Không ăn được đầu thỏ, vậy thì mua mấy món kho khác nếm thử, không có khách hàng nào rời đi, sau đó Nhan Yên nói tiếp: “Đầu vịt với cổ vịt cũng hết rồi.”

Thẩm Viên với bạn cùng phòng xếp hàng phía sau oán giận: “Vốn còn muốn nếm thử món mới, chờ tới chúng ta, có lẽ đã bán hết cánh vịt.”

Quả nhiên, rất nhanh Nhan Yên lại la lên: “Toàn bộ cánh vịt kho cay đã bán hết.”

Chờ khi đến phiên Thẩm Viên, đồ kho trong nồi của Nhan Yên đã bị quét sạch sành sanh, đến dầu ớt cũng bị múc sạch.

Sức mạnh của kẻ phàm ăn, quả nhiên đáng sợ.

Thẩm Viên cảm thán: “May là chúng ta có thể đặt trước.”

Nhan Yên lấy một nồi khác cho khách đặt hàng trước, Thẩm Viên chớp con ngươi đầy khát khao: “Múc cho tôi nhiều dầu ớt một chút, thứ này chan mì ăn cũng rất ngon.”

Nhúng dưa leo vào, ăn cũng cực ngon.

Đối với yêu cầu của khách hàng, Nhan Yên đương nhiên sẽ cố gắng thỏa mãn.

Một giây sau, Thẩm Viên oán giận nói: “Tôi với bạn cùng phòng cố ý định đến nếm thử món mới, lúc tới chúng tôi thì đã hết, chỉ kho mười mấy phần, sao không làm nhiều chút?”

Nhan Yên chột dạ: “Đêm nay đặt trước trong nhóm đi!”

Cô mua bốn cân cánh vịt đông lạnh, lúc kho xong còn khoảng chừng ba cân, cô bỏ hai phần ba vào trong tủ lạnh, giữ lại tự ăn, còn lại khoảng một cân cánh vịt lấy ra bán.

Sau khi bán hết đồ kho, quầy hàng của Nhan Yên dần quạnh quẽ.

“Kia chính là sạp bánh cuộn của cảnh sát chìm nhỉ!”

“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để cô ấy nghe thấy biệt danh chúng ta đặt.”

Nhan Yên đang cúi đầu tính sổ: “...”

Tôi nghe thấy đấy nhé, còn đặt biệt danh cho tôi, mấy người thật quá đáng!

Hai cô gái trẻ ăn mặc thời thượng tới gần, rụt rè hỏi: “Chào chị chủ, bạn cô nói quầy hàng của cô có thể cho tự làm bánh cuộn, chúng tôi cũng muốn làm bánh cuộn tình yêu cho bạn trai, được không?”

Nhan Yên đã đoán được người bạn trong miệng bọn họ là ai, cô gật đầu: “Được, các cô vui là tốt rồi.”

Không cần cô ra tay thu dọn, còn có thể kiếm được một khoảng tiền nhỏ, cớ sao không làm?

Sau khi trả tiền xong, Nhan Yên đưa cho hai người mỗi người một phần bột và nguyên liệu, kiên nhẫn ở bên cạnh truyền dạy những tâm đắc tráng bánh cuộn của mình.

Bán hết toàn bộ bột, Nhan Yên chuẩn bị dọn hàng.

Chị gái quầy bán trứng gà bên cạnh ném tới ánh mắt hâm mộ: “Bán hết rồi à, dọn hàng sớm thế!”

Nhan Yên: “Đúng vậy, chị Lâm.”

Nhan Yên đi rồi, một người đàn ông trung niên bán mực nướng Teppayanki ở con đường phố đối diện đi tới trước quầy trứng gà, hỏi thăm chị chủ về Nhan Yên.

"Mấy cô gái mua đầu thỏ đi rồi, vừa nãy rất nhiều người vây quanh cô ấy mua đầu thỏ, tôi thấy mới mở hàng chưa tới hai tiếng, ít nhất lời được chừng này, bán đầu thỏ đắt hàng thật!" Người đàn ông trung niên ra hiệu "số tám", trong mắt rực lên ánh sáng xanh, gióng như sói đói nhìn thấy thịt vậy.

Tuy nói không cùng chung món hàng cạnh tranh, dù sao tất cả mọi người ở cùng con đường buôn bán nhỏ lẻ, cũng coi như cùng nghề, hỏi thăm thu nhập của người khác là một hành vi xúc phạm sự riêng tư, Lâm Ngọc Lan theo bản năng cau mày: “Ai biết được, không chú ý.”

Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên đông cứng lại, mất mặt rời đi.

*

Trở lại khu dân cư, Nhan Yên khuân nồi inox về nhà.

Nghe thấy tiếng tra chìa khóa mở cửa, Nhan Quốc Hoa vội ra đón, thấy khuỷu tay con gái treo một cái nồi inox to, ngậm tay cầm của một cái nồi trong miệng, một tay cầm một cái nồi to khác, một tay khác cầm xâu chìa khóa, hận không thể mọc thêm một đôi tay để cầm dụng cụ.

Nhan Quốc Hoa nhận lấy nồi to trong tay cô, không nhịn được oán giận: “Trở về sao không nói với ba một tiếng, ba xuống lầu đón con!”

Nhan Yên: “Tự con có thể làm được, không phải đã trở về bình yên rồi sao? Hơn nữa ba xuống lầu còn phải thay dép, rất phiền.”Nhan Quốc Hoa: “Ba không cảm thấy phiền, hay là con cảm thấy ba lớn tuổi, không cần ba che mưa chắn gió cho con nữa?”

Chính sách dụ dỗ của ba, cực kỳ có hiệu quả với Nhan Yên, cô lập tức thỏa hiệp: “Được được được, lần sau con nhất định nhờ ba.”

Nhan Yên đem công cụ ra nhà bếp rửa, nghe thấy tiếng nước ào ào ào, nhìn trong bồn rửa chén, bên trong nước tối om.

Cô vừa sợ hãi lại kinh ngạc: “Thật nhiều cá, ở đâu ra vậy?”

Nhan Quốc Hoa: “Ông ngoại con câu đó, chú hai ăn không hết, lấy ít con qua cho chúng ta.”

Vừa nói tới, Nhan Yên đột nhiên nhớ tới đã lâu từ khi bắt đầu bày quán, đã rất lâu chưa gặp ông ngoại bà ngoại.

"Có đồ ăn không?" Hoàng Tú Lan đi tới nhà bếp, lật tìm trong tủ lạnh, xem có gì có thể lấp đầy bụng hay không.

Nhan Quốc Hoa không nói gì: “Bảo bả học theo người khác ăn uống điều độ, bữa tối không ăn cơm, giờ biết đói bụng rồi à!”

Bữa tối Hoàng Tú Lan không ăn cơm tẻ, thói quen ăn đêm bụng đói ăn quàng, thành công khiến bà tăng lên ngũ cân!

Tìm kiếm một phen, Hoàng Tú Lan tìm ra được hai cái cổ vịt, một cái đầu vịt, một hộp cánh vịt ở trong tủ lạnh.

Bình thường mỗi ngày mùi thơm của món kho bay trong nhà, cư dân bên trong tòa nhà vừa nhìn thấy hoàng Tú Lan, sẽ hỏi nhà bà mua gia vị đồ kho ở đâu, ngày nào củng có mùi thịt bay ra, con nít trong nhà thèm phát khóc, ồn ào muốn ăn món kho.

Đối với sự hâm mộ của người khác, Hoàng Tú Lan không thể nào hiểu được, dù là nhà ai ngày nào cũng có mùi thịt bay ra, sau một quãng thời gian, nhìn thấy món kho cả người đã sớm chết lặng.

Bình thường bà sẽ không ngó mắt tới đầu vịt và cổ vịt, lúc này ngũ tạng xướng lên khúc vườn không nhà trống, trong dạ dày bốc lên vị chua, vừa thấy mấy món kho bao bọc trong dầu ớt, nước bọt lập tức chảy trong khoang miệng.

Bà lấy món kho dự định dùng lò nướng hâm lại, nghe thấy Nhan Yên đột nhiên mở miệng nói: “Chờ chút, cổ vịt với đầu vịt đó để chừng mấy ngày rồi, con xem thử có vấn đề hay không.”

Nhan Yên nói xong, ánh mắt rơi xuống tơ máu nổi trên đầu vịt cổ vịt.

Máu đã sạch, chỉ còn vài đường tơ máu.

Cô quan sát trái phải, ghé sát vào ngửi ngửi, một giây sau mi tâm nhíu chặt: “Hình như hư rồi.”

Hoàng Tú Lan ngạc nhiên nói: “Đã để trong tủ lạnh, làm sao có thể hư?”

Nhan Yên đưa đầu vịt và cổ vịt trong tay ra: “Tự mẹ ngửi thử xem.”

Hoàng Tú Lan ngửi thử: “Hình như là có mùi, trời lạnh thế này, cũng sẽ hư à.”

Ném đầu vịt cổ vịt vào trong thùng rác, Hoàng Tú Lan lấy ra một phần cánh vịt bỏ vào trong lò nướng hâm nóng, bắt đầu chờ ăn.

Nhan Yên nhìn chằm chằm thùng rác, ra kết luận - đồ ăn hư giống như ngọn đèn sử dụng lâu sắp đến tuổi trong phòng khách, đều chỉ còn đường tơ máu.

Xem xương sườn có bị lén đổi hay không, xem đồ ăn có thiu hay không, nhìn hạng sử dụng của món đồ... Bàn tay vàng của cô không khỏi quá vô bổ rồi!

Bàn tay vàng của nhân vật chính trong tiểu thuyết hoặc là ép buộc nhân vật chính làm nhiệm vụ, sau đó thu được phần thưởng phong phú. Hoặc là thưởng mấy gói quà tặng cho người mới, đưa thực đơn, đưa nguyên liệu nấu ăn, thậm chí là cho thẳng điểm kỹ năng nấu nướng đạt cấp cao nhất…

Nhan Yên thật trông mà thèm, đáng tiếc bàn tay vàng của cô, phóng tầm mắt thấy toàn là đường tơ máu, không giống như là hệ thống mỹ thực, mà như game đánh quái thăng cấp?

Một cái cổ vịt bán bảy đồng tiền, đầu vịt cũng bán bảy đòng, tương tương với thoáng cái vứt đi 21 đồng tiền!

"21 đồng" lẻ loi nằm trong thùng rác, Nhan Yên có chút đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play