Không khí trở nên im lặng hết hai giây, Nhan Yên chần chừ mãi mới nói: “Hay là, tôi trả tiền lại cho cô?”
Ngay lập tức đối phương không gặm đầu thỏ nữa: “Thực sự tôi rất muốn ăn bánh cuộn, đi quanh đây chỉ có mình chị bán thôi. Không sao đâu, chị cứ làm từ từ, tôi không vội.”
Nhan Yên: “Ba, hay là ba thử làm đi?”
Nhan Quốc Hoa ra trận, sau đó nhanh chóng bại trận.
Lúc này, khách hàng đang ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng của Nhan Yên chăm chú gặm đầu thỏ. Còn vừa gặm vừa oán trách đầu thỏ không đủ thơm không đủ cay.
Nhan Yên: “... Nếu như cô đợi được thì chờ thêm chút nữa, tôi mời sư phụ tới.”
Đối phương bày tỏ: “Không vội, chị cứ thoải mái đi.”
Vài phút sau, Hoàng Tú Lan chạy xe điện chở một cọng tỏi nhỏ xíu tới.
Nhìn thấy Hoàng Tú Lan cô ấy còn nghĩ thầm, dì này hẳn là sư phụ mà chủ quán mời tới. Nếu lão sư phụ ra tay thì chắc chắn sẽ ổn thôi!
Một giây sau, cọng tỏi nhỏ giẫm lên ghế đẩu, nhanh nhẹn làm ra một cái bánh cuộn.
Dàn bột xong, cọng tỏi hỏi cô ấy: “Chị muốn thêm tương gì?”
Không ngờ cọng tỏi non này lại có tay nghề làm bánh giỏi như vậy, Thẩm Viên không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm:
“Em có tương gì?”
Nhan Yên trả lời thay: “Có tương ngọt, sốt cà và dầu ớt nhà làm.”
Thẩm Viên không thèm suy nghĩ đã nói: “Tôi muốn dầu ớt, thêm nhiều tiêu.”
Khi nhận lấy bánh cuộn, nói thật, Thẩm Viên không hy vọng gì nhiều.
Cô ấy muốn đem bánh về ký túc xá ăn, nhưng lại nghe mùi dầu ớt thoang thoảng bay ra. Ma xui quỷ khiến thế nào, Thẩm Viên cắn xuống một miếng.
Tỷ lệ bột và nước không đúng, quá nhiều nước. Bánh chiên xốp giòn, xà lách tươi ngon, xúc xích béo ngậy. Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, miễn cưỡng có thể gọi là ngon.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất lại chính là một muỗng dầu ớt không đáng chú ý kia.
Thơm vô cùng, cay mà không khô, không hăng, dư vị kéo dài trong miệng.
Nó thực sự rất ngon.
Nếu đầu thỏ được rưới một thìa dầu ớt này không biết sẽ ngon tới thế nào nữa.
Nói là làm, Thẩm Viên mặt dày quay lại, lịch sự hỏi: “Dầu ớt tiệm của cô thơm quá, có thể cho tôi một ít trộn vào đầu thỏ không?”
Thấy khách hàng quay lại, Nhan Yên tưởng rằng đồ ăn có vấn đề, nghe thấy yêu cầu đơn giản này, cô hào phóng nói: “Tất nhiên rồi.”
Đồ ăn mình làm được người ta khen là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Sau khi có người mở hàng, lại có thêm vài người nữa tới mua bánh cuộn của Nhan Yên.
Có người cảm thán: “Chắc vẫn còn học mẫu giáo hả? Nó vẫn còn là con nít, mới chừng này đã phải ra ngoài buôn bán rồi!”
Tiểu sư phụ Phương Hâm phản bác: “Cháu đã lên lớp một rồi, bình thường vẫn hay giúp mẹ, cháu đã có hai năm kinh nghiệm làm bánh cuộn rồi!”
Tiễn khách hàng đi rồi, Phương Hâm bày ra dáng vẻ thầy giáo, chỉ ra những sai sót của Nhan Yên: “Dầu nhiều quá, nên bánh mới không đủ giòn để lật.”
“Tỉ lệ bột và nước cũng không đúng, khi cắn vào cảm giác sẽ không ngon miệng. Dì nhỏ đừng vội, chúng ta làm từ từ thôi.”
Thằng bé Phương Hâm này, thấy trước quầy không có ai đã nhanh chóng nhắm vào thực khách đi qua lại bên đường. Bộ dáng của bé trắng mềm đáng yêu, miệng lại ngọt. Thấy nam trẻ tuổi thì kêu anh đẹp trai, thấy nữ trẻ tuổi lại gọi chị đẹp gái, dụ dỗ người ta tới mua bánh.
Đối với Nhan Yên mà nói, trải nghiệm mở quầy hôm nay thực sự là kinh tâm động phách!
Ngày kế tiếp, Nhan Yên bán được 17 cái bánh cuộn, 7 cây xúc xích nướng, 5 phần ức gà, 2 phần thịt xông khói, 1 phần que cay. Thu nhập tổng cộng 145 tệ. Dư lại hơn nửa thùng bột.
Bây giờ trời lạnh, xúc xích, ức gà, thịt xông khói để trong tủ lạnh sẽ không bị hỏng. Nhưng bột thì không làm như vậy được, qua ngày kế tiếp thì phải pha bột mới đổ bánh.
Sợ bán buôn ế ẩm, cô chỉ pha một thùng bột nhỏ, kết quả cũng không bán hết.
Bánh cuộn ngũ cốc thêm trứng gà, xà lách hết thảy 6 tệ.
Một cây xúc xích nướng 2 tệ rưỡi, một miếng ức gà 3 tệ, chà bông, thịt xông khói, bánh quẩy và que cay đồng giá 2 tệ một phần.
Bỏ qua tiền mua nguyên liệu, không tính tiền thuê nhân viên thì nguyên một ngày, Nhan Yên chỉ thu lại được 25 tệ.
Nhan Yên: …
Bột dư lại vứt bỏ thì quá đáng tiếc, Nhan Yên tráng thành mấy chục cái bánh bột ngô, trong nhà cố ý không nấu món chính, chỉ ăn chút rau với bánh bột ngô.
Ăn không hết thì để lại vào tủ, ngày mai lấy ra làm đồ ăn sáng.
Ba Nhan thái bánh bột ngô ra thành sợi, đợi sau khi dầu trong chảo nóng tới bốc khói mới đập vào hai quả trứng gà, sau đó thêm bắp cải thái sợi, giá đỗ và bánh đã thái vào xào nhanh với lửa lớn. Nêm vào đó nước tương, muối, ớt cay rồi trước khi bày ra dĩa thì thêm tí bột ngọt và giấm.
Một dĩa bánh bột ngô xào nóng hôi hổi được bày trên bàn!
Nhan Yên ngửi một cái: “Ba à, ba còn có thể nghĩ ra món bánh bột ngô xào, quá là lợi hại!”
"Không hổ là con gái rượu, có ánh mắt, quá khen quá khen." Nhan Quốc Hoa hếch cằm lên trời, được con gái khen tới nỗi suýt thì vểnh cao đuôi.
Hoàng Tú Lan bị lây tinh thần lạc quan của hai cha con, cũng mỉm cười theo.
Bữa sáng ăn bánh bột ngô xắt sợi xào, giữa trưa lại ăn bánh bột ngô nấu thịt bằm, Hoàng Tú Lan không cười nổi nữa:
“Hai cha con ông tới đòi nợ đúng không? Kiếp trước không biết tôi làm gì nên tội, mà giờ lại đi theo hai người ăn bánh bột ngô cả ngày.”
Hoàng Tú Lan đã có thể đoán trước được, thời gian rất dài sau này, món chính nhà bà đều sẽ có sự tồn tại của bánh bột ngô.
Buổi chiều, sau khi ăn xong bánh bột ngô chua cay do ba làm, Nhan Yên uyển chuyển từ chối đề nghị cùng đi ra quầy của ba.
Cô cũng nên học cách tự lập rồi, không thể cả đời chỉ sống dưới sự bảo bọc của ba mẹ được. Lỡ như sau này đi làm ở nước ngoài cũng phải lấy dây cột ba mẹ ở thắt lưng mang đi theo?
Nhan Yên vừa muốn dọn hàng, từ xa đã thấy mấy cô gái trẻ đứng chờ ở chỗ hôm qua cô dựng xe hàng.
Không phải là đang chờ cô chứ?!
Trời ạ, mới đó đã có khách quen rồi!
Nhìn kỹ mới thấy, có một người nhìn rất quen, tới khi Nhan Yên mới nhận ra đối phương.
Là vị khách hàng đầu tiên của cô.
Nhan Yên có ấn tượng về cô ấy, mà Thẩm Viên cũng có ấn tượng đậm sâu đối với cách bán bánh cuộn vụng về, cùng với xe bán đồ ăn vặt màu hồng hồng của Nhan Yên.
Thẩm Viên xoa tay: “Bà chủ cuối cùng cũng tới rồi, chúng tôi đợi chị rất lâu.”
Nhan Yên chớp mắt xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay tôi đi trễ một chút.”
Thẩm Viên còn sợ Nhan Yên không tới, dù sao tay nghề tráng bánh của chủ quán, quả thật có hơi... khen không nổi.
Trong tay Thẩm Viên đã cầm sẵn một túi đầu thỏ, mua cái bánh 8 tệ giống y hôm qua.
Bạn cô ấy cũng dựa theo sở thích của bản thân, chọn topping mình thích thêm vào bánh. Cái thì thêm chà bông. Cái lại thêm ức gà.
Qua trò chuyện, Nhan Yên mới biết bọn họ là sinh viên năm ba của Giang đại.
Cô gái đeo kính tên là Thẩm Viên, cũng là vị khách mở hàng của Nhan Yên.
Hai cô bạn cùng phòng của Thẩm Viên, cô bé vóc người hơi nở nang tên là Khâu Khả, cô bé còn lại gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đẹp đến nỗi người ta không thể ngừng nhìn, tên là Úc Nam Tri.
Tổng thu nhập hôm nay là 152 tệ rưỡi, lời được 28 tệ, nhiều hơn hôm qua một ít.
Bán càng lúc càng tốt, nhưng Nhan Yên không vì thế mà kiêu ngạo.
Bởi vì hôm nay cũng không bán hết bột.
Dựa vào tiền lãi hôm qua, Nhan Yên biết quán của mình bán vẫn còn hơi ế, cho nên hôm nay cô quyết định pha ít bột hơn hôm qua một nửa.
Vậy mà vẫn không có bán hết, trong thùng vẫn còn một đống bột,
Cái đống bột thừa này đủ làm thêm mấy cái bánh cuộn, Nhan Yên ăn không nổi nữa.