Tiểu Cầm xin lỗi: "Xin lỗi, hôm qua là em quá bướng bỉnh, sau này em sẽ tốt với anh hơn, anh có thể tha thứ cho em không?"
Khóe miệng Từ Phong khẽ mỉm cười: "Nhóc ngốc, sao anh có thể giận em, chỉ là em có thể đồng ý với anh không, sau này không thể bướng bỉnh không để ý tới anh nữa nhé?"
Tiểu Cầm gật đầu.
Từ Phong: "Anh xin nghỉ giúp em rồi, giờ đưa em về ký túc xá nghỉ ngơi, anh có mua bữa sáng cho em, buổi chiều chúng ta cùng tới tìm chủ quán bán đầu thỏ."
Do bị viêm dạ dày, bác sĩ dặn dò Tiểu Cầm chỉ có thể ăn thức ăn lỏng hoặc thức ăn sệt, kiêng dầu mỡ kiêng cay.
Cháo rất thanh đạm, Tiểu Cầm miễn cưỡng ăn vài miếng, sau đó ăn không vô nữa.
Từ Phong nhấn mạnh nói: "Cháo thịt nạc cũng không rẻ, mười mấy đồng một tô, em ăn thêm mấy muỗng nữa đi."
Tiểu Cầm hoảng hốt nhớ tới, nguyên nhân mỗi lần tức giận đều là vì Từ Phong nhắc tới giá cả, nói cô hiền lành, tiết kiệm tiền, nếu là bình thường, cô ấy chắc chắn không quan tâm tới cậu ta.
Mới vừa trải qua một trận bệnh nặng, Tiểu Cầm lại nâng tô cháo lên gắng gượng ăn vài miếng.
Từ Phong còn nói: "Đúng rồi, đơn viện phí đưa anh giữ đi, tránh cho em làm mất, có đơn viện phí rồi, đến lúc đó tìm chủ quán bồi thường."
Buổi chiều, dòng người lục tục tràn vào phố ăn vặt.
Tiểu Cầm và Từ Phong cũng tới, phía trước chính là quầy hàng bán đầu thỏ của Vương Quân.
Từ Phong chậm lại bước chân, tìm đơn viện phí từ trong túi áo khoác, đi về phía sạp hàng của Vương Quân.
Tiểu Cầm ở phía trước đi cách một khoảng thì dừng lại, nhận ra người sau lưng chưa đi lên: "Từ Phong, anh dừng làm gì, mau tới đây, em xem định vị của chủ quán gửi, phải vào trong một quãng ."
Tiểu Cầm cho rằng Từ Phong không biết chuyện Nhan Yên đổi vị trí, chủ động nhắc nhở.
Khuôn mặt Từ Phong tái nhợt, gay rồi, thiếu chút nữa quên mất.
Lần trước bởi vì Tiểu Cầm muốn ăn đầu thỏ không của quán bánh cuộn trái cây Nhan Ký, nên cậu ta mua ở quán khác, sau đó thấy điệu bộ vui vẻ của Tiểu Cầm, đôi mắt xinh đẹp, trêu đầu quả tim cậu ta ngứa ngáy, đâm lao phải theo lao, bèn không giải thích.
Tiểu Cầm vẫn đang giục: "Lo lắng làm gì, lại đây!"
Tâm tư xoay chuyển cả trăm lần, trong đầu Từ Phong loé lên mấy ý nghĩ.
Thẳng thắng với Tiểu Cầm? Không được, vừa mới nảy lên ý nghĩ này, gần như ngay lập tức bị cậu ta bác bỏ, không dễ gì thái độ của Tiểu Cầm với cậu ta mới trở nên tốt hơn, cậu ta không thể thừa nhận.
Sau khi đã đưa ra quyết định, Từ Phong mỉm cười xoay qua, đi về phía Tiểu Cầm.
Cái quán ăn vặt tên bánh cuộn trái cây Nhan Ký đó, mỗi ngày buôn bán bận rộn như thế, chủ quán bận đến mức chân không chạm đất, chắc chắn không nhớ được ai với ai.
Đến lúc đó chỉ cần cậu ta một mực chắc chắn, đã mua đầu thỏ quá sạp hàng của cô, trả tiền mặt, nên không có ghi chép chuyển khoản, đến lúc đó cô chủ quán mọc ra 100 cái miệng cũng khôn giải thích rõ được, không thể làm gì khác là phải đến tiền thuốc cho bọn họ.
Hai người đi vào trong, thoáng cái đã nhìn thấy quán xe ăn vặt màu hồng phấn ở quầy hàng cuối cùng, vô cùng bắt mắt.
Thứ bắt mắt không phải chỉ quán ăn vặt màu hồng nhạt độc nhất của cô, mà là hàng dài xếp ở trước sạp hàng.
Tiểu Cầm nói: "Chờ lát nữa ít người, chúng ta tranh thủ qua tìm chủ quán nói lý lẽ."
Nhan Yên với cô ấy tuổi tác tương đồng, một cô gái trẻ như thế ra ngoài buôn bán, cực kỳ khổ nhọc, làm ăn không dễ dàng.
Tiểu Cầm nghĩ làm cố gắng để Nhan Yên giảm thiểu tổn thất, không bồi thường tiền thuốc, cũng không sao cả.
Cô ấy không thiếu tí tiền thuốc ấy, chỉ là hy vọng chủ quán có trách nhiệm với nguyên liệu nấu ăn, có trách nhiệm với khách hàng.
Từ Phong thì không nghĩ như vậy, thừa dịp nhiều người, Nhan Yên sợ buôn bán thất bại, chắc chắn không dám tranh chấp với cậu ta, chỉ có thể tự nhận xui xẻo bỏ tiền ra.
Cậu ta nhìn về phía thiếu nữ không rành chuyện đời ở bên cạnh: "Tiểu Cầm, em thật sự quá ngây thơ, em suy nghĩ cho người khác, người khác cũng sẽ không suy nghĩ thay em, chỉ có thể cảm thấy em rất dễ bắt nạt."
"Cô chủ, đầu thỏ quán cô không sạch sẽ, hôm qua tôi mua đầu thỏ ở quán cô, hại bạn gái tôi bị viêm dạ dày." Từ Phong cố sức rướn giọng la hét, bảo đảm thực khách chung quanh đều có thể nghe thấy.
Xung quanh yên tĩnh, Nhan Yên dừng tay, quan sát Từ Phong.
Trí nhớ của cô rất tốt, người trước mắt trông rất lạ mặt.
Ngày hôm qua, hình như cô chưa từng gặp cậu ta.
Nhan Yên bình tĩnh lại, gói đồ kho trong tay, đưa cho khách hàng: "Món kho ở quán chúng tôi mỗi ngày sơ chế ngay kho ngay, rất tươi, nếu như ăn đau bụng, ngày mai có thể lấy ghi chép chuyển khoản tiền tới tìm tôi."
Thẩm Viên gật đầu: "Tôi đương nhiên tin, quán này vừa khai trương, tôi đã đến mua đầu thỏ ăn, xử lý sạch sẽ hơn quán khóc, lại ngon, có thể là có hiểu lầm gì không!"
Sau khi nhận được đầu thỏ, Thẩm Viên đi qua một bên, cũng không sốt ruột rời đi.
Khách hàng khác do dự một hồi, Nhan Yên bèn làm sáng tỏ: "An toàn thực phẩm rất quan trọng, nếu không thì chờ tôi thu xếp xong, mọi người xem tình huống, suy nghĩ thêm có muốn mua hay không."
Nói xong, Nhan Yên quay đầu nói với Từ Phong: "Có thể đưa ghi chép chuyển khoản cho tôi không, hoặc là báo cho tôi ngày hôm qua khoảng mấy giờ đến mua!"
Từ Phong không chút hoang mang, khi đến đã nghĩ kỹ cái cớ: "Tài khoản của tôi không đủ, hôm qua đưa tiền mặt, mua hai cái đầu thỏ, thời gian vào khoảng chừng sáu giờ rưỡi chiều."
Nhan Yên tư duy rõ ràng, tiếp tục hỏi dò: "Đưa bao nhiêu tiền mặt, có thối tiền không, thối lại bao nhiêu?"
Từ Phong: "Tôi đưa 26 đồng tiền mặt, không có thối tiền."
Nhan Yên nhớ lại, nở nụ cười: "Sáu giờ, món kho của tôi đã bán hết, còn dư lại đều là đơn đặt trước, đều đã trả tiền trước từ lâu. Sau sáu giờ rưỡi, trong tờ giấy của tôi không có bất kỳ khoản ghi chép nhận tiền nào, tôi thậm chí có thể công khai tờ giấy nhận tiền cho mọi người xem."
Từ Phong có hơi hoảng hốt, chẳng lẽ ngày hôm qua cậu ta nhìn thấy một hàng dài, nhưng thật ra là khách quen đặt trước trong nhóm Nhan Yên đang xếp hàng.
Từ Phong vịt chết còn mạnh miệng: "Rõ ràng ngày hôm qua tôi mua đầu thỏ ở quầy hàng của cô, bây giờ không thừa nhận sao?"
Nhan Yên: "Khách thường xuyên đến quầy hàng của tôi mua món kho đều biết, tôi mở bán nửa tiếng, mấy món kho bán lẻ đều sẽ bán hết, chỉ có đơn đặt trước trong nhóm với bánh cuộn trái cây còn bán."
Thẩm Viên phụ họa: "Đúng vậy, mỗi lần tới trễ một chút thôi sẽ không mua được món kho, chúng tôi đều đã đặt trước trong nhóm, ngày hôm qua năm giờ rưỡi, đều có ai lại đây xếp hàng!"
"Tôi đây." Tưởng Tiểu Vũ không biết từ đâu nhô ra: "Sao đổi chỗ vậy, với lại vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?"
Thấy mọi chuyện phát triển theo hướng bất lợi cho mình, Từ Phong lập tức đổi giọng: "Có thể là ta nhớ lộn, hoặc là trước năm giờ."
Nghe Thẩm Viên nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Tưởng Tiểu Vũ híp mắt, đánh giá Từ Phong từ trên xuống dưới: "Tôi thấy người này trông hơi quen, a, tôi nhớ ra rồi, hôm qua hình như cậu mua đầu thỏ ở một sạp hàng ăn vặt khác, cậu tên gì, chính là cái gã đàn ông trung niên cướp chỗ của bánh cuộn của cảnh sát chìm đấy."