Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô sau khi hai người gặp lại nhau.
Tang Lê nghe thấy vậy, tâm trí bỗng trở nên ngẩn ngơ, hai má nóng bừng, xấu hổ mở miệng: “Xin lỗi, tôi cứ nghĩ là bể tắm nước nóng công cộng.”
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện đúng là hình như chỉ có mình cô đi vào khu vực tư nhân này, đêm nay cô uống chút rượu, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, cũng không biết tại sao bản thân lại đến đây, còn vừa hay là chỗ của Quảng Dã nữa chứ...
Nhưng lẽ ra anh vẫn đang nói chuyện với bạn học chứ nhỉ...
Tang Lê vội vàng bước ra khỏi bể tắm, đưa tay cầm lấy áo choàng ở bên cạnh phủ lên người, xoay người muốn chạy đi, nhưng hình như đầu óc cô vẫn còn choáng váng, tầm nhìn hơi biến đổi.
Đầu cô vừa nặng vừa choáng, trong lúc nhất thời không thể đứng vững được, cô nhịn không được nhìn về phía Quảng Dã, khẽ nói: “Tôi thấy hơi khó chịu, có thể ngồi tạm ở chỗ của cậu một lát không…”
Quảng Dã đưa đầu lưỡi đẩy đẩy hàm trên, đôi lông mày đen như mực cau lại, vài giây sau, anh không nói lời nào xoay người đi vào bên trong.
Anh không đóng cửa lại.
Cô hơi sửng sốt, cũng đi theo vào trong.
Đi vào phòng khách, cô ngồi xuống sô pha, dùng tay đỡ cơ thể để bớt choáng.
Quảng Dã mở tủ lạnh, lấy một bình nước dừa ra, tay anh khựng lại, sau đó lại để bình nước dừa vào chỗ cũ, lấy một chai đồ uống khác.
Anh đi ra ngoài, để chai nước trên sô pha bên cạnh Tang Lê.
Cô ngẩn người, cầm chai nước lên uống mấy ngụm, vị ngọt của đồ uống giúp dần dần giảm bớt sự khó chịu của cô, chắc là vì uống rượu lại ngâm nước nóng ngay nên thoáng chốc cô bị tụt huyết áp. Người đàn ông lại ngồi xuống một góc của ghế sô pha, vẻ mặt thờ ơ nhìn di động trong tay.
Một lát sau, Tang Lê nhìn anh, mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Cảm ơn...
Cảm nhận được ánh mắt của cô gái, Quảng Dã cũng không ngẩng đầu lên, ánh sáng và bóng tối trong mắt anh chập chờn: “Chỉ là tôi không muốn đưa người ra khỏi trang viên của mình bằng xe cấp cứu thôi, ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của tôi”
“..."
Sao cách nói chuyện của người này vẫn độc như vậy chứ...
Anh không nói nữa, không khí trong phòng khách rơi vào sự tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tang Lê khẽ vuốt chai nước, đầu óc cô vừa nóng vừa choáng váng, ra vẻ thoải mái đáp lời anh: “Tôi thấy trang viên này được rất nhiều người đề cử trên mạng, không ngờ cậu là ông chủ của chỗ này, đây là trang viên suối nước nóng có hoàn cảnh tốt nhất núi Phong Bạch sao?”
“Không rõ lắm.”
“Vậy giá cả bên này như thế nào?”
“Tự lên mạng tra
Tang Lê ồ một tiếng: “Tôi nghĩ sau này tôi sẽ đưa đoàn múa của mình tới nơi này để tổ chức team building, muốn tìm cậu đặt phòng trước.”
“Không cần tìm tôi, trang viên có nhân viên quản lý phụ trách chuyện đó.”
Muốn bắt chuyện nhưng năm lần bảy lượt đều bị anh chặn lại, cô muốn nói lại thôi, rốt cuộc Quảng Dã cũng nâng mắt nhìn về phía cô, giữa đôi mày lộ vẻ xa cách: “Cô muốn nói cái gì.”
Lời muốn nói bị nghẹn trong cổ họng, trái tim cô dường như bị thiêu đốt đến nóng bỏng.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi. Mấy năm nay cậu sống có tốt không?”
Hơi ấm từ hệ thống sưởi tỏa khắp phòng khách, lời của cô bị giống như không khí bị hơi nóng sấy khô khiến nó lơ lửng, trôi bồng bềnh trên mặt nước tĩnh lặng.
Đôi mắt đen như mực của Quảng Dã nổi lên gợn sóng, anh cong khóe môi: “Nhìn tôi giống sống không tốt lắm sao?”
Bàn tay cô nắm chặt chai nước: “Thấy hiện tại cậu đã sáng lập nên Vân Chiêm, mở được công ty lớn như vậy, sự nghiệp phát triển không ngừng, đúng là rất tốt.”
Quảng Dã bắt chéo đôi chân dài của mình lại, khẽ cười nói: “Không tệ, không có cô thì tất nhiên là ổn rồi, diễn viên múa Tang nổi tiếng à”
Lời anh nói như kim đâm vào màng nhĩ cô, trái tim cô dâng lên cảm xúc xót xa, đột nhiên cô không biết nên nói gì nữa, cũng im lặng.
Lúc này ngoài biệt thự có một giọng nam truyền đến: “A Dã, A Dã...
Bầu không khí trong phòng bị đánh vỡ, vài giây sau Nhiếp Văn đi vào biệt thự, cậu ta đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, nhìn Quảng Dã: “Đi thôi, Ốc Tử kêu qua đánh bài...
Nhiếp Văn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Tang Lê đang ngồi đối diện, lời còn lại bị kẹt trong cổ họng, cậu ta trừng lớn hai mắt.
"?"
Cậu ta thấy trên người Tang Lê đang khoác một cái áo choàng tắm, hình như bên trong chỉ mặc đồ tắm, mái tóc ướt sũng, khuôn mặt trắng nõn, trơn bóng, bộ dạng quyến rũ giống như một mỹ nhân vừa tắm xong, làm người ta suy nghĩ miên man.
Nhiếp Văn lập tức tự bổ não hàng nghìn cảnh tượng giữa hai người, trong đầu vang lên tiếng loảng xoảng, cậu ta đứng đần ra đó.
Giờ phút này hoàn toàn không thích hợp để nán lại nữa, Tang Lê xấu hổ, vội vàng đứng dậy: “Tôi đi trước đây, đã làm phiền cậu rồi, thật xin lỗi.
Tang Lê rời đi, Nhiếp Văn nhìn theo bóng dáng của cô, khiếp sợ đặt câu hỏi: “A Dã... Vừa rồi các cậu đang làm gì, cậu trở về sớm như vậy chính là để gặp cậu ta à? Cậu ta ăn mặc như vậy, không phải là các cậu..”
Quảng Dã lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu có bệnh à?”
Người đàn ông đứng dậy đi đến thư phòng, Nhiếp Văn nghe anh nói vậy thì vội đi theo truy hỏi: “Không phải, rốt cuộc giữa hai cậu là thế nào? Tang Lê vừa về nước các cậu đã liên lạc lại với nhau sao? Không phải cậu nói đã sớm quên chuyện lúc trước rồi à? Hẳn là các cậu phải xem nhau như người xa lạ chứ?”
Quảng Dã không nói chuyện, anh ngồi vào bàn làm việc, Nhiếp Văn thì anh như vậy thì đầu đau dữ dội: “A Dã, tôi biết tôi nói như vậy cậu nghe thấy sẽ không thoải mái, nhưng là anh em với nhau, cho dù cậu có tức giận tôi cũng phải nói, cậu trăm ngàn lần không thể giẫm lên vết xe đổ giống như lúc trước, cậu đừng quên lúc trước cậu ta nói đi là đi, không hề quý trọng tình cảm của hai người, hiện tại cậu ta công thành danh toại trở về, có lẽ là muốn làm chuyện gì đó.”
Nhiếp Văn kìm lại cơn giận của mình, sau một hồi lâu không nhịn được nữa mở miệng nói ra thắc mắc lớn nhất trong lòng: “A Dã, cậu nói cho tôi biết, không phải là cậu còn chưa buông bỏ được cậu ta đó chứ?”
Tầm mắt của Quảng Dã hướng ra bể tắm tư nhân ngoài cửa sổ, bây giờ nó chỉ còn lại gợn sóng do gió thổi qua mặt nước mà thôi.
Đôi mắt anh đen kịt không nhìn rõ cảm xúc, cười nhạo nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Cô là ai chứ, không có khó quên như vậy đâu.
Tang Lê trở về phòng của mình.
Cô dựa vào cánh cửa, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, cô cúi gằm mặt xuống.
Biểu hiện của anh rõ ràng là không muốn để ý đến cô, cô còn ngu ngốc nói nhiều như vậy...
Hiện giờ Quảng Dã đã không còn đối xử đặc biệt với cô như trước đây nữa, anh lạnh lùng với cô cũng giống như khi đối diện với những cô gái muốn tiếp cận anh thôi.
Di động vang lên lần nữa, là điện thoại của Lữ Nguyệt gọi tới, đầu kia hỏi cô có đang ngủ không, đợi lát nữa cô ấy người muốn gặp cô để nói chuyện, Tang Lê đồng ý.
Tang Lê tắt điện thoại rồi đi tắm rửa trước, sau khi thay quần áo xong, Lữ Nguyệt cũng đến đây, trong tay còn cầm theo hộp đồ nướng: “Tới tìm cậu ăn bữa khuya, tớ thấy hình như tối nay cậu chưa ăn gì nhiều.”
Tang Lê mỉm cười: “Đúng là vẫn chưa ăn no”
Hai người ngồi vào bàn, Lữ Nguyệt mở hộp đồ ăn ra: “Lúc này chắc Niệm Niệm và Trương Bác Dương đang ở cạnh nhau, chúng ta vẫn không nên quấy rầy thế giới hai người của họ thì hơn, đêm nay chỉ có hai người bạn thân là chúng ta thôi”
“Hẳn là tình cảm hồi học đại học của họ rất tốt.”
“Đúng vậy, Trương Bác Dương là một tên mọt sách, trong mắt đều toàn là số liệu lập trình, nhưng cũng biết bảo vệ Niệm Niệm, đối xử với Niệm Niệm rất tốt.
Lữ Nguyệt mở chai nước có ga ra, đặt trước mặt Tang Lê: “Có phải tâm trạng tối nay của cậu không tốt đúng không?”
Tang Lê bị nói trúng tim đen: “Sao cậu lại nói như vậy?”
“Quảng Dã đối xử với cậu như vậy, tâm trạng cậu có thể tốt được hay sao?”
Tang Lê thở dài, kể lại chuyện xảy ra lúc nãy cho Lữ Nguyệt nghe, cô ấy nghe xong, nhịn không được mà cảm thấy oan ức thay bạn thân của mình: “Sao Quảng Dã lại nói chuyện với cậu như vậy chứ, thái độ cũng quá lạnh lùng rồi, cậu ấy cũng thật quá đáng”
Tang Lê rũ mi: “Chỉ là do cậu ấy không biết chân tướng mà thôi, đứng vào góc độ của cậu ấy, là cậu ấy bị người ta bỏ rơi không rõ lý do, người bình thường sao có thể không giận cho được.”
Cô rất buồn nhưng chẳng phải Quảng Dã cũng khó chịu không kém sao?
Lữ Nguyệt nghe vậy, cô ấy cũng đồng ý với cô.
Nếu tình cảnh giữa Quảng Dã và Tang Lê tráo đổi cho nhau, chắc hiện tại cô ấy cũng đang mắng Quảng Dã là một người đàn ông phụ bạc.
“Thái độ Quảng Dã như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng Lê Lê, chuyện lúc trước không phải là do lỗi của cậu, cậu không cần phải tự trách”
Lữ Nguyệt buông tiếng thở dài: “Nhìn thấy hai người còn để ý nhau mà phải chia tay như thế, tớ thân là người đứng xem cũng phải lo lắng thay. Tình yêu thật sự là vấn đề nan giải của nhân loại mà từ ngàn năm xưa đến nay vẫn chưa ai giải thích rõ được, “trí giả bất nhập bể ái tình*”, câu này đúng là không sai mà.”-
(*): người khôn không ai rơi vào bể tình.
Tang Lê bị chọc cười: “Không nói chuyện của tớ nữa, không biết đêm nay có người nào đó gặp được vận đào hoa ấy nhỉ? Quấn quít lấy cậu, tâm sự lâu như vậy à?”
“Được rồi, hoa đào gì chứ, chỉ là tìm tớ bàn chuyện công việc thôi.”
Buổi tối Tang Lê và Lữ Nguyệt tâm sự với nhau đến tận khuya.
Hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, khi hai cô và Dụ Niệm Niệm xuống núi, Quảng Dã, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đã rời khỏi trang viên rồi, Dụ Niệm Niệm nói bọn họ sáng sớm đã phải đến công ty để xử lý công việc.
Trên đường về nhà, Lữ Nguyệt cứ cảm khái mãi: “Đau lòng cho thắt lưng của Trương Bác Dương quá, buổi tối thở hổn hà hổn hển không được ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đã phải đi bàn chuyện công việc rồi, Niệm Niệm, cậu nên hầm cho Trương Bác Dương ít đồ bồi bổ đi, đừng để bị đào rỗng nha.”
Tang Lê không nhịn được nở nụ cười, Dụ Niệm Niệm bị hai cô ấy trêu chọc khiến mặt đỏ tai hồng, cô ấy đánh Lữ Nguyệt một cái: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao cậu lại thành ra thế này, hiện tại càng lúc càng quá đáng mà!”
Lữ Nguyệt cười: “Đây là tớ suy nghĩ cho cậu thôi.”
“Xuống địa ngục đi...”
Dụ Niệm Niệm khẽ xoa eo của mình, đau lòng cậu ta mới là lạ, cô ấy nên đau lòng cho mình mới đúng.
Cuối cùng, hai người đưa Tang Lê tới studio Trừng Vũ ở công viên Sáng Tạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT