Sự ấm áp nơi đầu môi khiến Hạ An cả người run rẩy, quả cầu tuyết trượt ra khỏi tay cậu, lăn lông lốc trên mặt đất.
Cậu cảm thấy lý trí của bản thân đã bay biến đi đâu mất rồi, não bộ quay cuồng y như cũng vừa trải qua một đợt rợp trời tuyết đổ. Làn hơi lạnh thấm buốt lưng cậu, nhưng trước ngực, trên mặt, lửa nóng lại bập bùng sục sôi.
Lòng bàn tay còn đẫm nước tuyết tan, ngón tay vốn đông cứng lại bị tẩm một mồi lửa đỏ, vùi mình trong cuộc quyết đấu nước lửa phân tranh.
Cậu không dám mở to đôi mắt, trái tim trong lồng ngực giật nảy trong vũ điệu điên cuồng, hàng mi rung rinh dao động, đôi môi lập cập run rẩy, nhưng tất cả đều chẳng phải vì cái lạnh ngoài trời.
Phó Giản Dự thu mọi biểu hiện ấy vào tầm mắt, khẽ cựa người thẳng lưng một chút, hắn hạ giọng thì thầm: "Có gì phải sợ, em mở mắt ra đi."
Hạ An cảm thấy bản thân tựa hồ đã thoát khỏi ảnh hưởng của chốn đất giá trời băng này, khuôn mặt bị lửa nung hừng hực thiêu đốt, hệt như hồi còn nhỏ sau khi trót uống nửa ly rượu trắng.
Phó Giản Dự xiết lấy tay cậu, nói tiếp: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Thanh âm của hắn dịu dàng trầm ấm, nhuốm thêm mấy phần dỗ dành cưng chiều, Hạ An khẽ nắm tay hắn ngồi dậy.
Phó Giản Dự thấy mảng tuyết đọng sau lưng Hạ An bèn vươn tay xoa gạt chúng đi, kế đó, hắn không thu tay về mà chầm chậm trượt tay xuống, giữ nó bên hông cậu.
Hai người yên lặng ngồi sát kề vào nhau giữa bốn bề văng vẳng thanh âm rì rào của gió thổi và lãng đãng của tuyết rơi.
Tim Hạ An không còn đập nhanh như trước, cậu nắm chặt tay, từ từ gom góp dũng khí lên tiếng.
"Anh Phó vì sao ban nãy lại......" Vừa nhớ đến sự tình xảy ra mới rồi là vành tai Hạ An lại nóng bừng bừng, giọng của cậu mỗi lúc một nhỏ dần nhưng vẫn kiên trì nói cho hết câu, "Hôn em......"
"Em cảm thấy là vì sao?"
Trong bóng tối mịt mờ, Hạ An ngước đầu, căng mắt quan sát người bên cạnh. Cậu không thấy rõ đường nét khuôn mặt hắn, chỉ lờ mờ bắt được tia sáng nhàn nhạt từ đôi mắt kia.
Tự đánh trống tiếp thêm can đảm cho bản thân, cậu quyết tâm hỏi thẳng: "Anh Phó có phải cũng thích em hay không?"
"Đúng vậy."
Lời khẳng định chắc nịch vang lên bên tai Hạ An, trầm ấm, thiết tha và kiên định. Chỉ một chữ duy nhất mà truyền tải sức nặng hơn ngàn vạn câu từ.
Hạ An mấp máy đôi môi, sống mũi nhức nhối, niềm kích động từ lồng ngực vọt lên cổ họng khiến cậu nhất thời chẳng thốt nên lời.
Phó Giản Dự đột nhiên cúi đầu, thu hẹp khoảng cách giữa hai khuôn mặt, chóp mũi của họ gần như đã áp kề vào nhau. Ánh sáng long lanh trong đôi mắt cậu tựa một hồ nước trong veo vô ngần, vừa ngắm đã khiến lòng người không thôi xao xuyến, lợp đầy trái tim hắn bởi lớp bông gòn êm ái.
Hắn đưa tay chạm lên khoé mắt cậu, lau đi chút nước vương đọng bờ mi, ngữ điệu như nhuốm màu than thở: "Sao lại khóc? Không vui à?"
Hạ An xấu hổ quá đỗi, luống cuống giải thích: "Không phải là không vui, là...... là quá vui."
Cậu quay cuồng trong một loại cảm giác bồi hồi thật khó miêu tả sao cho đúng. Có lẽ là giống như khi ngước nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao mình vẫn hằng theo dõi, nhưng lần này, chỉ cần duỗi tay là đã có thể chạm tới.
Phó Giản Dự ấp tay cậu trong lòng bàn tay hắn, trò chuyện với cậu bằng thanh âm dịu dàng đến thế. Họ cách nhau thật gần, hơi thở đan cài quấn quýt, những điều này Hạ An nào đã dám tưởng tượng bao giờ.
Vào cái đêm mười ba tháng chín, tại sân vận động, cậu đã nhìn thấy những chùm pháo hoa tưng bừng nở rộ như thể ảo mộng, cũng chính vào đêm ấy, nụ hôn vô tình dừng nơi trán và sự kề cận ẩn mình trong bóng tối đã khiến Hạ An lần đầu nhận ra những biến chuyển trong trái tim mình.
Tình cảm của cậu đối với Phó Giản Dự không còn chỉ là sự sùng bái, là sự yêu thích của người hâm mộ đối với thần tượng, một hạt mầm tình cảm khác thường đã bén rễ trong lòng cậu tự lúc nào, càng ngày càng lớn dần, không cách nào ngó lơ được nữa.
Trước cửa phòng phẫu thuật, khi mười ngón tay đan cài vào nhau, Hạ An lần đầu tự hỏi, trong mắt Phó Giản Dự, rốt cuộc mình có thân phận gì.
Cậu từng nghĩ tới trợ lý, nhiếp ảnh gia, thậm chí là bạn bè, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới đáp án hôm nay. Hay nói đúng hơn, là không dám nghĩ.
Có thể đến đứng bên cạnh đối phương, làm bạn với hắn, tựa hồ đã là may mắn lắm rồi, cậu không dám hy vọng xa vời gì hơn nữa.
Thế nhưng tại đây, trong khoảnh khắc này, Phó Giản Dự lại dùng ngữ điệu chắc nịch, khẳng định với cậu rằng hắn cũng thích cậu, điều đó khiến hạt mầm trong lòng cậu bung nở, cảm xúc dâng trào mãnh liệt khiến nước mắt không kiềm được mà rơm rớm nơi bờ mi.
Cậu ngượng ngùng gục đầu, lại lần nữa nghẹn ngào giải thích: "Thật xin lỗi, em vui quá......"
Lúc nói chuyện, bởi vì dùng giọng mũi, thanh âm vốn dĩ thường ngày thanh thoát trong trẻo lại tăng thêm mấy phần ngâm nga.
Phó Giản Dự ngắm người trong lòng, càng ngắm trái tim càng đong đầy niềm trìu mến, hắn hạ giọng thủ thỉ: "Đừng xin lỗi, không có gì phải xin lỗi cả, anh cũng rất vui."
Phía bên kia, mười mấy con người ùa ra chơi ném tuyết đã chia thành mấy tốp, chân trước chân sau trở về nhà nghỉ. Trời đã tối, chẳng ai đặc biệt chú ý đến ai, đến trước cửa nhà nghỉ, sau một hồi ngó quanh ngó quất kiểm tra sĩ số, Phan Khâm mới thắc mắc: "Giản Dự và Tiểu Hạ đâu rồi?"
Dịch Chính Hành cũng lia mắt xung quanh, nói: "Hay là họ đã về trước rồi?"
"Chắc là vậy, chúng ta chơi một lúc thì hình như không thấy hai người họ đâu nữa, hẳn là đã về trước rồi."
"Thế thì đúng vậy rồi," Dịch Chính Hành áp tay lên xoa vành tai đã ửng lên vì lạnh, hít vào một hơi, nói, "Ngoài trời lạnh quá đi mất, không được rồi, phải nhanh nhanh về thôi!"
Đám đông lục tục rã đám, nào ai ngờ rằng hai con người tưởng là đã về trước kia vẫn còn đang ở ngoài hứng gió lạnh.
"Có lạnh lắm không?" Phó Giản Dự dịu dàng nắm tay cậu, nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve, "Tay hơi cứng lại rồi đấy, có mang theo quần áo dày không?"
Hạ An ngoan ngoãn gật đầu: "Có mang theo mấy món đồ lông."
"Nhiệt độ ngày mai có khi sẽ còn hạ thấp hơn nữa, em nhớ mặc ấm nhất có thể, đừng để bản thân nhiễm lạnh rồi lại bị cảm," Phó Giản Dự ngưng lại trong giây lát, dùng ngữ điệu cực kỳ thân mật thì thầm, "Nếu vậy anh sẽ đau lòng."
Hạ An thầm thấy may mắn vì bây giờ đang là ban đêm, cậu nghiêm túc hoài nghi khuôn mặt mình đã đỏ tưng bừng hết cả, gật đầu nghe lời, cậu đáp lại bằng giọng lí nha lí nhí: "Anh Phó cũng vậy."
"Chúng ta về nhé?"
Hạ An lúc lắc đầu: "Em còn muốn ở lại thêm một lát."
Phó Giản Dự ậm ừ, xoay người đổi sang tư thế thoải mái hơn, từ sau lưng ôm lấy cậu vào lòng.
Trong màn đêm tuyết vẫn không ngừng rơi, nhưng Phó Giản Dự lại cảm thấy lòng mình quang đãng hệt bầu trời sau khi vừa đi qua một trận tuyết, sáng ngời và tinh khôi.
Vẫn còn một chuyện vướng mắc trong lòng đã lâu hắn muốn hỏi cậu cho thật rõ.
"Vì sao sau này em không tặng quà cho anh nữa?"
Hạ An chập mạch mất mấy giây, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện của họ tầm nửa tháng trước.
Trong năm năm quản lý fanpage, tham gia điều phối các hoạt động ủng hộ thần tượng, Phó Giản Dự tổ chức năm buổi gặp mặt nhân dịp sinh nhật, Hạ An cũng lấy thân phận là fan gửi tặng hắn năm phần quà tặng.
Dạo đó cơ chế giám sát hãy còn lỏng lẻo, liên tiếp có các trường hợp ngôi sao vì ăn đồ fan đưa mà xảy ra sự cố. Thế nên sau này, trừ năm đầu tiên tổ chức, đồ vật muốn được đưa đến tay Phó Giản Dự đều phải trải qua quy trình thẩm tra kỹ càng của fanclub chính thức, hơn nữa còn phải dùng tên thật để đăng ký.
Sau khi bị công kích tập thể, bị tiết lộ thông tin cá nhân, Hạ An buộc phải đóng cửa fanpage, rời khỏi fanclub. Do chế độ quản lý của fanclub chính thức, cậu không còn cơ hội để gửi quà cho hắn nữa.
Hạ An giải thích cụ chế cơ chế tặng quà, nhưng không đề cập đến việc bị lộ thông tin cá nhân, phải chấm dứt hoạt động của fanpage hay mấy thứ râu ria, cậu cảm thấy những chuyện này có lẽ không cần để cho Phó Giản Dự biết.
"Hoá ra lại có chuyện như vậy," Phó Giản Dự trầm ngâm hồi lâu, khẽ cười rồi buông một câu như vậy. Hắn cúi đầu, đặt lên vành tai Hạ An một nụ hôn mềm nhẹ, "Anh biết rồi, chúng ta về thôi."
"Vâng."
Hạ An ngơ ngơ ngác ngác đứng dậy, rồi lại mơ mơ màng bị nắm tay dắt về.
Tiếng bước chân sàn sạt nối đuôi nhau vang lên khiến lòng người yên tâm đến lạ.
Hai người chầm chậm dạo bước trở về, đến khu vực gần nhà nghỉ, họ buông lỏng bàn tay đang đan cài, sau đó chúc nhau ngủ ngon và tạm biệt ở hành lang.
Tắm qua nước nóng, cơ thể cũng dần dần ấm lại.
Phó Giản Dự hiếm khi dùng mấy sấy, hắn ngủ muộn nên thường hay để tóc tự khô. Tắm xong, hắn trèo lên ngồi tựa vào thành giường, dùng tài khoản phụ vào xem một fanpage đã phủ bụi mấy năm. Mỗi một bài đăng trên đó hắn đều từng đọc qua, chỉ có điều, vào lúc hắn tìm ra fanpage này, tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt.
Hồi hắn mới chân ướt chân ráo bước vào làng giải trí, vòng quan hệ hãy còn ít ỏi, tính cách lại trầm lặng lạnh nhạt, trong lần thứ nhất tổ chức buổi gặp mặt nhân dịp sinh nhật, vốn kế hoạch ban đầu định hạn chế số người tham gia, cuối cùng lại suýt chút nữa không gom đủ lượng. Chuyện này trên mạng bị lôi ra chế giễu rất lâu, đến tận bây giờ thi thoảng còn có antifan đào lên nhai lại.
Ngày hôm đó trời đổ cơn dông, cộng thêm sai lầm trong khâu tổ chức sự kiện, dẫn tới hầu hết các fans tham gia buổi gặp mặt đều rời đi trước.
Người đại diện và phía ban tổ chức cãi nhau to, mãi về sau trợ lý mới đưa tới cho hắn một túi quà nhỏ hơi ngấm nước.
Bên trong túi chỉ có một tấm thiệp, ghi chú được gửi từ một người có ID là "Summer".
Trong thiệp viết một lời cổ vũ, nét chữ cũng không hẳn là đẹp lắm nhưng thoạt trông nghiêm túc vô cùng.
Sau khi 《Có khách》 ra rạp công chiếu, danh tiếng của hắn tăng vọt, năm thứ hai nhận được cả trăm phần quà tặng.
Nhưng Phó Giản Dự cứ nhớ mãi người năm trước đã gửi cho hắn tấm thiệp kia, hắn lục lọi giữa núi đồ để tìm kiếm phần quà từ người có ID là "Summer" đó, chữ viết không biến đổi gì nhiều, nhất là nét cuối cong lên tạo thành chiếc móc câu đặc trưng ấy.
Quà tặng lần này là một chiếc bút máy, được kẹp chung vào cùng tấm thiệp, thân bút bóng loáng, kiểu dáng tinh xảo.
Chiếc bút ấy Phó Giản Dự dùng suốt một năm, sau này khi ngòi bút đã toè, hắn cũng không vứt đi mà vẫn luôn lưu giữ.
Vào năm thứ ba, quà tặng Phó Giản Dự nhận được từ Summer là một quyển sách.
Trước hôm sinh nhật, hắn từng tham gia một gameshow. Khi người dẫn chương trình hỏi hắn đã đọc nguyên tác của dự án phim điện ảnh mình mới nhận hay chưa, hắn đáp rằng vẫn chưa, đợi sau khi kết thúc chương trình hắn sẽ tìm đọc.
Quyển sách kia Phó Giản Dự đã lật giở không biết bao nhiêu lần. Màn trình diễn của Phó Giản Dự trong bộ phim ấy nhận được vô số lời ngợi khen và giải thưởng, lời đề cử của liên hoan phim năm đó có viết: "Đọc tiểu thuyết rồi xem phim, rất nhiều người nói rằng cậu ấy đã dùng năng lực lý giải không gì sánh nổi để thổi hồn cho nhân vật Hàn Thành này, đắp nặn một con người với máu thịt và cốt cách độc nhất vô nhị."
Món quà thứ tư cũng in sâu trong trí nhớ của Phó Giản Dự. Trong một buổi phỏng vấn, hắn từng đề cập đến nhân vật manga anime yêu thích của mình, thế là vào sinh nhật năm ấy, hắn nhận được món đồ thủ công có hình Gaara.
Còn món quà thứ năm, lúc này đang được đeo trên cổ tay hắn. Chiếc đồng hồ không bền lắm, dùng chẳng được bao lâu đã hỏng, Phó Giản Dự liền gửi nó ra nước ngoài, để một nghệ nhân đồng hồ danh tiếng sửa lại, vỏ và dây đều được thay mới, hắn cũng gần như không còn đeo nó ra ngoài. Trải qua bao lần sửa chữa theo năm tháng, từ bấy đến nay, nó vẫn luôn đồng hành cùng hắn.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Phó Giản Dự thường xuyên miên man nghĩ về người hâm mộ này. Khi tham gia chương trình giải trí, lúc đóng phim, đăng Weibo hay thậm chí là khi đi trên đường, hắn đều sẽ vô thức phỏng đoán đối phương có dáng vẻ ra sao, có sở thích thế nào, lúc này đang ở nơi đâu và đang làm những gì.
Phải chăng người đó cũng giống như những fans khác, sẽ xem đi xem lại những bộ phim của hắn thật nhiều lần, sẽ xăm tên của hắn lên da, hay còn làm những điều gì nữa để tạo mối gắn kết giữa hai người họ.
Nhưng mùa thu năm thứ sáu, Phó Giản Dự lục lọi kiếm tìm giữa hơn hai ngàn phần quà tặng suốt hai tiếng đồng hồ mà không thấy tung tích món đồ nào từ Summer cả.
Trong những bức ảnh chụp ở sân bay ngày hôm sau, suốt cả hành trình, sắc mặt Phó Giản Dự luôn rất xấu, thậm chí hắn còn trừng mắt lườm một tay săn ảnh xán lại quá gần mình với ánh nhìn sắc như dao. Cư dân mạng vì thế được dịp bàn tán sôi nổi, đưa ra đủ loại giả thuyết xoay quanh đề tài này.
Năm này qua năm nọ, hắn không còn nhận được món quà nào từ người kia. Theo thời gian như bóng câu qua cửa, hắn dần hiểu được rằng có lẽ đối phương đã có cuộc sống mới, đã dành sự yêu thích cho một người mới, còn hắn đã bị bỏ lại nơi miền ký ức xa xôi mất rồi.
_(*) Bóng câu qua cửa (白驹过隙, bóng ngựa trắng vút qua khe cửa): chỉ thời gian trôi vùn vụt như bóng ngựa non sung sức phi ngang qua khe cửa. Chữ câu 驹 ở đây nghĩa là ngựa non, ngựa khoẻ._
Dù hắn từng thử tìm kiếm ID kia trên mạng, rốt cuộc lại chỉ lục ra được một tài khoản đã nhuốm bụi thời gian. Xác định chữ viết hay thân phận, tất cả đều chẳng còn nghĩa lý gì.
Phó Giản Dự dần ý thức được rằng, mối ràng buộc giữa người hâm mộ và thần tượng hoá ra cũng chỉ là sự tồn tại yếu ớt tựa cánh ve, mong manh như tơ sợi mà thôi.
Sự bầu bạn tuy rằng ấm áp, nhưng rồi cũng sẽ đi đến điểm tận cùng. Nhân sinh vốn dĩ phải kinh qua biết bao lần gặp gỡ và ly biệt, những điều hắn từng trải có chăng cũng chỉ là chuyện thường tình ở đời.
Một hắn dù đứng giữa bão táp dư luận, hay mưa dông ác ý lấp đất che trời đều có thể bình thản ung dung, vậy mà khi ý thức được điểm ấy, lại rơi vào cảnh thoái chí ngã lòng.
Dẫu có đi qua muôn trùng núi đồi sông suối, thấy qua ngàn vạn sao trời lấp lánh hay biển thẳm hang sâu, mất đi người bạn đồng hành quý giá nhất, hết thảy đều dường như đạm sắc phai màu.
Nhưng thời gian rốt cuộc vẫn không bạc đãi người, trải qua năm tháng dài dằng dặc, cuối cùng đem thứ quý giá nhất đặt lại vào lòng bàn tay hắn.
Hoá ra em vẫn luôn ở đó, trước nay chưa từng rời đi bao giờ.