trong cả biệt thự này, ngoại trừ anh, ai lại gõ cửa rồi đi như vậy.
Bưng đồ vào trong, cô chậm rãi ngồi xuống trước bàn, nhìn về đĩa cam.
Không hiểu tại sao, trái tim như bị ai đó khoét lấy một lỗ.
Vừa trống rỗng vừa trướng đau.
Rõ ràng hiện tại Quảng Dã không còn tiếp xúc gì với cô nữa, cũng không làm phiền cô, rõ ràng cô đã có nhiều thời gian để yên tĩnh học tập, cô nên vui vẻ thoải mái mới đúng.
Những trạng thái của cô lại hoàn toàn ngược lại.
Tang Lê cúi đầu, tâm tư rối bời.
Bảy giờ tối, Tang Lê lấy vở bài tập, rồi đi lên lầu đến phòng học.
Quảng Dã ngồi ở bên ngoài, Tang Lê ngồi ở cách vách, cả hai đều tự làm bài tập của mình, gia sư lần lượt dạy thêm cho bọn họ.
Khoảng chín giờ thì kết thúc, sau khi gia sư rời đi không bao lâu, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã dọn dẹp sách vở và đề thi trên bàn, đứng dậy đi ra khỏi phòng, không ở lại quá lâu.
Hiện tại, đổi lại là anh không muốn ở chung một không gian với cô.
Ngẫm nghĩ thì cũng quá bình thường, tối hôm qua cô đã nói như vậy, đổi lại là người bình thường cũng không muốn có bất kì tiếp xúc gì với cô nữa.
Không hiểu tại sao tâm trạng cô cứ không tốt, không ngừng làm đề thi, mãi cho đến khi một hai giờ mới ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi cô thức dậy, cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều, mũi cung không còn nghẹt nhiều nữa.
Cô rửa mặt thay đồ ăn sáng, máy móc chuẩn bị xong tất cả, lúc cô đi ra ngoài, trùng hợp đụng phải Quảng Dã cũng từ trên lầu đi xuống.
Bác Trương bảo Quảng Dã cùng đi xe, nhưng chàng trai không đáp lại, chỉ tự mình đi xe moto, bác Trương nhạy bén cảm thấy tâm trạng anh không được tốt lắm, cũng không dám hỏi nhiều. Tang Lê ngồi ghế sau xe Bentley, rất nhanh nhìn thấy Quảng Dã lái xe moto phòng đi ngang qua.
Chàng trai đội nón bảo hiểm, thân người nằm sấp trên xe.
Tang Lê chợt nhớ lại lần anh dẫn cô đến bờ biển ngắm hoàng hôn.
Chàng trai nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Cô chớp mắt, nhắm mắt dựa vào ghế chợp mắt.
Sau hai mươi phút, cô đến lớp, thấy Quảng Dã đã đến rồi, anh đang nằm sấp trên bàn ngủ, cô ngồi xuống đọc sách.
Cô học thuộc lòng câu chuyện, một lúc sau nghe thấy giọng nói từ hàng ghế trên: “Lớp phó học tập, bây giờ đổi thành hai tuần lại đổi tổ trường, tuần này có thể đổi trước không, tớ đã làm gần ba tuần rồi, mệt muốn chết..”
Tang Lê ngẩng đầu, nhìn thấy tổ trưởng Vu Hàm thu bài tập của bọn họ đang không ngừng than khổ phàn nàn với lớp phó học tập.
Tang Lê không để ý quá nhiều, cô đứng dậy đi pha trà hoa lài, không ngờ khi quay trở lại thì lớp phó học tập đang đợi sẵn ở bàn của cô: “Tang Lê, có phải vẫn chưa đến lượt cậu làm tổ trưởng đúng không?”
Cô ngơ ngác trả lời, lớp phó học tập khó xử hỏi: “Vậy cậu có thể thu bài tập hai tuần này của tổ 4 không? Bởi vì mọi người đã qua một lượt hết rồi, nhờ cậu đó?"
Thực sự lời này có chút không đúng, bởi vì Quảng Dã vẫn chưa làm qua, chủ yếu là do cô ấy không giao, càng không thể để anh nhận.
Nghe lớp phó học tập nói như vậy, Tang Lê cũng không thể từ chối: “Được, không thành vấn đề..”
Lớp phó học tập nói thông thường cô phải thu bài tập mỗi môn thời khóa biểu trước giờ học buổi sáng, và ghi tên những người chưa nộp bài tập.
Tang Lê nhận nhiệm vụ xong, cô ngồi vào chỗ ngồi, sau đó Dụ Niệm Niệm đến, cô ấy nhìn thấy một xấp đề thi thì hoài nghi hỏi, mới biết Tang Lê đã trở thành tổ trưởng.
Kim Diệu Phù ngồi ở hàng ghế trước Tang Lê thở dài: “Nữ thần, tớ đau lòng cho cậu, học kỳ trước tớ thu bài tập bận rộn muốn chết, buổi sáng ngủ thiếu mười phút, bây giờ thời gian ngủ của tớ quý giá biết bao!”
“Không sao, vừa hay tớ cũng đến sớm!”
Suy cho cùng đây là nhiệm vụ mà ai ai cũng phải làm.
“Lê Lê, vậy sau này tớ sẽ đến giúp cậu.” Dụ Niệm Niệm đưa bài thi của mình cho cô.
Tang Lê hơi nhướng mày: “Được”
Trong lớp học sinh càng lúc càng đến nhiều, mấy nam sinh lớp khác cũng đến, vốn là muốn tìm Quảng Dã nói chuyện, nhưng nhìn thấy anh ngủ nên đến bên cạnh nhỏ giọng cười đùa với Nhiếp Văn, Trương Bác Dương.
Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ đọc buổi sáng, Tang Lê đã thu bài tập xong ở hàng ghế trước quay trở lại, nhìn thấy nam sinh phía sau vẫn đang nằm sấp.
Không thể không thu.
Cô do dự một lúc, sau đó đi đến gõ mặt bàn của Quảng Dã.
Không phản ứng, cô lại gõ lần nữa.
Một vài nam sinh trong lớp đang nói chuyện ở xung quanh nhìn thấy vậy thì ngạc nhiên, có người tốt bụng nhắc nhở: “Cậu đừng gọi cậu ấy.”
Điên rồi, muốn gọi Quảng Dã dậy để nộp bài tập, đây không phải là muốn bị ăn chửi sao?
Nhưng Tang Lê đang có nhiệm vụ, hôm thứ ba giáo viên vật lý nhấn mạnh hôm nay ai cũng phải nộp bài tập, mà tối hôm qua học thêm, có lẽ Quảng Dã có làm rồi.
Cô thấy Quảng Dã không trả lời nên chỉ có thể tiếp tục gõ, ai ngờ ngay sau đó Quảng Dã đã đứng dậy, rõ ràng là bị chọc tức, anh nhướng mí mắt lên: “Mẹ kiếp cậu gõ lại lần nữa…”
Khi anh ngước mắt lên, đôi mắt lạnh như hầm băng nhìn thấy Tang Lê đứng bên bàn thì lời nói đột nhiên dừng lại.
Rất nhiều người xung quanh đều kinh ngạc nhìn sang, trong phạm vi nhỏ nhất thời yên lặng như tờ.
Mọi người đều biết quấy rầy Quảng Dã ngủ là điều cấm kỵ, huống chi còn là cố tình đánh thức anh dậy để nộp bài tập, không phải, Tang Lê đang nghĩ gì vậy, có ý đâm vào họng súng sao?!
Bên cạnh bàn, Tang Lê thực sự bất ngờ, cô bị dọa sợ, sau đó mắt đối mắt với Quảng Dã.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quảng Dã không ngờ đó chính là cô, nhìn thấy đôi mắt hạnh khẽ run của Tang Lê, đồng tử anh dao động, đôi mắt đen láy cũng trở nên gợn sóng.
Mọi người xung quanh bắt đầu thương xót thay cho Tang Lê.
Tang Lê siết chặt xấp bài tập trong tay, đôi môi đỏ nhàn nhạt phát ra vài chữ: “Tôi đến thu bài tập vật lý.”
Mọi người đều kinh ngạc: Cô gái này điên rồi, lại còn dám nói? Có nhất thiết phải tự mình tìm đau khổ không?
Quảng Dã bắt gặp đôi mắt vô cảm của cô, yết hầu lăn lộn, sau vài giây kéo balo từ ngăn kéo mở ra, rút ra bài thi, đặt lên bàn.
Tang Lê lấy bài tập của anh, nhìn: “Vẫn chưa ghi tên.”
Hai giây sau, mọi người thấy Quảng Dã im lặng, anh cụp ánh mắt lạnh lùng xuống, lấy bài tập lại rồi sau đó viết tên lên.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì lập tức nổ vang trong đầu.
Tình huống gì đây?!!
Là chúng tôi điên hay Quảng Dã điên rồi hả??!!??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT