"Được..." Phó Thiên Minh đứng bên ngoài, lòng đầy lo lắng. Anh biết hiện tại mình không có tư cách can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của Trình Túc Vũ. Anh muốn làm gì đó để giúp cô, nhưng có lẽ cô không cần.
"Có chuyện gì thì gọi cho anh... Anh đợi em." Giọng anh khàn khàn, có mấy phần thất vọng.
Cảm nhận được bên ngoài đã không còn động tĩnh, Dương Dịch Hoài mới chậm chạp buông đùi Trình Túc Vũ ra, cường thế ép cô lên cửa một lần nữa.
Sắc mặt của Dương Dịch Hoài ban nãy còn tối sầm nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Trình Túc Vũ mang theo vẻ ấm ức, tức giận nhìn chằm chằm mình, bất giác khoé môi lại cong lên, ngón tay cái miết nhẹ vào cánh môi đào xinh đẹp, thấp giọng hỏi:
"Dương tổng... Là để em gọi sao?" Dương Dịch Hoài bất ngờ phát hiện, ai gọi anh là "Dương tổng" cũng được, chỉ Trình Túc Vũ gọi như vậy anh lại cảm thấy khó chịu. Lúc trước ngay cả khi ở công ty cô cũng chưa từng gọi anh là "Dương tổng" chứ đừng nói chi là ở nhà. Xưng hô xa cách đến vậy, anh không thích chút nào.
Lại nhớ đến những chuyện xảy ra tối hôm nay, Phó Thiên Minh đó vẫn luôn là cái gai trong lòng anh. Dương Dịch Hoài đè nén cảm xúc của mình, anh bắt lấy cằm nhỏ của cô hờn dỗi trách móc:
“Dám nấu cơm cho thằng khác ăn... Anh chết rồi à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT