Cuối xuân tháng ba, trời êm dịu với gió nhẹ và nắng ấm, ngay cả cỏ xanh ven bờ cũng bị say mê, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Buổi chiều trên núi Sùng Minh, liễu xanh quấn quanh làn khói nhẹ, hoa nở rực rỡ làm người ta hoa mắt.
Cảnh sắc tươi đẹp như vậy, thật sự không thích hợp với sự chia ly.
Xuân Lệ đứng trên cầu bên bờ suối, đưa tay lau mũi, nhìn những cành liễu mà Thiên Mạch nhét vào tay mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn ta một kẻ thô kệch quê mùa, lại làm ra hành động tinh tế như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rợn người.
Thiên Mạch đầu óc đơn giản, còn tưởng rằng tiểu sư muội đang cảm động vì mình. Ngay lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mạnh vào vai nàng, “Nếu như người Kỳ gia bắt nạt muội, muội hãy gửi thư cho ta, nhị sư ca ta sẽ là người đầu tiên đến đánh gãy chân hắn!”
Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thường thấy của nhị sư ca. Vậy nên, hành động chia tay đầy thơ mộng kia cứ coi như hắn vừa mới thoát khỏi linh hồn đi. Xuân Lệ bị hắn chọc cười đến rơi nước mắt, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, có người nhà ủng hộ khiến nàng đi lại cũng thấy có sức lực hơn!
Đại sư ca không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho nàng chiếc khăn tay do mình tự thêu, Xuân Lệ nhận lấy, liền lau nước mắt.
Cơn gió nhẹ phất qua làm rối tóc mái của nàng, những cành liễu phía sau thả sức đung đưa, cô nương từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh giờ sắp gả đi, trong thời điểm đẹp nhất, cũng là độ tuổi đẹp nhất. Đại sư ca chợt cảm thán trong lòng, muốn nói lại thôi.
Thiên Mạch ghét nhất những thứ nữ tính này, nghĩ rằng đại sư ca đang tiếc chiếc khăn bị hỏng, nên đã dùng cùi chỏ đẩy hắn ta, “Chỉ là một mảnh vải rách thôi, huynh tiếc cái gì! Cành liễu ta tặng thì tốt hơn, buổi tối có nhiều côn trùng, tiểu sư muội dùng cái này để đuổi muỗi thì tốt nhất. Các người thường nói ta thô lỗ, thực ra ta rất tinh tế. Cành liễu không chỉ có thể đuổi côn trùng, còn có thể đánh vào bụng ngựa!”
Xuân Lệ nghe vậy, lại một lần nữa rơi nước mắt. Quả thật không thể đánh giá cao hắn ta, suy nghĩ của kẻ thô kệch quê mùa này luôn khiến người ta phẫn nộ. Sửa sang lại trang phục xanh biếc, Xuân Lệ đi đến đầu cầu, vẫy tay chào sư phụ đang đứng ở trong đình giữa sườn núi xa xa, rồi kéo dây cương quay người đi xuống con đường đá.
Phía sau vang lên tiếng của nhị sư ca, “Tiểu Lệ à, mạch thượng hoa khai có thể từ từ trở về nha.”
Thiên Mạch nói xong, mọi người đều cười rộ lên.
Xuân Lệ mơ hồ nghe thấy âm thanh cái trán của Thiên Mạch bị gõ, đại sư ca bảo hắn ta đọc sách nhiều vào, đừng làm mất mặt, nhị sư ca kêu oan, khó khăn lắm mới thuộc được một câu, còn chưa dùng đúng, học hành sao mà mệt mỏi như vậy, chẳng bằng đi đốn củi nấu nước…
Cỏ xanh um tùm trên đường kéo dài đến bến đò, cho đến khi ra khỏi địa giới thành Sùng Minh, Xuân Lệ cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Từ lúc bốn tuổi nàng đã được sư phụ đưa đến đây, đến nay đã trôi qua mười bốn năm, nàng đã quen với cuộc sống yên bình như chốn bồng lai tiên cảnh này, thực sự không muốn đi tìm hôn phu gì cả, nhà cao cửa rộng nhiều lễ giáo ràng buộc, tương lai có lẽ sẽ không được tự tại. Nhưng sư phụ nói con người sống một đời, quan trọng nhất là tuân thủ lời hứa, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, nếu như Kỳ gia không công nhận hôn ước này, thì ít nhất chúng ta cũng đã làm được điều mà lương tâm không áy náy.
Những gì sư phụ nói cho tới bây giờ vẫn luôn đúng.
Vì vậy, nàng mang theo một tờ hôn ước, nắm chặt tín vật đính ước bước lên con đường tìm kiếm phu quân.
Núi Sùng Minh cách Gia Định dưới chân hoàng đô chỉ một ngày cưỡi ngựa.
Khi mặt trời chiều còn chưa lặn, gió bỗng dưng nổi lên, hoa bay mênh mông lả tả, ánh chiều tà rực rỡ, Xuân Lệ bước theo cái bóng dài dưới chân, nắm chặt gói đồ trên vai, dẫn ngựa vào thành.
Một nhóm trẻ con đuổi theo diều cười đùa chạy ngang qua, để lại tiếng cười hoan hô vui vẻ, thật lâu không dứt.