Lực trong cơ thể Sầm Linh Thu bị rút cạn chỉ trong một thoáng, cô vô lực quỳ ngã xuống đất, lòng bàn tay áp chặt lên cổ, cảm nhận dòng máu ấm nóng cứ thế tuôn ra.

Tầm nhìn của cô dần trở nên mờ ảo.

Cô yếu ớt mở mắt ra, ánh mắt hướng về phía Dụ Minh Kiều.

Cô nhìn thấy Dụ Minh Kiều lao đến bên cô như một kẻ điên, vì quá vội vã mà cả người ngã khỏi xe lăn, rồi dùng đôi tay yếu ớt chống đỡ cơ thể, từng chút, từng chút một bò đến bên cô.

Khoảnh khắc đó, Sầm Linh Thu chỉ có một suy nghĩ.

Mặt đất toàn đá cuội, cô ấy ngã như vậy hẳn là đau lắm.

Dụ Minh Kiều với một dáng vẻ chật vật thê lương đến bên cạnh cô, bàn tay run rẩy ấn chặt vào cổ Sầm Linh Thu, muốn ngăn lại dòng máu không ngừng trào ra.

Nước mắt của Dụ Minh Kiều không thể kìm nén được nữa, cô điên cuồng muốn ngăn máu chảy, nhưng không có tác dụng gì cả.

Cô bắt đầu khóc nức nở, toàn thân run rẩy dữ dội, không ngừng gọi: “Chị Linh Thu......"

Sầm Linh Thu chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh, cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã bị cắt, không thể thốt ra thành lời.

Ý thức của cô dần dần mơ hồ, cô không nghĩ được gì nữa, chỉ biết Dụ Minh Kiều đang khóc quá thương tâm, hốc mắt đỏ bừng như máu, gương mặt đẫm nước mắt, bàn tay run rẩy tựa như chiếc lá khô run lên trong cơn gió lạnh.

Cô ấy chưa bao giờ khóc đau đớn như vậy.

Sầm Linh Thu rất đau lòng.

Cô cố gắng nâng tay lên, giống như trước đây, cử động cứng ngắc xoa nhẹ đầu cô ấy.

Đây là một thói quen ngầm giữa hai người, chỉ cần Dụ Minh Kiều cảm xúc không tốt hoặc cảm thấy sợ hãi, Sầm Linh Thu sẽ xoa đầu cô ấy như vậy.

Hành động này khiến Dụ Minh Kiều càng thêm tuyệt vọng, cô khóc đến khản cả giọng.

“Chị Linh Thu..."

“Đừng rời xa em..."

“Em cầu xin chị, em xin chị, chị Linh Thu, đừng rời xa em theo cách này..."

Dụ Minh Kiều khóc đến mức giọng nói trở nên khàn đặc, từng từ từng chữ như thấm đẫm máu và nước mắt của sự tuyệt vọng.

“Chị Linh Thu, em đau lắm...”

"Đau lắm... Em thật sự rất đau, chị Linh Thu..."

“Chị cứu em với...”

Toàn thân, tay của Dụ Minh Kiều đều dính đầy máu, những đóa Dương Khiết Ngạnh trắng tinh khiết bên cạnh cô đã bị nhuộm thành màu đỏ.

Sầm Linh Thu chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cơ thể càng lúc càng lạnh, cô rất muốn ôm lấy Dụ Minh Kiều thêm một lần nữa, nhưng cô không còn chút sức lực nào.

Thật tệ quá.

Tại sao lần này cô vẫn không thể đón sinh nhật cùng Dụ Minh Kiều?

Lại một lần nữa không thể nói lời tạm biệt với cô ấy.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Sầm Linh Thu, cô dùng chút sức lực cuối cùng, tay nhẹ nhàng nâng lấy gáy cô ấy, rồi cô nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng chạm vào môi cô ấy.

Sau khi làm xong tất cả những điều đó, Sầm Linh Thu không còn chút sức lực nào nữa, đôi tay buông thõng xuống, cuối cùng nhìn cô ấy thật sâu, rồi nhắm mắt lại, đầu rũ xuống, không còn nâng lên được nữa.

Dụ Minh Kiều chỉ cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn rách nát, lạnh lẽo thấu tận xương, máu thịt đều đã biến thành băng giá, lạnh buốt như sắp chết.

Cô ôm lấy thân thể đầy máu của Sầm Linh Thu, khóc to giữa một biển hoa Dương Khiết Ngạnh, khuôn mặt đầy nước mắt, đau đớn đến mức như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Dụ Minh Kiều nghĩ.

Cô sẽ không bao giờ đón sinh nhật nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play