Mọi người ở Lạc Thần khá thân thiện và tận tình chỉ bảo nên Đông Phương Ngôn Diễm cũng tiếp nhận công việc khá nhanh. Những ngày làm việc ở đây của Đông Phương Ngôn Diễm trôi qua khá nhẹ nhàng. Trình độ chuyên môn của cô cũng được mọi người đánh giá cao và được giao phó cho nhiệm vụ tham gia thiết kế sản phẩm mới cho buổi ra mắt bộ sưu tập mới của Lạc Thần.

Cũng chính vì Đông Phương Ngôn Diễm được cấp trên trọng dụng cho nên cô bị một vài đồng nghiệp ghen ghét, đâm ra ý đồ muốn chơi xấu cô để cô phải bẻ mặt.

Giám đốc thiết kế Tô San vừa tham gia cuộc họp với ban lãnh đạo để đưa ra các phương án để triển khai bộ sưu tập sản phẩm mới vào thời gian sắp đến.

Lạc Thần là tập đoàn chuyên về mảng thiết kế các trang sức cao cấp dành cho giới thượng lưu nên các chuyên viên mảng thiết kế của Lạc Thần đều được tuyển chọn vô cùng gắt gao.

Tô San rời khỏi phòng họp, cô cũng triệu tập mọi người ở phòng thiết kế để chọn một vài chuyên viên tham gia vào dự án lần này đồng thời đưa ra chiến lược cho thiết kế lần này.

“Như mọi người cũng đã biết thì sắp tới tập đoàn chúng ta sẽ có một buổi ra mắt sản phẩm mới cho nên ngày hôm nay tôi họp mọi người lại với nhau để chọn người tham gia và lên ý tưởng thiết kế cho các sản phẩm lần này.”

Nhã Tịch – một nhân viên đã làm việc khá lâu ở phòng thiết kế lên tiếng: “Không biết là giám đốc đã chọn được ai chưa ạ?”

“Tôi cũng đã có một vài cái tên, nhưng mà theo như chủ tịch đề xuất thì sẽ có 3 người tham gia và đồng thời sẽ thiết kế sản phẩm riêng cho bộ sưu tập của mình sau đó sẽ đưa bản thảo về cho hội đồng chọn và đưa ra kết quả cuối cùng sẽ chọn thiết kế của ai để làm sản phẩm chính.”

“Đây là cơ hội tốt để mọi người chứng minh năng lực của mình nên mọi người cố gắng hết sức nhé.”

“Và sau đây là danh sách tôi đề cử lên cấp trên, bao gồm: Ngôn Diễm, Nhã Tịch và Thư Nhiễm. Mọi người có thể chọn từ một đến hai chuyên viên khác để cùng đồng hành nếu muốn.”

Nhã Tịch nghe thấy tên mình được chọn thì thái độ cũng trở nên kiêu căng. Cô ta đã vào làm cho Lạc Thần ở vị trí chuyên viên thiết kế được vài năm nhưng trình độ của cô ta luôn tỷ lệ nghịch với thái độ của mình. Thái độ luôn kiêu căng xem thường người khác nhưng trình độ chuyên môn lại chẳng được đánh giá cao.

Đông Phương Ngôn Diễm nhận được nhiệm vụ cũng tiến hành lên ý tưởng và phát thảo cho các thiết kế của mình.

Ngôn Diễm dường như dành toàn bộ thời gian của mình để tập trung cho nhiệm vụ lần này. Nhã Tịch và Thư Nhiễm cũng bắt tay vào những bước đầu tiên.

Trái ngược với Đông Phương Ngôn Diễm luôn điềm tĩnh và hòa đồng với mọi người thì Nhã Tịch và Thư Nhiễm liên tục tìm cách dở trò trên các bảng thiết kế của Ngôn Diễm. Tuy nhiên với những trò mèo của bọn họ, lúc ở nước ngoài cô đã gặp phải không biết bao nhiêu lần nên lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Đông Phương Ngôn Diễm không chỉ thực hiện một mà là thực hiện hẳn hai bản thiết kế khác nhau, một bản cô luôn công khai các công đoạn của mình còn một bản chính dùng để nộp thì Ngôn Diễm luôn giữ kín, chưa một lần được xuất hiện.

 

Thời gian nộp bản thảo cũng đã đến gần, cả ba đều nhanh chóng gửi bản thảo về cho hội đồng để tiến hành bình chọn.

Nhã Tịch và Thư Nhiễm đi ngang qua Đông Phương Ngôn Diễm, gương mặt tỏ rõ thái độ khinh thường trước bản thiết kế của Ngôn Diễm: “Bản thiết kế quê mùa như vậy mà cũng có mặt mũi mang đi nộp sao? Sao Lạc Thần lại có thể tuyển một người có gu thẩm mỹ kém như cô vậy chứ? Thật mất mặt.”

Đông Phương Ngôn Diễm chẳng hề nổi nóng trước những lời Nhã Tịch và Thư Nhiễm nói, bình tĩnh đáp lại: “Gu thẩm mỹ của tôi có kém không cũng chưa đến lượt hai cô đánh giá.”

“Cứ chờ xem, kết quả chắc chắn sẽ thuộc về hai chúng tôi. Một người mới như cô mà cũng đòi làm sảm phẩm chính cho Lạc Thần sao? Không bao giờ có chuyện đó đâu nhé, mơ thôi cũng đừng mơ.”

Đông Phương Ngôn Diễm chẳng thể nghe lọt tai thêm chút nào nữa, cô ung dung rời đi.

“Kiêu căng cái gì chứ, đợi có kết quả xem cô ta còn lên mặt được nữa không?” Thư Nhiễm lên tiếng.

Hơn ba tiếng đồng hồ làm việc, hội đồng đánh giá cũng có kết quả cuối cùng cho bộ sưu tập mới của tập đoàn. Hội đồng đều là những người có trình độ chuyên môn cao để có thể đưa ra kết quả khách quan nhất.

Tô San nhận được kết quả từ phía Trần Dịch Phong đưa xuống cũng nhanh chóng truyền đạt lại cho Ngôn Diễm, Nhã Tịch và Thư Nhiễm.

“Chị Tô San, kết quả sao rồi chị.” Nhã Tịch nhanh nhảu lên tiếng .

“Kết quả tôi đã cầm trên tay rồi đây.”

“Ai là người được chọn thế chị?”

“Tôi cũng đưa bóc ra xem, bao thư vẫn còn niêm phong nhé.” Tô San giơ lên cho mọi người cùng kiểm tra.

“Người được chọn chính là... Đông Phương Ngôn Diễm.”

“Chúc mừng em. Em tiến thành sửa theo những góp ý của hội đồng và hoàn thiện bảng thiết kế để nộp về cho chủ tịch trong thời gian sớm nhất nhé.”

“Dạ vâng, em biết rồi.”

 

 

Đương nhiên kết quả này ai cũng phục chỉ trừ Nhã Tịch và Thư Nhiễm.

“Không biết có dùng mưu hèn kế bẩn gì không mà vừa mới vào tập đoàn chưa được bao lâu đã được trọng dụng như vậy?”

“Không biết là có liên quan gì đến cô không nhỉ? Cô không được nên tức à?”

“Cũng chỉ là những bảng thiết kế quê mùa như vậy mà cũng được duyệt cho làm sản phẩm chính. Thật không công bằng.”

Đông Phương Ngôn Diễm cầm lấy bảng thiết kế của cô ta lên xem, bảng thiết kế đa phần đều đã qua thời, phần lớn còn đạo nhái một số thương hiệu nổi tiếng.

Đông Phương Ngôn Diễm chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Trước đây tôi luôn thắc mắc tại sao cô làm việc cho Lạc Thần nhiều năm như vậy nhưng mãi cũng chỉ là một nhân viên thiết kế nhỏ bé, bây giờ thì tôi hiểu rồi.”

“Con nhỏ kia, mày nói cái gì thế hả?” Nhã Tịch lớn tiếng la hét trong phòng, tập trung sự chú ý của những người có mặt ở đây.

“Lỗ tai cô dùng để làm gì thế? Tôi nói rõ ràng như thế mà cô không nghe thấy à. Chúng không dùng để nghe sao?”

“Đừng có ỷ vào mình được chọn thì lên mặt dạy đời người khác. Tôi lớn hơn cô đó.”

Ngôn Diễm cũng đã quá quen thuộc trước thái độ này của Nhã Tịch, cô cũng chẳng việc gì phải nể nang một người chuyên đi kiếm chuyện với người khác như vậy, Ngôn Diễm không hề có ý định nhịn để Nhã Tịch tiếp tục lớn tiếng, trực tiếp đáp trả: “Thì sao? Có lớn mà không có khôn thì có tác dụng gì?”

“Cô là người mới vào Lạc Thần, dựa vào đâu mà thiết kế của cô được chọn, còn của chúng tôi thì không? Thật không công bằng, mọi người thấy phải không?”

“Cô hỏi tôi dựa vào đâu à? Dựa vào tôi là người có năng lực như vậy đã được rồi chứ? Còn muốn công bằng thì phiền cô đi tìm người khác. Thứ lỗi Ngôn Diễm tôi không bán công bằng.”

Dứt câu, Đông Phương Ngôn Diễm chẳng thèm bận tâm đến thái độ của cô ta liền trở về bàn làm nốt phần việc của mình.

Những người trong phòng thiết kế cũng chẳng ưa gì cái thái độ của Nhã Tịch nên cũng chẳng mấy ai bận tâm đến những gì cô ta nói, tản ra trở về làm việc để lại Nhã Tịch cùng với cơn bực bội của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play