“Các người tới đây làm gì?” Hoa Cường trầm giọng hỏi.

Vợ Nhị Ngưu bây giờ mới ngừng cười, rụt bả vai đứng sang một bên.

“Bác cả!” Vợ Đại Ngưu nặn ra một nụ cười trên mặt: “Đây không phải vì đầu xuân, cháu thấy vườn nhà bác còn bỏ hoang, nên giúp bác dọn dẹp nha.”

“Cô mà tốt như vậy? Mặt trời mọc ở phía tây sao?” Hoa Cường trực tiếp trào phúng.

Vợ Đại Ngưu trên mặt có chút xấu hổ, đúng là lão già không biết tốt xấu! Cũng may sắp c.h.ế.t rồi, nhận của ông ta vài câu khó nghe cũng không sao, chỉ cần có thể chiếm được nhà ông ta là được.

Xung quanh đây toàn là vùng núi, muốn khai hoang ra hai mẫu đất tốt mà lợp nhà trồng rau thật không dễ, lại phải đào rễ, dời đá, lấp đất, cũng phải mất vài năm, nào có giống nhà có sẵn, thật bớt việc.

“Xem bác cả nói kìa! Cháu là người lương thiện nhất đấy! Không tin bác đi vào thôn hỏi một chút, ai dám nói một câu cháu không tốt?”

“Đúng thế, ai dám nói cô, ai dám nói cả nhà Hoa Sơn nhà các người không tốt, còn không bị các người đào phòng ở?”

Vợ Đại Ngưu vậy mà kín đáo cười, trên mặt có chút đắc ý. Nhà bà ta có rất nhiều con trai, lợi hại như vậy! Ghen tỵ sao?

“Không nghe bác nói nữa, chúng cháu phải làm việc rồi!” Vợ Đại Ngưu vuốt cánh mũi, không để ý tới Hoa Cường, lôi kéo vợ Nhị Ngưu tiếp tục xới đất.

Toàn bộ thôn ai cũng biết Hoa Cường bệnh sắp chết, thầy thuốc trong thôn nói, không sống được mấy tháng nữa. nên bây giờ bọn họ đem cây trồng cho tốt, ăn gì trồng nấy, đến lúc đó thu hoạch đều là của họ.

Hoa Cường đứng trên đất, nhìn bóng lưng hai người cảm thấy ngột ngạt.

Những người này, trước đây không dám dùng thái độ này với ông! Đây là thấy ông sắp c.h.ế.t rồi, không sợ ông nữa.

Ông còn chưa chết, bọn chúng đã như vậy…

Nếu ông c.h.ế.t rồi, Hoa Cường lập tức nhìn về phía Hoa Chiêu đầy đau lòng.

Hoa Chiêu đang sửa sang lại trí nhớ, nhớ lại cả gia đình Hoa Sơn từng li từng tý, lúc này mới nhìn ra tâm tư của hai người này, hoặc phải nói là tâm tư của Hoa Sơn.

Phi!

“Ông nội, ông giúp cháu nấu nước, cháu đi thu thập họ!” Hoa Chiêu tiện tay quơ lấy cây nhóm lửa, đi ra ngoài.

Hoa Cường nghe theo mà ngồi xuống giúp cháu gái nấu nước.

Ông không lo lắng chút nào, cháu gái của ông tính cách ngay thẳng, sức lại lớn, đánh nhau với người khác chưa bao giờ bị thua thiệt!

Hoa Cường cười lạnh một tiếng, hai người họ đắc ý vì ông sắp c.h.ế.t nên quên mất Hoa Chiêu nhà ông là loại người gì.

Thấy Hoa Chiêu hùng hổ đi tới, hai người con dâu Hoa Sơn mới đột nhiên nhớ tới, đây cũng không phải loại người lương thiện gì.

Cũng vì nhiều năm không xung đột chính diện nên quên mất.

“Ai nha má ơi! Cô muốn làm gì?” Hai người trăm miệng một lời.

Hoa Chiêu đem cây nhóm lửa cắm xuống mặt đất, hô to: “Đây là đất nhà tôi, không cần các bà động vào.”

Không hét không được, giọng của cô vốn mềm mại, nếu không kêu lớn tiếng người ta còn tưởng cô đang làm nũng đấy. Chính vì như vậy, nếu không có dáng người này trấn giữ sẽ không có ai sợ cô, ngược lại có chút muốn cười.

Vợ Đại Ngưu nhớ tới mấy năm trước, bị con nhóc c.h.ế.t tiệt này dùng gậy đánh, nhớ lại phía sau lưng còn đau đây này.

Không thể cứng rắn được.

“Cháu xem cháu kìa, có ai nói đây không phải nhà cháu đâu, thím thấy đầu xuân nhà cháu còn chưa trồng rau, muốn tới hỗ trợ mà.”

“Nhà của tôi mỗi năm vào thời gian này đều không trồng, bà cũng không phải là không biết. Năm nay xảy ra chuyện gì? Người mù khôi phục thị lực sao?”

“Cháu đứa nhỏ này, sao miệng lại độc địa như vậy?” Vợ Đại Ngưu tức giận, bà ta cường thế đã quen, rất ít người dám nói với bà ta như vậy.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của các bà, hiện tại dám trồng trọt ở đây, khi ra ngoài các bà sẽ dám nói đây là của mình rồi. Đến lúc đó chúng tôi ăn một chút rau còn phải nhìn sắc mặt các người sao?”

Vợ Đại Ngưu có chút ngạc nhiên, cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này không ngốc à? Đoán được tất cả.

Sân nhà Hoa Cường lớn số một số hai trong thôn, sân nhỏ nhà người ta một mẫu đã đủ no căng bụng, nhiều hơn đại đội không cho. Nhưng Hoa Cường là lão anh hùng, trên phương diện nào cũng có ưu đãi, đại đội cứ như vậy mà chia cho 2 mẫu sân nhỏ.

Mà nhà Đại Ngưu, một mẫu sân nhỏ lại nuôi đến 10 miệng ăn rau củ một năm, căn bản không đủ.

Nếu Hoa Cường c.h.ế.t trước mùa hè, vừa vặn, đây là danh chính ngôn thuận thuộc về nhà bà ta rồi.

Nếu như không thể, đất nhà bà ta xới, hạt giống nhà bà ta ra, cây nhà bà ta trồng, đến lúc đó nếu nhà bà ta không đủ ăn, sẽ đến hái, vậy ai cũng không nói được gì.

Nhưng chuyện này không thể nói ra lời, vợ Đại Ngưu không tình nguyện nói: “Vậy, vậy cũng có thể ăn mà, tuỳ nhà cháu ăn, thím chỉ giúp đỡ trồng trọt thôi.”

“Cũng không cần các người khoa tay múa chân!” Hoa Chiêu nhổ cây cời lửa lên, chỉ vào chỗ đất bị họ đào lên: “Khẩn trương san bằng lại cho tôi, vốn như thế nào thì trở về y nguyên như vậy! Đừng để đến lúc ỷ vào đào cho tôi một cái hố mà tới muốn đòi tôi một mẫu rau củ.”

Ngưu gia không biết xấu hổ tuyệt đối có thể làm được chuyện này. Cô phải đem tất cả suy nghĩ đó chặn lại.

Vợ Đại Ngưu ngạc nhiên nhìn Hoa Chiêu, được nha, đến điểm ấy cũng đã nghĩ đến…hơn nữa cũng không phải Hoa Cường dặn dò trước, con nhóc c.h.ế.t tiệt này hoá ra rất gian xảo!

Trong phòng nấu nước Hoa Cường cũng tò mò nhìn Hoa Chiêu, cháu gái của ông sao lại trở nên thông suốt như vậy, đây là trưởng thành sau một đêm !

Thấy bọn họ đứng yên, Hoa Chiêu vung vẩy gậy gộc muốn xông tới: “Tranh thủ thời gian đi!”

Gậy gộc tất nhiên sẽ không đánh lên người các bà, dù sao cũng là trưởng bối, nếu đánh thật, một nhà Hoa Sơn lại có lí do để phá bỏ nhà cô.

Nhưng sức lực của cô vô cùng lớn, vung vẩy ra tiếng gió, cũng mang theo khí lạnh mùa xuân, làm cho lông tơ các bà dựng đứng.

Thím Đại Ngưu Nhị Ngưu lại càng hoảng sợ, không dám mắng lại, nhanh chóng làm.

Rất nhanh những rãnh đất đã bị dẫm bằng. Hai người hầm hừ bước đi.

Trước khi đi, vợ Đại Ngưu quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, bờ môi nhúc nhích: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt, rồi sẽ cho mày biết mặt.”

Hoa Chiêu không thèm để ý, thấy bọn họ đi rồi thì quay vào nhà: “Ông nội, nước xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi đây!”

“Mau mau, cháu muốn tắm rửa!” Cô nhanh chóng mang chậu vào phòng mình, sau đó chuẩn bị chậu rửa mặt, khăn tắm.

Bồn tắm? Phòng tắm? Không tồn tại đấy!

Nguyên chủ không phải là người thích tắm rửa, hoàn toàn không có những thứ đó.

Hoa Chiêu đóng cửa lại, đứng trong chậu tắm lấy khăn lau đi lau lại một lượt. Bây giờ cứ tạm thời như vậy đi, sau này có tiền rồi, cô sẽ xây một căn nhà lớn, làm một phòng tắm 50 mét vuông. Phải có cửa sổ lớn, bồn tắm lớn, mặt hướng phía sau núi, có thể vừa tắm vừa nhìn cảnh đẹp.

Tắm rửa một giờ, đổi đi vài nồi nước, cuối cùng Hoa Chiêu cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Rõ ràng cô còn cảm thấy mình trắng thêm một tầng.

Điều này làm cô hạnh phúc c.h.ế.t mất. cô có biện pháp cùng nghị lực giảm béo, nhưng để một người da đen trở nên trắng trẻo cô thực sự bó tay. Hiện tại tốt rồi, có bàn tay vàng thật tốt!

Hoa Chiêu nâng sợi dây chuyền lên, hôn mạnh một cái, đột nhiên nhớ tới chủ nhân của nó. Nhớ tới nhịp tim rơi trong lòng bàn tay cô, sắc mặt đỏ ửng.

“Chị tiểu Hoa! Chị tiểu Hoa!” Bên ngoài sân nhỏ đột nhiên truyền đến một giọng nữ, giọng nói hoảng hốt chói tai, như thể đã xảy ra chuyện lớn: “Chị tiểu Hoa, chạy mau đi, ông em mang người đến!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra. Hoa Chiêu quay đầu nhìn về phía người mới tới.

Một cô gái thanh tú, trắng trẻo 16-17 tuổi, mái tóc dài đen sẫm, nhìn Hoa Chiêu với đôi mắt hoảng hốt.

Là tiểu mĩ nữ, khuyết điểm duy nhất là người quá gầy, mười sáu mười bảy tuổi rồi, hơn một mét sau, nhưng trước n.g.ự.c lại là một vùng đất bằng phẳng.

Hoa Chiêu nheo mắt, nhận ra cô ta: “Tiểu Ngọc tới rồi.”

Hoa Tiểu Ngọc là con gái của Hoa Nhị Ngưu, năm nay 17 tuổi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Hoa Tiểu Ngọc chính là cái đuôi của cô, cũng là người vô cùng đáng thương. Nhà Hoa Nhị Ngưu có 5 người con, 2 gái 3 trai, Hoa Tiểu Ngọc có một chị gái lớn hơn vài tuổi, đã đi lấy chồng, phía dưới có 3 đứa em trai.

Ba người em trai này, một người so với một người càng mạnh mẽ, vợ chồng Hoa Nhị Ngưu dứt khoát mặc kệ, cứ để hai người chị chăm sóc, chị cả đã lấy chồng được vài năm, việc ăn uống ngủ nghỉ của ba em trai đều rơi trên đầu Hoa Tiểu Ngọc, cuộc sống của cô ta cũng không dễ dàng gì.

Nhưng cô ta lại biết nói chuyện, đặc biệt “quan tâm” đến nguyên chủ, xem nguyên chủ là “chị gái” mà đối xử, nguyên chủ một khi vui vẻ, đều cho cô đồ ăn ngon đấy.

So với chị em ruột còn tốt hơn.

“Ha ha” Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng: “Đi ra ngoài! Vào phòng người khác mà không gõ cửa, một chút lễ phép cũng không có!”.

Hoa Chiêu nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, đem nó giấu cẩn thận trong áo. Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. Kiếp trước Hoa Tiểu Ngọc có thể dùng 10 đồng tiền mua sợi dây chuyền này, có thể thấy được cô ta thực sự rất thích nó. 10 đồng có thể là tiền để dành của cô ta trong nhiều năm đấy.

Nhưng Hoa Tiểu Ngọc vẫn nhìn thấy, tuy rằng không nhìn thấy gì nhưng cô lại thấy sợi dây quấn quanh cổ Hoa Chiêu. Giấu cái gì không muốn cho cô xem.

Hoa Tiểu Ngọc đứng yên, giống như không nghe thấy cô đuổi người.

“Chị Tiểu Hoa, mau chạy đi! Ông nội em sắp đến rồi, mang theo bác cả cùng đám anh họ.” Hoa Tiểu Ngọc khẩn trương nói.

“Ông ta đến, cháu gái của tôi sao lại phải chạy?” Ở ngoài, Hoa Cường đột nhiên lên tiếng.

Hoa Tiểu Ngọc có vẻ sợ hãi, đứng đó cúi đầu, không biết phải nói gì.

Hoa Chiêu thấy trong nháy mắt cô ta cúi đầu, khoé miệng nhanh chóng hiện lên một nụ cười rồi rất nhanh đè xuống.

Sắc mặt Hoa Cường tối sầm lại vì tức giận. Hoa Chiêu lập tức nhớ ra, trong trí nhớ cũng có một cảnh tương tự.

Kiếp trước, ông nội trước khi c.h.ế.t một thời gian ngắn, Hoa Tiểu Ngọc thường xuyên đến nhà “thư báo”, Hoa Sơn và con trai cũng liên tiếp tới gây chuyện. Hơn nữa trong thôn truyền đi những tin đồn về cô, Hoa Cường thân thể ngày càng kém hơn, nếu không phải cố gắng chống đỡ đến khi Hoa Chiêu sinh xong, ông đã sớm bị những người này làm tức chết. Hoá ra bụng dạ cũng khó lường đấy!

“Đúng vậy, tôi sao lại phải chạy? Không phải vừa rồi cô rất lớn giọng sao? Hiện tại sao không nói gì nữa?” Hoa Chiêu vung tay lên tát. Cô đã khống chế độ mạnh yếu rồi, nhưng Hoa Tiểu Ngọc vẫn bị cô tát đến ngã xuống đất.

Hoa Tiểu Ngọc lập tức khóc.

Hoa Cường thở dài, nhưng cái gì cũng không nói. Hoa Chiêu từ nhỏ chính là như vậy, bạn cùng trang lứa nếu một lời không hợp sẽ trực tiếp đánh. Cô đã đánh Hoa Tiểu Ngọc đôi ba lần, ai khuyên cũng không được. Lại nói đứa nhỏ Hoa Tiểu Ngọc này, tâm nhãn cũng không ngay thẳng.

Sân nhỏ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một đoàn người tiến vào. Hoa Chiêu cướp lời ông nội, nghênh đón trước: “Ông nội Sơn, các bác, các anh, mọi người đến thăm ông nội cháu đấy sao?” Trước khi bọn hắn mở miệng, Hoa Chiêu đã nói trước, trên mặt còn cười nhẹ.

Một nhà Hoa Sơn đều sửng sốt, hoảng hốt nhớ tới, đây là lần đầu tiên đứa cháu gái này của Hoa Cường cười. Khoan hãy nói, thoạt nhìn vậy mà rất vui mừng đấy, lại phối hợp với giọng nói ngọt ngào, thân thiện. Khí thế của một nhà Hoa Sơn bỗng dừng lại.

“Ah, chúng ta là…” Hoa Sơn nói.

“Cháu biết ngay là ông nội nói đúng mà!” Hoa Chiêu chặn họng ông ta: “Ông nội nói, các người là anh em, gãy xương thì vẫn còn gân, ông ấy hiện tại bị bệnh, mọi người nên đến thăm, bằng không thì toàn bộ thôn sẽ bàn luận, nói tại sao người ngoài đều đã đến thăm mà người nhà vẫn chưa tới một lần?”

Ngoại trừ Tam Ngưu không có nhiều tâm nhãn, mấy người Hoa gia đều thay đổi sắc mặt, nhìn Hoa Chiêu rồi lại nhìn Hoa Cường phía sau, đây là ông ta dạy nó ép buộc bọn hắn sao? Hoa Cường đi nội thành xem bệnh trở về hơn mấy tháng rồi, cả thôn đều đã đến hỏi thăm, mà bọn họ thật sự chưa từng tới. Kỳ thật quan hệ hai nhà căn bản không tốt, Hoa Cường và Hoa Sơn đều chướng mắt đối phương, đối mặt nói chuyện tình cảm cũng khó có thể duy trì. Nhưng bọn hắn mấy tháng nay không tới, cũng không phải bởi vì không muốn đến, mà là bọn hắn còn chưa thương lượng xong, cái nhà của Hoa Cường sẽ dành cho ai. Trong nhà có nhiều cháu trai muốn kết hôn, nhất thời không biết cho ai mới tốt.

Hoa Cường thấy Hoa Chiêu mồm mép lanh lợi cũng có chút ngạc nhiên, cháu gái ông chưa bao giờ là người biết nói chuyện, chỉ biết dùng nắm đấm, lần này những lời trong bông có kim này thực sự làm cho ông cảm thấy ngoài ý muốn rồi. Nhưng hôm nay chuyện ngoài ý muốn nhiều lắm, ông thậm chí có chút quen rồi. Ông quyết định không nói, nhìn xem cháu gái có thể mang đến cho ông thêm ngạc nhiên gì nữa. Hoa Chiêu dùng trong bông có kim, Hoa Cường thông thạo cách sơn đả ngưu.

Hoa Sơn nhìn Hoa Cường đứng sau lưng Hoa Chiêu nói: “Hai cháu dâu của ông đến đây dọn dẹp, tại sao ông không cho? Ghét bỏ chúng nó làm việc không tốt? Chúng nó làm không tốt thì để cháu trai ông làm, ông đang bệnh, về sau có việc gì cứ để chúng nó làm là được! Còn mảnh đất của nhà ông, năm nay cũng để chúng nó đến làm đi nha!”

“Đi làm việc giúp chú của các con đi!” Hoa Sơn vung tay nói. Bọn họ đều mang theo cuốc đến đây, mấy đứa cháu liền xông vào làm việc như kẻ cướp.

Ánh mắt Hoa Chiêu trầm xuống, đây là nói không được nên dùng đến vũ lực, ăn cướp trắng trợn! Đâu có dễ dàng như vậy. Hoa Chiêu ngẩng đầu, cười cười với Hoa Sơn, lớn tiếng hỏi: “Ông nội Sơn, chúng ta thật sự là người nhà, các bác và các anh đây là tới giúp nhà cháu trồng trọt sao? Không thu tiền chứ?”

“Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, cháu cũng biết chúng ta là thân thích, sao lại thu tiền được.” Hoa Sơn trừng mắt nói.

Hoa Chiêu cười cười: “Vậy không thu tiền cũng không thu đồ ăn chứ? Sẽ không phải đợi đến khi cây trong vườn chín, mọi người lại lấy cớ đến đây để hái đồ ăn chứ? Ví dụ như cây này là chúng ta trồng, hạt giống này chúng ta bỏ ra? Hoặc nếu không lấy không thì cũng chỉ mượn, đợi khi nào có thì trả?”

Hoa Sơn không nói, mấy người Hoa gia đang cuốc đất đều dừng động tác, nhìn Hoa Chiêu, không nghĩ tới cô sẽ nói trắng ra như vậy, hơn nữa còn chuẩn xác…

“Cháu nói trước, không thể cho mượn! Cháu một người ăn lượng cơm mười người, chỉ vài công điểm chưa đủ cho một mình cháu ăn đây này!” Hoa Chiêu nói ra.

“Phi! Sao không ăn cho bể bụng đi.” Vợ Đại Ngưu chống cuốc nói: “Thím nói Tiểu Hoa, cháu cũng đã trưởng thành mười tám mười chín tuổi rồi, sắp tới phải tìm nhà chồng, thím khuyên cháu nên ăn ít một chút, bằng không thì nhà ai có thể nuôi đứa con dâu như cháu?”.

Vì cân nặng của Hoa Chiêu, bọn hắn cũng không bán được giá tốt rồi. Kẻ đần trên núi mua con dâu không cần tướng mạo, cũng phải tìm người ăn ít cơm làm được nhiều việc đó? Lại nhìn Hoa Chiêu, làm cũng không được mà ăn không sót thứ gì. Đến nhà người ta, đừng nói sinh con, một năm là có thể đem giường chiếu nhà họ ăn hết, ai muốn?

Hoa Chiêu không nhìn bà ta, giống như không nghe thấy, chỉ nhìn Hoa Sơn, chờ ông ta trả lời. Cũng không thể để bọn họ chuyển chủ đề. “Ông nội Sơn, các người sau này sẽ đến nhà cháu đòi đồ ăn sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play