Mỗi khi lâm trận, Đông Phương Ngôn Diễm đều bị anh rút cạn sức lực mà ngủ thiếp đi, những gì Vu Hoằng Dương vừa nói cô hoàn toàn không nghe thấy.
Làm việc vất vả cả ngày, đến tối về đến nhà không có bữa cơm thịnh soạn này mà còn bị Vu Hoằng Dương ăn sạch sẽ khiến Đông Phương Ngôn Diễm mang nỗi ấm ức chìm vào giấc ngủ.
Đến tận trưa hôm sau Ngôn Diễm mới tỉnh giấc. Cô cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào, bên dưới còn có cảm giác hơi đau. Trên người cô lúc này đã được thay bởi một bộ quần áo mới trông rất quyến rũ.
Ngôn Diễm mệt mỏi, bụng đói meo, khó nhọc bước xuống giường đi ra khỏi căn phòng. Cô thấy Vu Hoằng Dương đang ngồi làm việc ở phòng khách liền nhanh chân chạy đến ngồi vào trong lòng anh.
Vu Hoằng Dương yêu chiều vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Đông Phương Ngôn Diễm, ghét sát vào tai cô thì thầm nói nhỏ: “Không mệt sao? Em lại định câu dẫn anh tiếp à?”
Ngôn Diễm khẽ tặng anh một cú lườm, để đầu mình cách xa anh ra một chút, tỏ vẻ nghiêm nghị lên tiếng: “Vu tổng à, anh nên kìm chế bản thân một chút. Anh định muốn để dục vọng sa đọa mình à?”
Vu Hoằng Dương bật cười lớn, âm thanh trầm ấm từ cổ họng của anh thật sự rất mê hoặc. Anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, những ngón tay vuốt dọc theo đường nét trên gương mặt của Ngôn Diễm: “Vì em mà sa đọa một chút cũng là chuyện rất đương nhiên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT