Hạ Đinh hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái tên này.
Xem ra lại là một người bạn cũ nào đó mà cô đã quên mất.
Thích Nhã thu hồi ánh mắt, ôm hộp trang điểm đi sang chỗ khác, tay cô run run khi lấy thỏi son ra.
Hạ Đinh bình tĩnh nhìn cô, nhưng cô gái lại luôn né tránh ánh mắt của cô.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, một giáo viên đi tới, nói rằng buổi biểu diễn sắp bắt đầu, mời những người không liên quan rời khỏi hậu trường.
Hạ Đinh cứ ba bước ngoảnh lại một lần, khi hai người đã tìm được chỗ ngồi, nhân lúc trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, cô hỏi: "Cô gái vừa nãy là ai vậy?"
Phó Văn Cảnh không có ý định giấu giếm hành vi xấu xa của Thẩm Duật, còn thêm mắm dặm muối, chậm rãi nói: “Hồng nhan tri kỷ của bạn trai cũ của em.”
"..."
Bạn trai cũ? Bạn trai cũ nào?
Đầu óc Hạ Đinh đột nhiên trống rỗng.
Mối quan hệ giữa các nhân vật vốn đã được cô sắp xếp rõ ràng, giờ đây lại rối như tơ vò.
Buổi biểu diễn bắt đầu, cả khán phòng im lặng, sân khấu tối lại rồi sáng lên, diễn viên xuất hiện.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Hạ Đinh hơi ngẩng đầu lên, định hỏi anh ta thêm vài câu.
Phó Văn Cảnh liếc nhìn cô, sau đó nghiêng người về phía cô.
Hạ Đinh ngẩng đầu, hơi thở phả vào tai anh ta: "Em còn có bạn trai cũ sao?"
Phó Văn Cảnh cứng người, yết hầu chuyển động lên xuống.
Dừng lại nửa giây, anh ta mới khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đợi kết thúc anh sẽ kể cho em nghe.”
"..."
Hạ Đinh không để ý đến đôi tai đỏ bừng của anh ta, chậm rãi gật đầu, rồi ngồi thẳng dậy, quay mặt về phía sân khấu.
Vở kịch rất hay, nhưng Hạ Đinh lại không có tâm trạng thưởng thức.
Mãi cho đến khi tất cả diễn viên lên sân khấu chào khán giả, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng, khán giả lần lượt đứng dậy ra về, cô mới cảm thấy cổ tay phải mình bị ai đó nắm lấy.
Họ đi theo cuối đám đông, len lỏi qua lối đi hẹp giữa các hàng ghế. Phó Văn Cảnh đi chậm lại, sánh bước cùng cô.
Hạ Đinh hỏi thẳng: "Bạn trai cũ của em là ai vậy?"
Phó Văn Cảnh cười khẽ: "Bạn Hạ, em không nói một lời mở đầu nào sao? Em cứ thế mà hỏi thẳng bạn trai hiện tại về chuyện bạn trai cũ, như vậy có được không?”
"..."
Hình như hơi kỳ lạ thật.
Hạ Đinh nghĩ một chút, nghĩ đến tên lắm mồm Bạc Viễn Phàm.
“Vậy em đi hỏi người khác đấy!”
Cô vừa nhấc chân định chạy, đã bị Phó Văn Cảnh giữ vai lại.
Sức lực hai người chênh lệch quá lớn, Hạ Đinh bị anh ta giữ chặt, không thể động đậy.
Đã đến hậu trường, các diễn viên đều đã ra về, trong phòng thay đồ không có một bóng người. Họ đứng giữa những bộ quần áo chất đống, ánh sáng mờ ảo, phòng thử đồ ở ngay bên cạnh.
Phó Văn Cảnh hiếm khi ôm cô trực tiếp như vậy, mấy lần trước đều là vì chân cô bất tiện, hoặc là vì xung quanh đông người, dễ bị lạc.
Hạ Đinh cứng người, theo bản năng đưa tay đẩy anh ta ra: "Anh làm gì vậy?"
Phó Văn Cảnh nắm lấy tay cô, trêu chọc: "Bạn trai của em đang ở đây, tìm người khác làm gì?"
Qua lớp vải, Hạ Đinh vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Mặt cô nóng bừng, càu nhàu: "Không phải anh không nói cho em biết sao?"
Phó Văn Cảnh giống như con mèo vừa bắt được cá, ngẩng cằm lên một cách đắc ý: "Bây giờ anh muốn nói rồi, dù sao em cũng đã thừa nhận anh là bạn trai của em rồi."
Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: "Anh vẫn có khi thế của chính cung, đương nhiên sẽ không so đo với mấy tên đàn ông đã bị loại."
Hạ Đinh: "..."
Nếu cô đang sống trong truyện tranh, chắc chắn lúc này trên đầu cô sẽ có một đàn quạ bay qua.
Chưa kịp cạn lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, dường như có người đang chạy trốn và đuổi theo, cuối cùng người chạy trốn đã thua, "rầm" một tiếng đập vào cửa gỗ.
Hạ Đinh ngây người tại chỗ, định quay đầu xem chuyện gì đã xảy ra. Giây tiếp theo, cô bị Phó Văn Cảnh kéo vào phòng thay đồ nhỏ hẹp.
Lưng cô dựa vào ván gỗ, nhưng không có tiếng động nào như dự đoán, Hạ Đinh cảm thấy tay Phó Văn Cảnh đang đặt trên lưng cô, ghì cô dựa vào tường, một màn “đóng tường” kinh điển.
"Anh..." Hạ Đinh chưa kịp nói gì, Phó Văn Cảnh đã đưa tay lên che miệng cô lại.
"..." Cô trừng mắt nhìn anh ta, Phó Văn Cảnh cúi người xuống, sống mũi cao gần như chạm vào mũi cô, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: "Suỵt, nghe kịch hay."
Kịch hay? Kịch hay gì cơ?
Khoảng cách quá gần, Hạ Đinh có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát pha lẫn mùi thuốc bắc trên người Phó Văn Cảnh.
Tim đập nhanh hơn, Hạ Đinh nhìn nụ cười trong mắt anh ta, mặt nóng bừng, chậm rãi cụp mắt xuống, đưa tay chạm vào mu bàn tay anh ta như một lời phản đối.
Phó Văn Cảnh bỏ tay đang che miệng cô xuống, lơ đãng nhìn cô, đồng thời nắm lấy cổ tay cô, ngón tay cái đặt lên mạch đập.
"!!!"
Hạ Đinh nín thở, không muốn anh ta phát hiện ra nhịp tim đang đập như trống trận của mình.
Nhưng nhịp tim không thể nói dối, Phó Văn Cảnh bật cười, đổi tay nắm lấy cổ tay cô, luồn các ngón tay vào giữa các ngón tay cô, hai người đan tay vào nhau trong phòng thử đồ chật hẹp, tối tăm này.
"Rầm!"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bàn ghế va chạm và tiếng kính vỡ.
"Chính là hắn ta, đúng không?" Bên ngoài, giọng một người đàn ông vang lên trước, giọng điệu âm trầm, như đang kìm nén cơn giận.
Lại một tiếng bàn đập xuống đất, tiếp theo là tiếng rên rỉ đau đớn của một cô gái.
"..."
Một nam một nữ? Người đàn ông còn ra tay đánh người?
Lúc này, người đàn ông có giọng điệu u ám lại lên tiếng, giọng điệu chậm rãi, lại mang theo chút ý cười: "Thẩm Duật, đúng không?"
Thẩm Duật?
Chàng trai ở quán bar tối hôm đó?
Hạ Đinh ngẩng lên nhìn Phó Văn Cảnh.
Phó Văn Cảnh nhìn cô với ánh mắt “em cứ nghe tiếp đi, hay lắm”.
Giọng Thẩm Duật vang lên: "Chào..."
Người đàn ông cắt ngang lời anh ta: "Mày biết tao là ai?"
Giọng Thẩm Duật hơi run: "Biết, Chu tổng."
"Sai rồi." Người đàn ông nói.
Ngay sau đó, lại là một tiếng "bốp" tàn nhẫn của gậy đánh vào da thịt.
Thẩm Duật quỳ một gối xuống đất, chống tay xuống sàn, cúi đầu rên lên một tiếng.
Người đàn ông mới chậm rãi nói ra đáp án: "Tao là bạn trai của Thích Nhã."
Hạ Đinh: "?"
Đây là tình tiết tay ba gì vậy?
Thẩm Duật là kẻ thứ ba? Bị chính thất tìm đến tận cửa? Khoan đã, hơi rối.
Thẩm Duật nghiến răng giải thích: "Chu tổng, anh hiểu lầm rồi, tôi với cô Thích Nhã không có gì cả."
Chu tổng như nghe thấy chuyện cười, tiếng cười chế giễu phát ra từ lồng ngực, như tiếng rên rỉ của ác quỷ.
"Không có gì? Không có gì mà mày lại nhắn tin cho bạn gái tao những thứ này?"
"Này tự đọc đi.”
"Bốp" một tiếng, điện thoại bị ném xuống chân cậu
Thẩm Duật không nhúc nhích.
Chu tổng mất kiên nhẫn, quát lên: "Đọc!"
Hạ Đinh giật mình, theo bản năng nắm chặt áo Phó Văn Cảnh, tay Phó Văn Cảnh đang đặt trên eo cô cũng siết chặt hơn.
Người này sao lại nóng nảy thất thường vậy?
Cô im lặng hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, tiếp tục lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
[Cô ấy rất trẻ con, có lẽ anh với cô ấy chỉ nên làm bạn.]
Nói đến đây, cậu ta dừng lại.
Phó Văn Cảnh cúi đầu, nói nhỏ bên tai Hạ Đinh: "Thẩm Duật này chính là bạn trai cũ của em."
Hạ Đinh sững sờ.
Bên ngoài vang lên tiếng đấm đá túi bụi, chắc là Thẩm Duật bị đánh.
Một lúc lâu sau, tiếng ồn ào mới dừng lại, giọng nói của Chu tổng lại trở nên âm trầm: "Đừng đến tìm bạn gái tao nữa. Nếu không, tao không đảm bảo lần sau tay chân mày còn nguyên vẹn đâu."
"Đưa Thẩm thiếu gia đến bệnh viện."
Hai vệ sĩ đồng thanh đáp: "Vâng!"
Tiếng bước chân ngày càng xa, Hạ Đinh thoát khỏi vòng tay Phó Văn Cảnh, vén rèm cửa nhìn ra ngoài, lập tức hít sâu một hơi.
Thẩm Duật bị hai vệ sĩ cao to lôi ra ngoài, phía sau là một nam một nữ đang chậm rãi đi theo.
Người đàn ông mặc vest, tay ôm eo cô gái, cô gái rõ ràng không muốn bị anh ta chạm vào, cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị anh ta ôm eo, bước theo anh ta.
Lúc này, Phó Văn Cảnh thong thả bước đến bên cạnh cô, giải thích: "Thẩm Duật ngoại tình, quen với cô gái kia, nên em đã chia tay với hắn ta."
"Sau đó, em đã đồng ý lời tỏ tình của anh."
Hạ Đinh luôn cảm thấy có gì đó không đúng: "Vậy tại sao lúc đó ở quán bar, anh lại nói không quen biết Thẩm Duật?"
Phó Văn Cảnh mỉm cười, nói một cách đương nhiên: "Đương nhiên là vì không muốn nói chuyện với cậu ta."
Hạ Đinh ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta vẫn đang cười, khóe môi cong lên nụ cười quen thuộc, vẻ thờ ơ trong mắt cũng không hề thay đổi.
Bằng chứng ngay trước mắt, logic cũng rất chặt chẽ, dường như mọi chuyện đều đúng như lời Phó Văn Cảnh kể.
Thẩm Duật là bạn trai cũ của cô, cô chia tay với anh ta vì anh ta ngoại tình, và vì muốn trả thù hay vì lý do nào khác, cô đã đến với Phó Văn Cảnh, người đã theo đuổi cô bấy lâu, như một người bạn trai mới.
Nhưng mọi chuyện quá trùng hợp.
Cô được mời đến xem kịch, vừa đến hậu trường đã tình cờ chứng kiến cảnh bạn trai cũ bị đánh ghen.
Mà sáng nay, cô vừa mới hỏi Phó Văn Cảnh tại sao lại giả làm bạn trai của cô.
Xác suất trúng số chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Đầy bụng nghi ngờ, cô và Phó Văn Cảnh cùng đi vào phòng trang điểm tìm Bạc Viễn Phàm.
Bạc Viễn Phàm tùy tiện tìm một chiếc gương rồi ngồi xuống, lấy nước tẩy trang ra tẩy trang, miệng cũng không ngừng nói: "Người đó chính là Chu Đình An sao? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt."
Hạ Đinh hỏi: "Anh ta có gì đặc biệt sao?"
Bạc Viễn Phàm không trả lời ngay, mà nhìn Phó Văn Cảnh qua gương, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó anh ta thu hồi ánh mắt, tiếp tục dùng bông tẩy trang lau mắt.
"Cũng không có gì to tát, chỉ là Chu Đình An nhìn trúng một cô gái, yêu đương thôi, nhưng là kiểu ép buộc."
Hạ Đinh suy tư: "Tức là, cô gái đó thực ra không thích anh ta?"
Bạc Viễn Phàm lắc đầu: "Không rõ, ai biết hai người họ thế nào?"
"Dù sao thì cô gái đó sau này cũng ngoại tình với Thẩm Duật," anh ta tặc lưỡi.
Hạ Đinh nghe một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, nói: "Phó Văn Cảnh."
"Ừ, em nói đi."
Hạ Đinh: "Vị Chu tổng đó, là diễn viên sao?"
Phó Văn Cảnh cười: "Sao em lại hỏi vậy?"
Hạ Đinh nói một cách khéo léo: "Em chỉ thấy hơi trùng hợp."
Phó Văn Cảnh ngừng lại một chút, hỏi: "Trùng hợp ở chỗ nào?"
Hạ Đinh nói: "Em vừa mới nghi ngờ anh không phải bạn trai em, chiều nay đã được xem vở kịch đánh ghen, cứ như là có người cố tình cho em xem, để em thấy bạn trai cũ của em ngoại tình."
"Mấy người vừa rồi, là diễn viên anh thuê sao?"
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT