Dương Dịch Hoài bị Trình Túc Vũ chọc cho tức đến nỗi bật cười thành tiếng.
Anh tựa lưng vào đầu xe của mình, rút điện thoại trong túi quần ra, híp mắt nhìn cô, nhếch miệng cười đầy ẩn ý. Chầm chậm bấm số gọi cho ai đó.
Hai người đứng cách nhau tầm ba mét, ở khoảng cách này dù chỉ thấy mờ mờ nhưng Trình Túc Vũ có thể nhận ra số điện thoại hiển thị trên màn hình của Dương Dịch Hoài là ba con số "113" . Trình Túc Vũ giật mình, tròn mắt nhìn Dương Dịch Hoài, người đàn ông luôn tỏ ra điềm tĩnh, lúc này lại đang tức giận đến mức gọi điện cho cảnh sát giải quyết cô.
Thấy tình hình không ổn, Trình Túc Vũ xoay người dứt khoát bỏ chạy, trong lòng Trình Túc Vũ cảm thấy bản thân thật mất mặt, đây là lần đầu tiên trong đời cô dám làm mà không dám nhận, có trách thì trách Dương Dịch Hoài đã ức hiếp cô, cô không nỡ đâm anh, nên chỉ có thể trút giận lên bốn bánh xe tội nghiệp kia.
Vì bãi đỗ xe nằm ở tầng hầm chung cư, nên Trình Túc Vũ chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy về phía thang máy, nhưng vì giày cao gót cô mang quá cao, Trình Túc Vũ chạy được chưa tới mười mét đã trật chân ngã sõng soài trên mặt đất.
"Ah..." Đầu gối và khuỷu tay bị va đập vào thềm xi măng, khiến Trình Túc Vũ đau đớn kêu lên một tiếng.
Dương Dịch Hoài nhìn thấy Trình Túc Vũ bỏ chạy, anh chỉ thấy buồn cười, vốn chỉ định hù doạ Trình Túc Vũ không ngờ cô lại hậu đậu đến mức chạy trốn thôi cũng bị ngã thê thảm như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT