Đông Phương Ngôn Diễm nghẹn nào, nước mắt rơi ào ạt như một ngày đông băng giá, chưa bao giờ mọi người nhìn thấy Ngôn Diễm như vậy cả, cô khóc như chưa từng đươc khóc.
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, choàng vai vỗ nhẹ, an ủi cô bình tĩnh lại. Nhưng từ đầu đến cuối anh chẳng nói lời nào, anh không hy vọng cô bị mình làm phân tâm, anh muốn cô quyết định theo đúng những gì cô mong muốn, sẽ không bị tác động bởi những người xung quanh.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, là mẹ không phải với con nhưng mẹ cũng hoàn toàn không biết con bị đánh tráo. Khi mẹ biết chuyện mẹ cũng rất sốc, ba mẹ đã tìm con rất nhiều năm. Giờ mẹ tìm được con rồi, mẹ sẽ không để con xa mẹ nữa.” Giọng của bà vang lên nấc nghẹn.
Đông Phương Ngôn Diễm chậm rãi cất lời, giọng ấp úng: “Sao… mẹ dám khẳng định con… là con của mẹ?”
Tiếng gọi mẹ của Đông Phương Ngôn Diễm khiến bà Vân Khê vui sướng tột độ, bà sợ cô sẽ không nhận bà, bà sợ cô sẽ trách bà bỏ mặc cô nhưng khi nghe Ngôn Diễm gọi là mẹ, nỗi lo trong lòng bà cũng tan biến.
“Hôm đó ở bệnh viện, mẹ nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ con mẹ cứ nghĩ chỉ là trùng hợp nhưng khi nhìn thấy vết bớt và con nói con họ Đông Phương thì mẹ đã cả gan lấy trộm tóc của con để đi xét nghiệm ADN. Mẹ xin lỗi vì xâm phạm quyền riêng tư của con nhưng chỉ có cách này mẹ mới chứng minh được con chính là con gái của mẹ.”
Bà nói đến đây thì khóc nấc lên, ông ngồi bên cạnh vội vàng lấy khăn từ áo khoác ra lau nước mắt cho bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT