Phó Văn Cảnh vênh váo nói: "Thiên hạ thiếu gì người giàu, nhưng em chỉ thích mỗi tiền của anh, chẳng phải là vì thích anh sao?"

"Yêu ai yêu cả đường đi lối về, yêu anh nên mới yêu cả tiền của anh."

Hạ Đinh: "..."

Cô ngừng một chút, rồi quyết định nói cho anh ta một sự thật phũ phàng. "Thực ra cũng có thể là một kiểu quan hệ nhân quả khác."

"Quan hệ nhân quả nào?"

"Vì anh có tiền, nên em mới yêu anh."

Chiếc xe lăn từ từ tiến về phía trước, ra khỏi cửa xoay, làn gió nhẹ thổi vào mặt mang theo hơi nóng đặc trưng của mùa hè. Ánh đèn neon rực rỡ của trung tâm thành phố khiến những ngôi sao trên bầu trời đêm gần như biến mất.

Phó Văn Cảnh im lặng rất lâu, lâu đến mức Hạ Đinh nghĩ rằng câu nói của mình quá thực tế.

Anh ta giận rồi? Hay là bị tổn thương?

Hình như cô hơi quá đáng?

Xe lăn dừng lại bên cửa ghế phụ, Hạ Đinh lấy hết can đảm nhìn sang Phó Văn Cảnh.

Nhưng cô lại thấy anh ta đang cười rất tươi.

"Anh cười cái gì?" Hạ Đinh không nhịn được hỏi.

Phó Văn Cảnh thở dài một hơi: "Quá xúc động! Hạ Hạ, em vậy mà lại nói yêu anh!"

"..." Hình như tai anh ta có bộ lọc riêng.

Sau khi Hạ Đinh thắt dây an toàn, Phó Văn Cảnh ngồi vào ghế lái, việc đầu tiên anh ta làm là lấy điện thoại ra: "Vì em thấy tiền "đẹp trai", vậy tối nay chúng ta đặt phòng tổng thống, tất cả đều phải là loại đắt nhất."

Hạ Đinh vội vàng ngăn cản: "Thôi khỏi!"

"Bốp!"

Cô nắm lấy cổ tay Phó Văn Cảnh, chiếc điện thoại rơi xuống đất.

"Xin lỗi..."

Phó Văn Cảnh cúi xuống nhặt điện thoại, nhìn cô với vẻ thờ ơ: "Em không muốn đi massage à?"

Hạ Đinh ngớ người: "Massage gì cơ?"

"Đặc sản của khách sạn này là dịch vụ massage. Lần trước anh gặp một anh nhân viên mát xa rất giỏi, anh rất thích."

"Nhưng em yên tâm, anh sẽ đặt một nữ kỹ thuật viên cho em, thử xem, mát xa xong ngủ rất ngon."

"..."

"Khách sạn đặc biệt, trải nghiệm dịch vụ đặc biệt, chứ không thì em nghĩ đi khách sạn để làm gì?"

"..."

Hạ Đinh nhớ lại những suy nghĩ miên man của mình lúc nãy, chỉ muốn độn thổ!

Phó Văn Cảnh lúc này lại nghiêm túc hỏi cô: "Em thật sự không thích massage à?"

"..."

"Hay là, massage khác với những gì em nghĩ, nên em hơi thất vọng?"

"..." Thất vọng cái nỗi gì!

Phó Văn Cảnh lúc này mới như bừng tỉnh, nhìn cô, mỉm cười: "Nhưng mà Hạ Hạ à, anh không phải loại người dễ dãi. Nên có một số việc, em phải nhẫn nhịn thêm một thời gian."

Anh ta thu hồi ánh mắt, nhấn ga, chiếc xe lao vun vút trên đường phố về đêm.

Hạ Đinh nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng ken két, bên tai là tiếng tim đập thình thịch.

Mặt cô nóng bừng.

Tên khốn này chắc chắn là cố ý!

Đúng như lời Phó Văn Cảnh nói, phòng tổng thống, dịch vụ massage chính quy. Kỹ thuật viên mặc đồng phục kín đáo, lịch sự, tay cầm chứng chỉ hành nghề.

Đêm đó cô ngủ rất ngon, không hề mơ thấy gì, sáng hôm sau bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mở điện thoại ra xem, là cuộc gọi nhỡ của Hứa Di Du.

Hứa Di Du: [Á á á Hạ Hạ tha lỗi cho tớ!!!]

[Tớ quên mất hôm nay cậu có lớp!!!]

[Lớp của bà La Sát đó! Nghỉ một buổi là xác định trượt môn!!!]

Trượt môn?

Hạ Đinh bừng tỉnh, ngồi dậy trả lời: [Tớ xin nghỉ ốm được không? Bảo là tớ bị thần kinh.]

Hứa Di Du: [Năm ngoái có một anh khóa trên cũng xin nghỉ ốm, năm nay học lại cùng lớp mình đấy.]

[Đây là buổi học cuối cùng của học kỳ rồi, cậu cứ đến đi, không thì công toi mấy buổi trước mất...]

Hạ Đinh: [Mấy giờ?] Cô nhìn đồng hồ, vậy mà đã 9 giờ rồi!

Hứa Di Du: [10 giờ bắt đầu học, tòa nhà phức hợp, phòng 503.]

Hạ Đinh thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn kịp.

...

Ăn sáng xong, Hạ Đinh đeo túi vải chuẩn bị đi học.

Hôm nay trời đẹp, nắng ráo, ánh nắng chiếu sáng rực rỡ nửa bàn ăn.

Tâm trạng cô cũng tươi sáng như ánh mặt trời.

Hạ Đinh thay một chiếc váy khác, vẫn là kiểu dáng đơn giản, kín đáo, tóc dài màu hạt dẻ được búi cao, mặt mộc không trang điểm, nhưng hai má vẫn ửng hồng, trông rất rạng rỡ.

Cô vừa đi giày xong, quay lại định chào tạm biệt Phó Văn Cảnh thì thấy anh ta cũng đang đi tới, đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Lúc này Hạ Đinh mới để ý đến trang phục của anh hôm nay, áo phông trắng, quần jean, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay được thay bằng một chuỗi vòng gỗ đàn hương.

Trông rất "thanh niên".

Trong lòng cô bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nói năng ấp úng: "Phó Văn Cảnh, anh đây là..." Lúc ăn cơm cô đã nói với Phó Văn Cảnh là cô phải đến trường học.

Phó Văn Cảnh đứng trước gương đội mũ, có vẻ rất hài lòng với bộ đồ hôm nay của mình.

Anh ta hào hứng nói: "Hôm nay anh không phải đi làm, tiện thể cùng em về thăm trường cũ."

"..."

Cũng không cần phải "tiện thể" như vậy.

Việc hai người cùng về trường, tuy Hạ Đinh hơi khó chịu, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Nhưng khi chiếc xe thể thao màu đỏ chói lọi của Phó Văn Cảnh sắp chạy đến cổng trường, cô vẫn lên tiếng bảo anh ta dừng xe: "Chiếc xe này của anh có hơi nổi bật quá không?"

Lần trước xuất viện, anh ta lái một chiếc Porsche đen, nhìn không quá bắt mắt trên đường.

Hôm qua, sau khi từ nhà cũ về, anh ta đã đi đổi xe, lý do là mấy hôm nay không phải đi làm, anh ta muốn lái xe thể thao cho thỏa lòng.

Phó Văn Cảnh bảo tài xế tấp xe vào lề, trong lòng cũng có tính toán riêng.

Anh nói: "Anh đến gặp một giáo viên có chút việc, lát nữa đến lớp tìm em."

Câu nói này nghe vào tai Hạ Đinh, tự động được dịch thành: anh ta đi gặp "tuesday" nên không tiện đi cùng cô vào cổng trường, sợ bị lộ.

Hóa ra chuyện tình cảm của hai người chưa được công khai.

Bỗng nhiên hiểu ra, Hạ Đinh quay lại nói với Phó Văn Cảnh trước khi xuống xe: "Nếu anh bận quá thì không cần đến đón em đâu, em tự bắt xe về được."

Nhìn cô gái chống nạng, cố gắng tỏ ra hiểu chuyện với nụ cười trên môi, Phó Văn Cảnh nhíu mày khi thấy cô sắp sửa một mình bước vào trường.

Trước đây cô đã bao dung với cậu bạn trai kia đến mức nào, mới khiến tên sở khanh đó không biết trân trọng, vừa yêu đương với Hạ Đinh, vừa bắt cá hai tay!

Lúc này, trong mắt cô, anh là bạn trai, không thể đi cùng cô đến lớp học, vậy mà cô vẫn lo lắng làm lỡ việc của anh sao?

Phó Văn Cảnh hoàn hồn, đỡ Hạ Đinh xuống xe, cam đoan: "Có việc gì thì nhắn tin cho anh, anh nhất định sẽ đến lớp tìm em."

Lời hứa suông chẳng có giá trị gì, Hạ Đinh càng không tin, cũng chẳng thèm bận tâm.

Cô cười gượng, chống nạng đi lên vỉa hè.

Đi thẳng vào cổng trường là thư viện, phía tây là tòa nhà phức hợp.

Hạ Đinh chậm rãi bước vào lớp. Giảng đường còn khá vắng.

Giảng đường bậc thang, cô đứng ở cửa nhìn quanh một lượt, vừa định cúi xuống nhắn tin cho Hứa Di Du thì một cô gái ngồi hàng cuối bên phải bỗng ngoảnh lại, vẫy tay gọi: "Hạ Hạ!"

Hạ Đinh nhìn theo hướng đó, nụ cười rạng rỡ của cô gái trùng khớp hoàn hảo với bức ảnh cô vừa xem sáng nay.

Hứa Di Du hớn hở chạy tới ôm chầm lấy Hạ Đinh: "Hu hu, làm tớ sợ muốn chết, tớ cứ tưởng cậu mất tích rồi!"

Hạ Đinh bị cô nàng ôm đến mức khó thở, trợn trắng mắt nói: "Cậu mà ôm chặt nữa, tớ không chết vì tai nạn xe hơi thì cũng chết ngạt trong tay cậu."

Mắt Hứa Di Du đỏ hoe, buông Hạ Đinh ra, sụt sịt: "Thà chết trong tay tớ còn hơn chết vì tai nạn xe hơi!"

Ngừng một lát, cô nàng bi ai nói thêm: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu!"

Hạ Đinh dở khóc dở cười, yếu ớt nói: "Nếu được thì tớ không muốn chết."

Hai cô gái nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Hứa Di Du hít mũi, tò mò hỏi: "Mà này, mất trí nhớ là cảm giác gì thế? Cậu còn nhớ một cộng một bằng mấy không?"

Hạ Đinh bất lực: "Tớ mất trí nhớ, chứ có phải thiểu năng đâu."

Hai người trò chuyện một lúc, các bạn học cũng dần dần đến lớp, giảng đường rộng lớn dần dần kín chỗ.

Cửa lớp học nằm ở phía cuối giảng đường, Hạ Đinh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Văn Cảnh đâu.

Hứa Di Du tò mò nhìn theo ánh mắt của cô: "Cậu nhìn gì thế?"

Tiếng thì thầm văng vẳng trong lớp học. Trên những chiếc bàn học xếp tầng, laptop nằm im lìm bên cạnh vài sinh viên ngủ gục. Số khác đang lúi húi lấy vở chuẩn bị học bài, hoặc thì thầm trò chuyện với bạn bè.

Giảng đường quen thuộc, mùi hương gỗ của bàn ghế, bên cạnh là cô bạn cùng phòng hoạt bát, khiến Hạ Đinh có cảm giác như đang ở một thế giới khác.

Màn hình chiếu sáng lên, slide trắng chữ đen, góc trên bên phải là logo của khoa.

Đây mới đúng là cuộc sống mà cô nên sống.

Không có căn hộ cao cấp, không có xe sang, không có Phó Văn Cảnh, cũng không cần phải đau đầu suy nghĩ làm sao để vừa không chọc giận anh ta, vừa có thể lấy được bằng chứng ngoại tình để nói lời chia tay.

Hạ Đinh thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Không có gì."

Đúng lúc này, Hứa Di Du bỗng kêu lên, nắm lấy tay cô: "Ôi trời, nhìn kìa, trai đẹp!" Giọng cô nàng nhỏ đi, rõ ràng là đang rất ngạc nhiên.

Hạ Đinh mỉm cười, giả vờ bình tĩnh: "Câu này của cậu nghe quen lắm."

Hứa Di Du lúng túng, vừa muốn nhìn trai đẹp vừa không dám nhìn thẳng: "Câu gì?"

Hạ Đinh thấy ánh mắt Hứa Di Du dõi theo chàng trai từ cửa lớp vào đến giữa lớp, rồi lại từ giữa lớp đến...

Phía sau cô?

Trai đẹp?

Chẳng lẽ là Phó Văn Cảnh?

Tim Hạ Đinh đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bên tai cô vang lên tiếng ghế gấp được đặt xuống, sau đó mặt bàn cũng rung lên nhẹ.

Hạ Đinh mấp máy môi, vì đang tập trung vào phía sau nên không kịp trả lời câu hỏi của Hứa Di Du.

Hứa Di Du thu hồi ánh mắt khỏi chàng trai đẹp, tò mò hỏi: "Câu gì thế?"

Hạ Đinh hoàn hồn, nói tiếp câu dang dở: "À, chính là câu..."

"Nhìn kìa, trên trời có máy bay!"

Hứa Di Du bật cười: "Hạ Hạ, nhạt quá." Đúng là chuyện cười cổ lỗ sĩ.

Lúc này, chuông vào lớp vang lên, giáo viên lấy danh sách điểm danh trong cặp ra, nói sẽ gọi ngẫu nhiên vài người.

Hứa Di Du vẫn còn đang nghĩ đến anh chàng đẹp trai kia, nghiêng người ghé sát vào tai Hạ Đinh, nói nhỏ: "Cậu đoán xem anh đẹp trai ngồi cạnh cậu học khoa nào?"

Hạ Đinh liếc sang bên trái, thấy Phó Văn Cảnh đang đội mũ lưỡi trai, hai tay đặt trên bàn, mặt không cảm xúc nhìn lên bục giảng, như đang chăm chú nghe giảng.

Cô chỉ nhìn hai giây rồi quay đi, lắc đầu: "Không biết."

Một lúc sau, điểm danh xong, Hứa Di Du bị gọi tên, cô nàng giơ tay đáp "có" rồi cười híp mắt với Hạ Đinh: "Hôm nay đến lớp đúng là không uổng phí!"

Bài giảng chính thức bắt đầu.

Buổi học hôm nay nói về việc vẽ tranh có thể phản ánh trạng thái tâm lý của một người, và yêu cầu mọi người lấy vở ra, vẽ một bức tranh trong hai phút.

Hạ Đinh lấy vở ra khỏi túi, còn chưa kịp mở thì thấy Hứa Di Du đang nhìn mình với vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói: "Tớ chỉ mang theo giấy ăn..."

Hạ Đinh nhìn xuống, thấy Hứa Di Du đang cầm một gói giấy ăn.

"Giấy xịn đấy, xứng đáng với tài năng hội họa của cậu."

Hứa Di Du: "..."

Hạ Đinh chỉ đùa thôi, cô xé một tờ giấy trong vở đưa cho Hứa Di Du. "Nhưng tớ vẫn thích cậu dùng giấy của tớ hơn."

Hứa Di Du cúi đầu, đặt hai ngón tay lên môi, gửi nụ hôn gió.

Hạ Đinh mỉm cười, vừa cầm bút định vẽ thì Phó Văn Cảnh bên cạnh lên tiếng.

"Bạn học, cho mình mượn một tờ giấy được không? Mình quên mang vở rồi."

Giọng anh ta nhỏ nhẹ, lịch sự, ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ anh ta chỉ là một người lạ đến mượn giấy.

Đầu bút dừng lại trên giấy, Hạ Đinh chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng dưới vành mũ của Phó Văn Cảnh, cô ngừng lại một chút, rồi nói: "Được."

Cô đặt bút xuống, xé một tờ giấy đưa cho anh ta, rồi lấy thêm một cây bút khác trong túi đưa cho anh ta.

Phó Văn Cảnh mỉm cười nhẹ, lịch sự nói: "Cảm ơn."

Hạ Đinh không nói gì thêm, cầm bút lên, tùy ý vẽ một ngôi nhà và một chú mèo con trên giấy trắng, nhưng trong đầu vẫn đang suy đoán.

Việc Hứa Di Du không quen biết Phó Văn Cảnh, và việc Phó Văn Cảnh giả vờ như người lạ với cô, đều chứng minh một điều.

Mối quan hệ của cô và Phó Văn Cảnh không chỉ là yêu đương vụng trộm, mà ngay cả bạn thân của cô cũng không biết.

Nói đúng hơn là, họ chưa từng gặp Phó Văn Cảnh.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, mới yêu nhau chưa được nửa tháng, anh ta không có số liên lạc của bất kỳ người bạn nào của cô, thì làm sao có thể có nhiều điểm chung với vòng tròn xã giao của cô?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi liếc nhìn tờ giấy trắng trước mặt Phó Văn Cảnh.

Cô bỗng thấy tò mò, một CEO giàu có như vậy sẽ vẽ ra bức tranh gì?

Chỉ thấy Phó Văn Cảnh vẽ rất say sưa, như một đứa trẻ lần đầu tiên cầm bút sáp màu, khóe môi nở nụ cười đắc ý.

Nhìn xuống tờ giấy, rõ ràng là một người que cầm gậy, đang múa một bộ kiếm pháp tự sáng tạo!

Đếm kỹ, vừa đúng mười tám chiêu!

"..."

Hạ Đinh cảm thán sự phức tạp của loài người và sự kỳ diệu của quá trình tiến hóa sinh học.

Vậy mà lại tạo ra một sinh vật phức tạp như Phó Văn Cảnh!

Đang lẩm bẩm trong lòng, cô thấy Phó Văn Cảnh lại cầm bút lên.

Người đàn ông không hề nhìn cô, như thể vẫn đang vẽ.

Nhưng trên tờ giấy trắng lại xuất hiện một dòng chữ mạnh mẽ, cứng cáp: [Bạn học, sao bạn lại nhìn lén tôi?]

Editor: Bí

Nguồn: Tấn Giang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play