Quảng Dã cầu hôn xong, bên cạnh vang lên tiếng hô kích động: “Gả cho cậu ấy đi! Gả cho cậu ấy đi!” Nhiếp Văn hô to: “Tang Lê, cậu đừng đồng ý quá nhanh! Cậu bảo A Dã quỳ thêm một lát nữa đi!”
“Đúng đúng đúng, thử thách A Dã một chút! Trước hết để cho cậu ấy quỳ nửa tiếng xem sao!”
“Ha ha ha ha ha Nhiếp Văn các cậu đừng quá đáng!”
Tang Lê bị chọc cho nín khóc, cô bật cười, cụp mắt nhìn ánh mắt lưu luyến mỉm cười của Quảng Dã, tình yêu trong lòng dâng trào, nghiêm túc gật đầu: “Em đồng ý”
Xung quanh tiếng vỗ tay như sấm dậy, đuôi mắt Quảng Dã gợi lên độ cong đẹp mắt, anh lấy nhẫn ra, chậm rãi đeo vào ngón áp út tay trái của cô.
Viên kim cương hồng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn vàng cam, khúc xạ hào quang rực rỡ chói mắt, toàn thế giới độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về Tang Lê.
Quảng Dã đứng lên, hốc mắt Tang Lê ướt át, nhẹ nhàng lên tiếng: “Quảng Dã, cảm ơn anh.”
Cô nhìn anh, chóp mũi cay cay: “Mặc dù em đã nói với anh rất nhiều lần, nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, bước vào thế giới của em, em vốn là một người khép kín hướng nội, không thích kết bạn, là anh chủ động đến gần em trước, bảo vệ em, vẫn kiên định thích em, cho dù chúng ta xa nhau sáu năm, anh vẫn nguyện ý đi về phía em.”
Lúc trước anh nói cho cô biết, anh thích cô không phải nói đùa.
Cô không nghĩ tới một khi anh nghiêm túc, thì nghiêm túc bảy năm.
“Quảng Dã, em vẫn luôn cảm thấy em không đủ tốt, là anh cho em biết, thì ra trên thế giới này thật sự sẽ có một người yêu em vô điều kiện, thì ra em cũng đáng được yêu thương và trân trọng”
Người đàn ông nghe vậy, đau lòng đưa tay xoa đầu cô, Tang Lê rưng rưng mỉm cười: “Vừa rồi trên trực thăng những chuyện quá khứ mà anh kể cho em nghe, em đều nhớ rõ, may mà chúng ta trải qua nhiều trắc trở như vậy vẫn có thể đi tới bây giờ, anh nói tình yêu của anh đối với em ngày càng nhiều, em cũng vậy, từ trước đến nay không có giảm bớt”
Tang Lê tính trời sinh e dè thẹn thùng, lúc trước tốt nghiệp cấp ba cũng không tiện thừa nhận quan hệ với Quảng Dã, nhưng hôm nay nhìn người đàn ông trước mắt mà cô yêu từ năm tháng thanh xuân cho tới bây giờ, cô cong môi lên, đôi mắt hạnh nhiệt tình chân thành tha thiết: “Sau khi chúng ta tái hợp, em đã vô số lần mơ tưởng cảnh tượng anh cầu hôn em, cũng đã sớm chuẩn bị xong đáp án của mình, thật ra anh cũng biết mà, bất cứ lúc nào anh hỏi em, em cũng sẽ không do dự nói cho anh biết... Em đồng ý.”
Cô nguyện ý để anh tham gia quãng đời còn lại sau này của cô mỗi ngày, trở thành một phần không thể tách rời trong thế giới của cô, giúp đỡ trong lúc hoạn nạn, vĩnh viễn không chia lìa.
Đáy mắt cô rơi lệ, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Quảng Dã, em cũng vậy, chỉ có anh, sẽ không lấy ai khác làm chồng.”
Tang Lê dứt lời, ngay sau đó, Quảng Dã giơ tay ôm lấy cô vào lòng, nụ hôn dịu dàng rơi xuống.
Hai người đứng dưới hàng cây hoa lê, gió nhẹ phất qua, cánh hoa lê trắng noãn như tuyết như bướm, từng cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, ánh sáng ráng chiều màu cam vàng nhạt, toàn bộ thế giới chỉ còn lại bọn họ.
Nụ hôn của Quảng Dã tràn đầy tình yêu, vô cùng dịu dàng.
Vài giây sau, anh chậm rãi dừng lại, ôm lấy cô, lòng bàn tay chế trụ cái ót của cô, trái tim mãnh liệt nhảy lên, gợi lên khóe môi, giọng nói trầm khàn: “Có đáp án này, tất cả đều đáng giá.”
Cho dù xa nhau sáu năm, trải qua nhiều đau khổ cùng hoài niệm như vậy, cuối cùng anh vẫn may mắn đợi được ngày hôm nay.
Nhìn thấy hai người hạnh phúc ôm nhau, khán giả xung quanh cũng vui vẻ kêu lên, một lúc sau Quảng Dã buông tay, đón tiếng vỗ tay, dắt Tang Lê đi về phía bọn họ.
Tang Lê ngơ ngác: “Anh gọi họ tới lúc nào…”
“Muốn cho em một bất ngờ, họ đã sớm biết rồi.”
Tang Lê đi tới, thấy Liên Vũ Châu đang cười nhìn cô, chóp mũi cay cay, cô vội vàng ôm lấy cổ bà ấy: “Bà ngoại…”
Tang Lê không nghĩ tới Liên Vũ Châu cũng được Quảng Dã gọi đến.
Liên Vũ Châu vỗ lưng cô, đáy mắt hiện lên ý cười: “Điềm Điềm, Tiểu Dã là một đứa trẻ kiên định, bà tin tưởng thằng bé, sau này có thằng bé chăm sóc cháu cả đời, bà ngoại yên tâm rồi, bà tin mẹ cháu cũng yên tâm.”
Nếu Tang Tĩnh cũng ở đây, hiện tại chắc chắn cũng rất vui vẻ, hôm nay Tang Lê có Quảng Dã, cũng có một đáng người yêu quý cô như vậy.
Tang Lê cảm động mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn thấy Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, còn có Giản Thư Nhiên, cô nhẹ nhàng gọi bọn họ, Tống Thịnh Lan cũng cười: “Hai đứa nhỏ các con đi một đường không dễ dàng, hôm nay chú dì cũng rất vui mừng chứng kiến thời khắc này, cháu và Tiểu Dã đều đạt được mong muốn”
Quảng Minh Huy cười vỗ vai con trai: “Tiểu Dã, không chỉ là bà ngoại của Lê Lê, sau này ba và mẹ cũng là người giám sát, con nhất định phải đối xử thật tốt với Lê Lê, kết hôn là chuyện cả đời.”
Giản Thư Nhiên ở một bên đáp: “Chú dì, mọi người cứ yên tâm, chị Tang Lê tốt như vậy, anh A Dã còn hận không thể ngày ngày nâng niu trong lòng bàn tay ấy chứ.
Quảng Dã cười nhìn Tang Lê: “Ừm, đúng là như vậy”
Tang Lê lại đi chào hỏi Quý Hoài và đồng nghiệp trong phòng làm việc, mọi người nhìn thấy trực thăng vừa rồi phát sóng trực tiếp, hiểu rõ câu chuyện của Tang Lê và Quảng Dã, cảm động đến rối tinh rối mù.
Bốn người còn lại của tiểu đội Phất Nhanh cũng vậy, bây giờ mắt Dụ Niệm Niệm đỏ ửng, kích động ôm lấy cô bạn thân: “Hu hu hu Lê Lê, hôm nay Quảng Dã cầu hôn cậu thật lãng mạn, mặc dù bọn tớ đều đã biết trước, nhưng vừa rồi nhìn thấy hiện trường vẫn rất kích động”
“Các cậu biết từ khi nào thế, khó trách hôm nay tớ gọi điện cho các cậu mà ai cũng nói không rảnh.”
Nhiếp Văn ở một bên trêu ghẹo vạch trần chân tướng: “Chúng tớ đã biết từ hai tuần trước rồi, trưa nay đã đến trang viên chờ mấy cậu, còn phải giả bộ như ngay cả sinh nhật A Dã cũng không biết, cái này gọi là nghẹn đến khó chịu.”
Trương Bác Dương: “Niệm Niệm vốn không nhịn được muốn gợi... gợi ý cho cậu, tớ nói Tang Lê thông minh hơn cô ấy nhiều, chỉ cần gợi ý là... bị lộ ngay.”
Dụ Niệm Niệm cười: “Đúng là em phản ứng hơi chậm..”
Mấy người họ bật cười, quả thật Tang Lê không nghĩ tới Quảng Dã sẽ cầu hôn vào hôm nay: “Tớ vốn cho rằng sẽ không nhanh như vậy.
Nhiếp Văn: “Cái này còn gọi là nhanh? A Dã đã muốn cầu hôn từ lâu rồi, những chuẩn bị này đều là do cậu ấy kêu người bố trí từ rất lâu, chúng tớ nhìn còn cảm động, hai người không thành người nhà thật là hành vi không thể dung thứ.”
Lữ Nguyệt xúc động cong môi: “Lê Lê, cậu còn nhớ khi học trung học sáu người chúng ta lần đầu tiên đến trang viên chơi không, chúng tớ nghe Nhiếp Văn nói Quảng Dã thích cậu, lúc ấy cậu còn cảm thấy khó tin, không nghĩ tới bảy năm sau cậu ấy lại cầu hôn cậu ở chỗ này, nghĩ vậy mới thấy vận mệnh sắp xếp thật kì diệu.”
Bốn người bọn họ lúc trước làm nhóm hóng chuyện, điên cuồng giật dây hai người này, cũng là nhân chứng gần nhất nhìn Tang Lê và Quảng Dã từ trung học phổ thông đi tới bây giờ, bọn họ so với người khác càng hy vọng hai người có thể hạnh phúc.
Nhiếp Văn đề nghị mọi người chụp ảnh chung, Tang Lê và Quảng Dã đứng giữa, Tang Lê ôm bó hoa, nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng, Quảng Dã ở một bên ôm cô, đáy mắt mang theo lưu luyến cưng chiều, bên cạnh vây quanh một vòng.
Những người quanh vòng tròn đều chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.
Dưới ánh chiều tà mọi người đều tươi cười rạng rỡ.
Thời khắc tốt đẹp như vậy, Tang Lê nghĩ cô nhất định sẽ khắc ghi cả đời.
Buổi tối, mọi người ở lại trang viên chúc mừng, cũng tổ chức sinh nhật cho Quảng Dã, anh hiếm khi thích sôi động.
Tống Thịnh Lan, Quảng Minh Huy và Liên Vũ Châu cũng nói chuyện đơn giản về hôn sự của hai đứa nhỏ, hai vợ chồng bảo Liên Vũ Châu không cần áp lực kinh tế, rất nhiều chuyện Quảng Dã cũng đã bàn bạc với ba mẹ trước, chỉ cần hai đứa nhỏ có thể ở bên nhau, những thứ bề ngoài như môn đăng hộ đối không quan trọng, nhà họ Quảng cũng không coi trọng cái này.
Tuy rằng kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, dựa theo tập tục cũng thể hiện tôn trọng Tang Lê, tiếp theo Quảng Dã sẽ đi cùng ba mẹ đến Đài Thông để chính thức cầu hôn, chuyện cụ thể đến lúc đó nói, Liên Vũ Châu cũng đồng ý.
Lúc hơi muộn, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy về nhà trước, nhóm bạn cũng lục tục rời đi, Quảng Dã sắp xếp chỗ ở cho Liên Vũ Châu trong núi, để Liên Vũ Châu yên tâm ở lại Vân Lăng vài ngày, dẫn bà ấy tới đây chơi một chút.
Hơn mười một giờ, mọi người cũng chơi mệt rồi, Tang Lê và Quảng Dã trở lại biệt thự bên hồ, hai người tắm rửa xong, Quảng Dã đi xử lý xong công việc trở lại phòng ngủ, thấy Tang Lê nằm sấp trên giường, cô đang xem video toàn bộ quá trình cầu hôn buổi chiều.
Quảng Dã cười đi tới: "Còn đang hồi tưởng à?”
Tang Lê xấu hổ khóa màn hình điện thoại lại, cảm giác được Quảng Dã nằm lên, kéo cô qua ôm vào lòng, cô ngại ngùng bĩu môi: “Vẫn còn cảm giác giống như giấc mộng không chân thật vậy, em không nhịn được muốn xem lại để xác nhận một chút.
“Sao lại ngốc như vậy.”
Anh hôn lên mặt cô, vén mái tóc trên má cô ra, dịu dàng cười: "Biết em thích như vậy thì anh đã không phí công chuẩn bị rồi.”
“Quảng Dã, rốt cuộc anh bắt đầu chuẩn bị từ khi nào thế, em cũng không phát hiện, khó trách hôm qua anh nói em là nhân vật chính, thì ra sáng sớm đã lên kế hoạch xong.”
“Từ sau lần từ núi Sam Cẩm quay về với em đã bắt đầu suy nghĩ rồi.”
Sau khi tái hợp lại, Quảng Dã ngày nào cũng nghĩ đến chuyện cầu hôn Tang Lê, có một ngày anh đột nhiên nảy ra ý tưởng cầu hôn như vậy nên lập tức bắt đầu chuẩn bị, mua trực thăng, xây dựng sân bay, những du thuyền kia đều sắp xếp tốt, còn có bức tranh sân thể dục kia, cũng là dùng mấy vạn đóa hoa hồng bày ra, bức tranh dùng phong cảnh trang viên cấu tạo ra, cũng là anh nhiều lần tổ chức công nhân xây dựng, thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, đều là ra roi thúc ngựa.
“Hơn nữa Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm đều đã có con, chúng ta không tranh thủ thời gian sao?”
Tang Lê cảm động mỉm cười: "Nhưng anh biết mà, cho dù anh chỉ đơn giản hỏi em một câu, em cũng sẽ đồng ý.”
"Đúng, anh biết, nhưng vẫn nên có cảm giác nghi thức, đây là thái độ của anh."
Anh sờ đầu của cô: "Muốn cho em vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này. Cô xứng đáng với điều tốt nhất, anh cũng muốn cho cô điều tốt nhất.
Tang Lê nghe vậy, hốc mắt hơi chua xót, Quảng Dã cười lau nước mắt của cô: "Hôm nay khóc bao nhiêu lần rồi hả? Đồ khóc nhè.”
Tang Lê ôm lấy cổ anh cọ cọ: "Em vĩnh viễn sẽ không quên, Quảng Dã.”
Mỗi sự lãng mạn anh dành cho cô, cô đều nhớ.
Tang Lê bị ôm chặt, cô ngước mắt nhìn anh, cười nói: "Đặc biệt chọn ngày sinh nhật anh để cầu hôn, vậy hôm nay quà sinh nhật này có vừa lòng không?"
Quảng Dã cầm tay đeo nhẫn của cô, khóe môi cong lên: "Sau này không cần ước nguyện sinh nhật nữa.”
Bởi vì điều anh muốn nhất, đã thành hiện thực.
Tang Lê nhìn thẳng vào mắt anh, môi cong lên: “Quảng Dã, em rất yêu anh.”
Anh xoay người lên trên, đôi mắt nóng lên: "Chỉ nói không thì cũng vô dụng, yêu không thể diễn tả bằng hành động sao?"
Tang Lê nhắm mắt lại, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên.
Quảng Dã giữ chặt cổ tay cô, hôn càng sâu.
"ừm..."
Cô khẽ kêu một tiếng, hòa quyện với hơi thở của anh, gió đêm dịu dàng cuốn rèm lên nhanh.
Bóng đêm kiều diễm dài đằng đẵng.
Sau khi hôm qua Quảng Dã cầu hôn xong, bởi vì anh mượn sân thể dục của Giang Vọng bố trí hoa cỏ nên đã bị học sinh của trường kích động đăng lên mạng, nhất thời thu hút sự chú ý.
Dưới sự khẩn cầu mãnh liệt của người hâm mộ, Tang Lê công bố một phần đoạn cầu hôn lên mạng, ngày hôm đó hai người đã xông lên hot search, mọi người bị chấn động với cách cầu hôn khí phách lại lãng mạn của Quảng Dã, sau đó lại phát hiện chuyện xưa của hai người bọn họ còn ngọt hơn phim truyền hình, làm cho người ta sống chết.
Nhưng rất nhanh Quảng Dã đã phái người đè hot search xuống, tuy rằng anh muốn phô trương để cho toàn thế giới đều biết, nhưng không hy vọng bị dị nghị quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Tang Lê, dù sao trên mạng loại người nào cũng có, có người hâm mộ sẽ có người ghen tị, những lời nói cay nghiệt cũng sẽ có rất nhiều.
Nhưng hai người cũng không quá để ý đến dư luận trên mạng, kế tiếp, đầu tiên bọn họ đưa Liên Vũ Châu chơi ở Vân Lăng, vài ngày sau Liên Vũ Châu trở lại Đài Thông, đảo mắt tháng ba đã trôi qua, một cuối tuần đầu tháng tư, ngoài Quảng Dã còn có Tống Thịnh Lan, Quảng Minh Huy cùng đến Đài Thông, chính thức tới cửa cầu hôn.
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy không để ý điều kiện nhà Tang Lê không tốt, vẫn tràn đầy thành ý, đặc biệt coi trọng, trong chuyện này cũng nhận được sự đồng ý của Phạm Mạn Chi, cơ thể Phạm Mạn Chi không tiện, không tiện tự mình đến, bà ấy dặn dò phải cưới Tang Lê đường đường chính chính vào nhà họ Quảng, cũng là vì bù đắp sự không tôn trọng ban đầu đối với Liên Vũ Châu và Tang Lê.
Thân là cậu mợ, Quế Tú Viện và Tang Thành Nghiệp cũng ở đây, Quế Tú Viện không dám nói thêm gì, Tang Thành Nghiệp cũng một lòng lo lắng cho cháu gái, hai nhà đều dễ nói chuyện, hôn sự của hai đứa nhỏ cũng thuận lợi định ra.
Hôn lễ cần mấy tháng chuẩn bị, trước mắt tạm thời định vào đầu thu thời tiết mát mẻ, về phần khi nào đăng ký kết hôn, các trưởng bối hỏi Tang Lê và Quảng Dã nghĩ gì: “Hai đứa muốn đăng ký khi làm xong hôn lễ hay là trước hôn lễ luôn?”
Quảng Dã sững sờ: "Còn phải chờ làm xong hôn lễ? Không thể sớm một chút sao?”
Tống Thịnh Lan cười bất lực: "Nhìn dáng vẻ gấp gáp của con xem, chẳng lẽ Lê Lê còn có thể chạy được à?”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, các trưởng bối nói thời gian đăng ký kết hôn sẽ do bọn họ tự mình quyết định, không có quy định, hỏi đến suy nghĩ của Tang Lê, Tang Lê đối diện với ánh mắt của Quảng Dã, cô ngại ngùng cong mày: “Con sao cũng được, nghe Quảng Dã cả, sớm một chút muộn một chút cũng không sao.”
Dù sao cô và Quảng Dã đều công nhận lẫn nhau, sau khi tái hợp lại cũng đã quen lâu như vậy, họ đã chuẩn bị tốt để bước vào hôn nhân, nhanh thế nào cũng có thể chấp nhận.
Buổi tối, lúc Tang Lê và Quảng Dã nói chuyện riêng, Quảng Dã thấp giọng hỏi cô: “Em muốn đăng ký kết hôn lúc nào? Nếu em không muốn nhanh thì có thể nói với anh, đừng miễn cưỡng.”
Tang Lê ngơ ngác: “Em không cảm thấy miễn cưỡng...”
“Anh chỉ sợ em muốn chờ một chút, thử thách anh một chút.”
Tang Lê không khỏi bật cười: "Thử thách cái gì? Bạn trai em ở phương diện nào cũng rất hoàn mỹ”
Anh ôm cô: "Mỗi phương diện sao?”
Cô nghe ra ý trong lời nói, mặt đỏ giận anh.
Đúng vậy, nhất là phương diện kia đặc biệt làm cho người ta hài lòng...
Tang Lê hỏi anh: "Vậy anh cũng muốn nhanh một chút sao?”
“Cầu hôn xong ngày hôm sau đã lập tức muốn.”
Nếu không phải là phải dựa theo quy tắc cầu hôn đầu tiên, Quảng Dã hận không thể lập tức đưa Tang Lê đến cục dân chính, cũng không phải sợ cô đổi ý, hoặc là sợ có biến số, chỉ là anh muốn sớm một chút trở thành người một nhà với cô trên ý nghĩa pháp luật.
Chuyện kết hôn với cô, anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Tang Lê nghe vậy, trong lòng nhộn nhạo ngọt ngào: “Quảng Dã, em cũng không có gì phải băn khoăn, em cũng muốn sớm kết hôn với anh”
Có thể cùng thiếu niên đầu tiên cô thích ở bên nhau cả đời, là chuyện may mắn cỡ nào.
Sau đó Quảng Dã lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra: “Vậy để anh xem ngày, mấy ngày nay tìm thời gian”
“Hả? Nhanh như vậy sao?"
“Nếu không thì sao? Em nói nhanh không phải là mấy ngày nữa sao?”
Người này thật đúng là gấp gáp...
Tang Lê cười: “Tối mai em phải đi Paris tham gia biểu diễn, đoán chừng thời gian rất gấp.”
Hai người không mê tín chọn ngày, nhưng phải xem sắp xếp công việc, tối mai Tang Lê phải xuất ngoại, Quảng Dã mấy ngày nay cũng đang thúc đẩy một hạng mục quan trọng của công ty, công việc bận rộn, đều là trong lúc bận rộn dành thời gian ra đến Đài Thông.
Hai người bàn bạc xong, Tang Lê đề nghị chờ thứ sáu tuần sau cô từ nước ngoài trở về thì lập tức đăng ký kết hôn, đúng lúc một ngày trước Quảng Dã cũng phải đến thành phố kế bên tham gia một buổi tọa đàm, xử lý xong chuyện đó, thời gian cũng sẽ không quá gấp.
Quảng Dã ôm lấy cô: “Còn năm ngày nữa mà cứ như năm năm.”
Tang Lê nhếch khóe môi: "Sáu năm đã chờ được, còn sợ năm ngày này sao?”
Lời này nói không sai.
Anh kéo dài giọng: "Dù sao đây cũng là ván đã đóng thuyền, chuyện sớm muộn mà thôi, bà Quảng.”
Lời nói trầm thấp tràn đầy tình yêu của anh rơi vào bên tai, lần đầu tiên Tang Lê nghe được xưng hô cực kỳ chiếm hữu này, hai gò má phiếm hồng, xấu hổ tựa vào lòng anh.
Sau khi ở Đài Thông định hôn sự xong, đoàn người bay trở về Vân Lăng, ngày hôm đó Tang Lê và các thành viên trong đoàn lại bay sang Pháp, Quảng Dã cũng chuyên tâm dấn thân vào sự nghiệp.
Thời gian trong lúc bận rộn trôi qua rất nhanh, lúc rảnh rỗi, hai người gọi điện thoại cho nhau, Quảng Dã nhắc tới ngày thứ sáu đặc biệt này, trong lòng tràn đầy khao khát, Tang Lê cũng giống như thế. Thời gian càng gần, cảm giác chờ mong từ từ tích lũy nhiều hơn.
Thứ năm, hai người nói chuyện điện thoại, Tang Lê hỏi anh: "Ngày mai khi nào anh về Vân Lăng?”
“Buổi trưa đến, buổi chiều anh ra sân bay đón em nhé?”
“Được.”
Tang Lê đáp máy bay lúc hai giờ chiều, đến lúc đó hai người lại cùng nhau đến cục dân chính, vừa đúng giờ, Quảng Dã đợi thêm một ngày cũng không muốn, cô cũng theo anh.
Tang Lê trêu ghẹo: "Quảng Dã, có phải anh sợ em đổi ý không?”
“Em sẽ đổi ý sao?”
“Sẽ không.”
Quảng Dã lười biếng cười: “Nếu em dám đổi ý anh sẽ trói em lại.”
“Vậy em trốn không thoát được rồi…”
Nói chuyện xong, hai người đều tự tiếp tục bận rộn, Tang Lê lên máy bay về nước, sáng hôm sau, Quảng Dã tham gia xong cuộc họp cuối cùng, chưa kịp ăn cơm trưa đã trực tiếp ngồi xe trở về Vân Lăng.
Dung Vũ lái xe, Quảng Dã mở máy tính ở ghế sau, một lúc lâu thản nhiên hỏi: "Đặt hoa tươi giúp tôi chưa.”
Dung Vũ vội đáp: "Đặt rồi, đã đưa đến thành phố Tung Hải rồi.”
Hoa tươi và nhẫn Quảng Dã đều đã chuẩn bị xong, hơn nữa tin tức hai người đăng ký kết hôn tiểu đội Phất Nhanh cũng biết, trong nhóm, mọi người đang quan tâm tin tức của hai người bọn họ: [A Dã, hôm nay nhận giấy chứng nhận xong phải mời khách đó! Dù sao cũng phải tổ chức chúc mừng cho hai người.]
Trương Bác Dương: [Nhiếp Văn nói rất đúng, hôm nay cuối cùng cũng đến phiên tôi làm thịt người.]
Nhiếp Văn: [Tôi chờ uống rượu trăng tròn của cậu và Niệm Niệm (Cười xấu xa)]
Dụ Niệm Niệm: [Văn Tử, tớ muốn uống rượu mừng kết hôn của cậu và Nhiên Nhiên trước, cậu có thể cố gắng hơn không (Cười xấu xa)]
Nhiếp Văn hiếm khi ngượng ngùng: [Tớ sẽ cố gắng.]
Mọi người nói đùa, cuối cùng đề tài vòng qua Tang Lê và Quảng Dã, Quảng Dã trả lời, nói địa điểm tối nay bọn họ tùy tiện chọn, giá cả không giới hạn, mọi người cảm khái đại thiếu gia từ trước đến nay đều hào phóng như vậy, quả nhiên hôm nay là một ngày tốt.
Giữa trưa ánh mặt trời loang lổ, chiếc xe màu đen chạy trên đường cao tốc.
Quảng Dã cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh tiếp tục bận rộn, một tiếng sau, xe chạy xuống đường cao tốc, đi về nội thành Vân Lăng.
Quảng Dã còn đang suy nghĩ phải chuẩn bị cái gì, xe đi ngang qua một giao lộ bốn chữ giao nhau, ai ngờ bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe vượt đèn đỏ chạy tới.
Trong chốc lát, hai chiếc xe đụng phải nhau.
“Tích tích tích tích…"
Tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần bên tai, nửa tiếng sau, Quảng Dã và những người bị thương khác được đưa đến bệnh viện.
Đúng vậy, chính là trùng hợp cẩu huyết như vậy, Quảng Dã gặp tai nạn xe cộ.
Dung Vũ lái xe được túi khí an toàn và dây an toàn bảo vệ, Quảng Dã ở hàng sau bởi vì không thắt dây an toàn nên thân thể đụng về phía trước, sau đó một cơn đau đớn lan ra khắp ở ngực và bụng, ý thức dần dần hôn mê.
Sau khi đến bệnh viện, Quảng Dã nằm trên cáng cứu thương được đưa vào trong.
May mà xe của Quảng Dã tốt, cộng thêm tốc độ xe của đối phương không nhanh, tai nạn xe cộ không nghiêm trọng lắm.
Dung Vũ bị thương ngoài da, tài xế đối phương bị gãy xương cộng thêm chấn động não, mà vị trí của Quảng Dã là nơi bị chấn động trực tiếp nhất, ngoại trừ vết thương ngoài da, anh còn bị gãy xương sườn.
Sau khi xử lý vết thương xong, Quảng Dã được đẩy đến phòng bệnh đơn, y tá đi vào, đặt đồ đạc tùy thân của anh lên đầu giường, bao gồm cả sổ hộ khẩu anh để trong túi.
Sau khi tỉnh lại, Quảng Dã phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Cả người anh bối rối.
Ngực và bụng cùng toàn thân hơi đau, anh cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện hành động khó khăn, anh nhíu mày, lúc này bác sĩ đi vào, vội vàng bảo anh nằm yên.
Bác sĩ nói đã thông qua tin nhắn của anh liên lạc với Tống Thịnh Lan, đối phương lập tức chạy tới, Quảng Dã hỏi: "Người khác trong xe tôi không sao chứ?"
"Không sao, người kia chỉ bị thương một chút da thịt, cậu nghiêm trọng hơn cậu ta nhiều." Bác sĩ nói vết thương của anh: "Cũng may chỉ là vết nứt gãy xương, không có dời vị trí, không cần phẫu thuật, nhưng phải cố định ngực bên ngoài chừng một tháng, một khoảng thời gian tiếp theo cậu phải nằm trên giường tu dưỡng thật tốt, tránh vận động kịch liệt."
Bác sĩ dặn dò đủ loại việc cần chú ý, ông ấy nói rất nhiều, Quảng Dã tay chống trán, mặt càng nghe càng đen.
Thật sự là đủ xui xẻo, chỉ còn một bước nữa mà lại xảy ra chuyện không may.
Cuối cùng đối phương cũng nói xong, Quảng Dã lên tiếng: “Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút.”
“Câu hỏi đi”
Vài giây sau, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng: "Đại khái khi nào tôi có thể xuống giường đi bộ, hai ngày nữa có hy vọng gì không?"
"???"
“Cậu có chuyện gấp gì à?"
“Gấp lắm, tối nay tôi và vợ chưa cưới đi đăng ký kết hôn, tôi đã nghĩ có thể thuận lợi lấy được giấy chứng nhận kết hôn.”
“....”
Bác sĩ im lặng một lát: "Hay là bảo cục dân chính tự dọn đến đi.”
Quảng Dã: “... ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT