“Lưu Thông 24 rồi.” Trương Quế Lan nói ra. Cô nhìn thoáng qua Đại Cần, Tiểu Cần, những chuyện đằng sau không dễ nghe, khó mà nói ra miệng.
Hoa Chiêu cười, quay đầu hỏi Đại Cần: “Anh cả có đối xử tốt với hai đứa không?”
Trương Quế Lan khó nói những chuyện không hay đó, vậy thì để cho hai đứa bé tự mình nói, như vậy cũng không thể đi về cáo trạng được.
Hai bé gái lập tức lắc đầu.
“Hắn đã từng đánh hay từng mắng các em sao?” Hoa Chiêu lại hỏi.
Hai bé gái lập tức gật đầu.
Hoa Chiêu thu lại nụ cười, một thanh niên 24 tuổi lại có thể đánh hai đứa trẻ nhỏ như vậy? Cặn bã ah.
“Đối tượng của hắn là ai?” Ánh mắt thật không tốt. Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan.
“Cũng là một nữ công nhân nhà máy thực phẩm.” Trương Quế Lan nói ra: “Lớn lên cũng xinh đẹp đấy, tuổi còn nhỏ, mới 18 tuổi, trong nhà muốn lễ hỏi là thêm 200 đồng tiền và ba chuyển vừa vang lên.”
Vì việc này Lưu Thông đã về nhà náo loạn trong nhà bao nhiêu lần.
Bà lão Lưu không đồng ý với việc hôn nhân này, giá trị cháu dâu cao như vậy, cháu trai còn yêu thích như vậy, sau khi vào cửa không phải là cả nhà phải chiều chuộng sao? Bà lớn tuổi như vậy còn phải nhìn sắc mặt cháu dâu mà sống sao? Bà không đồng ý.
Ông bố chồng đứng đắn Lưu Hướng Tiền này ngược lại cảm thấy không sao, con trai muốn kết hôn với con dâu xinh đẹp, cái tâm tư này, ông ta hoàn toàn có thể lý giải. Việc này ông ta mặc kệ, dù sao ông ta cũng không có tiền, tất cả tiền đều ở chỗ bà Lưu. Về phần mẹ chồng Trương Quế Lan này, xem náo nhiệt là được rồi, căn bản không có quyền lên tiếng.
“Cái hôn sự này đến cùng có được hay không?” Hoa Chiêu bát quái nói: “Bọn họ sau khi kết hôn thì ở đâu? Cũng ở trong nhà họ Lưu sao? Vậy mẹ ra đi là vừa vặn, bằng không khi trở về còn phải hầu hạ thêm một người.”
Trương Quế Lan một bên chân tay nhanh nhẹn nhổ cỏ, một bên gật đầu công nhận.
Trở lại trong thôn, đứng tại chân núi này, tuy làm việc mất sức, nhưng cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, hơn nữa càng ngày càng nhẹ nhõm, 10 năm phiền não trước kia đều được giải toả.
“Con đoán đúng rồi, hiện tại nhà máy thực phẩm hiệu quả và lợi nhuận đều không tốt, hai vợ chồng nhỏ sau khi kết hôn căn bản không có phúc lợi phân nhà ở, bọn họ chỉ có thể ở tại Lưu gia, đến lúc đó mẹ còn phải hầu hạ thêm một người, à không hai người.” Trương Quế Lan liếc bụng Hoa Chiêu, cùng cô ám chỉ: “Cùng bụng của con cũng không khác lắm, lớn rồi.”
Hoa Chiêu trừng mắt, lại đụng phải một người lợi hại rồi, cũng dám giống cô, chưa kết hôn mà có con? Việc này nếu truyền đi, thanh danh cũng bị mất, còn có thể làm cho người ta chê cười cả đời.
“Cái nhà gái kia còn dám đòi nhiều như vậy? Càng kéo dài càng dễ gặp chuyện không may đấy.” Hoa Chiêu kết hợp với tình huống nói sự thật.
Trương Quế Lan nhỏ giọng nói: “Nhà gái còn một lựa chọn khác.” Cô lại nói nhỏ hơn nữa: “Nếu nhà họ Lưu không đồng ý, bọn họ sẽ đi báo cáo Lưu Thông đùa giỡn lưu manh.”
“Chậc chậc chậc, tàn nhẫn!” Hoa Chiêu lắc đầu liên tục, đột nhiên lại nở nụ cười: “Cùng với Lưu gia thật sự là tuyệt phối.”
Từ thái độ của nhà họ Lưu đối với Trương Quế Lan, liền biết không phải người tốt lành gì, xứng có một thông gia như vậy, phù hợp.
“Mẹ về sau chính là an tâm ở lại chỗ này đi, con dâu như vậy, đoán chừng mẹ đấu không lại!” Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan gật đầu: “Ai mẹ cũng đấu không lại.” Cô phi thường tự mình hiểu lấy, hơn nữa đã trở về rồi, cô cũng không có ý định quay lại đó.
Trước kia cô ở trong huyện làm việc mệt c.h.ế.t kiếm tiền, cũng chỉ vì cho bọn nhỏ kiếm miếng cơm ăn, hiện tại dù ủ giá đỗ không thành, không kiếm được tiền, cô cũng dựa vào căn nhà này, mảnh sân nhỏ, dựa vào đội sản xuất làm việc kiếm công điểm, cũng có thể nuôi sống mấy đứa bé, thậm chí có thể nuổi rất tốt. Tại sao cô phải trở về? Để bị Lưu Hướng Tiền đánh sao? Để giặt quần áo cho ông bà Lưu sao? Cô cũng không hèn như vậy!
Trời tối dần, hai người mang theo Đại Cần Tiểu Cần về nhà nấu cơm. Lần này Trương Quế Lan động thủ, làm khoai tây hầm cách thuỷ với cải trắng, vì Hoa Chiêu kiên trì, nên cho thêm vài miếng thịt. Vẫn rất thơm như lúc trưa.
Lại ăn một bữa cơm no, Đại Cần Tiểu Cần nằm trong chăn thơm ngào ngạt, an tâm mà ngủ.
Hoa Chiêu lúc này mới gọi Trương Quế Lan vào nhà kho, đưa cho bà 150 đồng tiền bán nhà cũ.
“Tiền bán nhà cũ.” Hoa Chiêu đem sự tình nói một lần.
Trương Quế Lan thầm khen con gái lợi hại, đem tiền nhét lại vào trong tay cô: “Con cần! Cái nhà kia là do mẹ và cha con cùng dựng lên, hiện tại mẹ đã lập gia đình…Cái nhà kia không thuộc về mẹ mà là của con, tiền này coi như là đồ cưới cho con, cũng là một phần tâm ý của cha con.”
“Ông ấy biết con được gả cho người tốt, khẳng định rất vui vẻ.” Trương Quế Lan vẻ mặt cảm khái nói. 10 năm qua, cô cũng rất ít khi nhớ tới Hoa Phong, thiếu chút nữa liền không nhớ nổi hình dáng của hắn. Cô và Hoa Phong cũng từng tìm hiểu nhau đấy, Hoa Phong lúc đó năng động, đẹp trai lại tài giỏi, tự mình tích luỹ được 100 đồng sính lễ, Trương gia thống khoái mà đồng ý hôn sự.
Hai người cũng từng ngọt ngào hạnh phúc, nhưng sau mỗi lần nhà họ Trương đến tống tiền, quan hệ giữa hai người ngày càng căng thẳng, cô cũng bị đánh không ít…Hiện tại nhớ lại, trong trí nhớ đều là hình ảnh cãi vã, gây lộn. Nhưng Hoa Phong đối với Hoa Chiêu ngược lại rất tốt, một chút cũng không chê con bé là con gái, thường xuyên để cho con bé cưỡi lên cổ, đưa nó đi chợ.
Hoa Chiêu cũng nhớ lại những ký ức kia, cô thở dài, thu lại tiền: “Được rồi, con sẽ coi như đây là đồ cưới mẹ cho.”
Trương Quế Lan đột nhiên nở nụ cười: “Nghe nói con rể đưa con 2000 đồng tiền sính lễ, có phải không?’
Cô nương người ta ở huyện thành cố chống đỡ muốn 200 đồng tiền cùng ba chuyển vừa vang lên, mà con gái cô một người nông thôn,lại có người trong thành đưa lễ hỏi 2000 đồng và ba chuyển vừa vang lên!. Chỉ cần tưởng tượng, cô liền cao hứng, trong nội tâm có một cỗ kiêu ngạo cùng đắc ý không nói nên lời.
Nhưng nhìn vóc dáng cùng khuôn mặt xinh đẹp của con gái dưới ánh đèn, cô lại cảm thấy 2000 một chút cũng không nhiều lắm. Cô đã từng sống ở tỉnh thành, thậm chí là thành phố lớn trong tỉnh, cũng chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn con gái mình.
“Đúng vậy ạ” Hoa Chiêu thẹn thùng mà thừa nhận.
“Người kia có tốt không? Nghe nói rất ưa nhìn?” Trương Quế Lan lại hỏi. Ngày hôm qua đến đi vội vàng, hại người lại xem như mới gặp gỡ, có rất nhiều vấn đề cô đều không dám hỏi kỹ.
Trải qua một ngày ở chung, cô đã biết, Hoa Chiêu là một đứa trẻ rộng lượng, không oán không hận cô, cô lúc này mới dám hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy ah!” Hoa Chiêu gật đầu như bằm tỏi: “Hắn lớn lên rất dễ nhìn. Người cũng đặc biết tốt!”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Trương Quế Lan thở phào một hơi.
Lại hàn huyên hai câu, Hoa Chiêu liền nói đến chính sự.
“Mẹ xem, cái giỏ giá đỗ này, là con thất bại đấy.” Hoa Chiêu chỉ vào một cái giỏ bên cạnh nói ra. Vốn bên trong nhà kho có mấy trăm giỏ, đều đã bị cô cho thôn dân hết rồi, hiện tại chỉ còn 10 giỏ. Hiện tại đang dùng 7 cái để ủ giá, cô vẫn bảo trì như cũ tần suât mỗi ngày một giỏ, chỉ là không nhất định mỗi giỏ đều thành công.
“Một giỏ giá đỗ tràn đầy đã thất bại, người ta cũng không thu, chính mình lại ăn không hết, bỏ đi cũng tiếc, mẹ ngày mai đi lên huyện bán được không? Kiếm được tiền chúng ta mỗi người một nửa.” Hoa Chiêu nói ra.
“Không cần không cần không cần!” Trương Quế Lan liên tục khoát tay: “Mẹ sẽ làm chân chạy giúp con, sao có thể lấy tiền của con? Vậy sẽ thành cái bộ dạng gì rồi!”
Trương Quế Lan nhìn giỏ nói: “Con yên tâm, cái giỏ giá đỗ này giao cho mẹ, mẹ xử lý giúp con.” Đi chợ đen bán đồ, cô từ nhỏ đã từng đi qua, một chút cũng không sợ hãi, hơn nữa cô là nhân viên tạm thời tại nhà máy thực phẩm, làm được đều dốc hết sức mà làm, mang nặng 100 cân cũng không coi vào đâu.
Sáng sớm hôm sau, Trương Quế Lan cõng giỏ giá trên lưng mà xuất phát.
Cái giỏ giá đỗ này chất lượng không bằng của cung tiêu xã bán, Hoa Chiêu đã sớm nói cùng Trương Quế Lan, nên lúc cô bán cũng cùng người mua nói, hơn nữa cô cũng bán giá rẻ hơn. Cung tiêu xã bán 3 mao một cân, cô chỉ bán 1 mao một cân. Như vậy mà cũng sắp hết rồi.
Những người đến chợ đen mua đồ bình thường đều tự mình chuẩn bị “công cụ” của mình như chậu, túi giỏ,…Người trước khi mua đều nếm một nắm nhỏ, sau đó hai mắt liền sáng.
Giá đỗ này nhìn tuy không bằng cung tiêu xã mập mạp tươi ngon, mọng nước, hương vị cũng kém một tý, nhưng kém cũng không nhiều lắm, vẫn là bọn hắn trước kia chưa từng ăn qua mỹ vị, nên rất dễ dàng thoả mãn, mua! Mỗi người cũng mua không ít, ba năm cân hoặc mười cân.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Trương Quế Lan đã bị vây lại, sau đó đám người tản ra, cái giỏ của cô đã trống không rồi. Cô cũng không đợi những người bán đồ xung quanh chú ý nhiều, liền cõng giỏ lên lưng, vội vàng đi mất trước khi trời tản sáng.
Thời điểm trời sáng rõ, cũng chính là lúc chợ đen tan cuộc, tại giữa ban ngày “giao dịch phi pháp”, tất cả mọi người đều chột dạ, cho nên mới chọn lúc trời tờ mờ sáng mới giao dịch.
Trên đường về nhà, Trương Quế Lan kích động mà áng chừng, chắc được 10 đồng tiền.
10 đồng tiền đấy, trong một ngày! Vậy nếu một tháng là bao nhiêu tiền? Ánh mắt cô chưa bao giờ loé sáng như vậy, cô thấy được một thứ chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của mình, hi vọng!
Về đến nhà cô lập tức cùng Hoa Chiêu chia sẻ kích động của mình.
Hoa Chiêu vui vẻ mà đếm tiền. Thỉnh thoảng cô sẽ lấy ra một tờ tiền giấy đặc biệt, “Đỏ thẫm một góc”, “Góc sau màu lục”, những tờ tiền giấy này đặc biệt có giá trị sưu tầm, vài thập niên về sau, thời điểm cao nhất có giá trị mấy vạn! 1 mao biến thành mấy vạn? Cô như thế nào cũng không thể tiêu nó.
“Ngày tốt lành vẫn còn ở phía sau, mẹ về sau sẽ càng ngày càng có tiền, có rất nhiều tiền!” Hoa Chiêu nói ra.
Lại khống chế để cho người trong thôn thu nhập khoảng 30 đồng một tháng, thậm chí còn ít hơn, nhưng ngoại trừ Trương Quế Lan, bà ấy không phải là người trong thôn, bà ấy là người một nhà với cô. Dù sao Trương Quế Lan kiếm được bao nhiêu tiền, bà ấy sẽ cất giấu đến sít sao đấy, ngoại trừ cô, ai bà ấy cũng sẽ không nói.
Trương Quế Lan đi xem đậu xanh mà mình đã ngâm ngày hôm qua, chúng đã nảy mầm có thể cho vào giỏ rồi.
“Nước trong thôn thật sự đã thay đổi ah, trước đây cũng không có nhanh như vậy.” Trương Quế Lan cao hứng nói.
“Đúng vậy! Ở đây thật sự đúng là phong thuỷ báo địa” Hoa Chiêu cười nói.
“Đúng đúng!” Trương Quế Lan tay chân nhanh nhẹn mà đem giá đỗ chuyển qua giỏ, rồi sau đó đi dựng nhà.
Trên đất trống, đã chất thật nhiều gạch xếp chồng lên nhau, Triệu Lương Tài đang dẫn người đi dỡ gạch.
“Lương Tài à …không, đội trưởng, cảm ơn anh.” Trương Quế Lan xoa tay nói: “Gạch này ở đâu ra? Tôi mua! Tôi dùng tiền…trước sẽ thiếu nợ, đợi kiếm được tiền lập tức trả cho anh.”
Triệu Lương Tài so với Hoa Phong nhỏ hơn hai tuổi, lúc trước hai người là bạn tốt, Triệu Lương Tài trước kia cũng gọi cô là chị dâu, hai người quan hệ không tệ. Hiện tại cô đã tái giá, lại chật vật như vậy mà trở về, cô cũng không dám nhìn thẳng Triệu Lương Tài.
Triệu Lương Tài cảm khái mà nhìn cô, hắn cũng không nghĩ tới, cuộc sống đã đem người chị dâu xinh đẹp ôn nhu trước kia, biến thành một bộ dạng hiện tại, nếu gặp ở bên ngoài hắn cũng không nhận ra.
Cũng quá đáng thương rồi, hơn nữa một người phụ nữ tái giá, trách không được. Huống chi Hoa Chiêu hai ngày nay đã đánh tiếng, mẹ của cô nhiều năm như vậy làm thế nào “chiếu cố” cho cô, đều là bà lão Trương ở bên trong lừa gạt, đem hai người gài bẫy thảm rồi.
Hiện tại người dân trong thôn cũng đã biết, nhìn Trương Quế Lan cũng không còn ánh mắt châm chọc nữa, thậm chí còn có thể cười chào hỏi cô. Điều này cũng khiến Trương Quế Lan cười nhiều hơn.
“Gạch này đều là mua ngoài thôn đấy, cô đến lúc đó đem tiền cho tôi là được.” Triệu Lương Tài nhỏ giọng nói: “Bác Hoa nói tôi xử lý đấy” Hắn cũng muốn cho cô biết nên cảm ơn ai.
“Ai, tôi đã biết.” Trương Quế Lan cúi đầu gật gật. Người bố chồng trước này, thật là một người hiểu biết và rộng rãi, nếu ông về sớm hơn thì tốt rồi, Hoa Phong cũng không c.h.ế.t sớm như vậy.
Triệu Lương Tài cũng cùng suy nghĩ với cô: “Haiz, đây đều làm mệnh. Cô về sau ở trong thôn, sống thật tốt, có Hoa Chiêu ở đây, không ai dám khinh dễ cô!”
“Này này!” Trương Quế Lan nở nụ cười, không nghĩ tới, cô nhanh như vậy đã có thể hưởng phúc của con gái.
“Lợp nhà tôi cũng đã giúp cô tìm xong, thừa dịp mấy ngày nay thanh nhàn, nên đem nhà ở xây xong, hôm nay bắt đầu, cô nhanh về hỏi Hoa Chiêu một chút, cơm trưa chuẩn bị như thế nào đi.” Triệu Lương Tài lại nói.
Người trong thôn lợp nhà cho ai, có thể không cần thù lao. Hôm nay tôi giúp ông che, ngày mai ông giúp tôi che, nhân tình liền trả hết, nhưng không thể thiếu tiền nuôi cơm được.
Đang nói thì mọi người cũng đã đến, đều là lao động cường tráng trong thôn, trước đây cũng có quan hệ không tệ với Hoa Phong.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Quế Lan cùng mọi người nói cảm ơn, rồi liền trở về tìm Hoa Chiêu, vừa vào trong sân đã nhìn thấy Hoa Chiêu mang theo Đại Cần cùng Tiểu cần bắt đầu rửa rau rồi, vài chậu lớn. xem ra chính là chuẩn bị nuôi cơm.
Cái gì con gái cũng thay cô nghĩ tới. Muốn khóc làm sao bây giờ?
Trương Quế Lan hít mũi, bước nhanh qua: “Để mẹ làm, con đứng một bên nghỉ ngơi, mới mấy tháng đầu, phải đặc biệt cẩn thận!”
“Được ạ!” Hoa Chiêu nghe lời, ngồi qua một bên cắn hạt thông.
Nhưng là Đại Cần Tiểu Cần siêng năng bên Trương Quế Lan, một người rưỡi cũng không thể làm hết bữa ăn cho nhiều người như vậy, vậy mà Hoa Chiêu cũng không lo lắng. Chỉ chốc lát sau, thím Mã mang theo mấy người đi tới.
“Tiểu Hoa à, chúng ta tới hỗ trợ.”
“Ai! Cảm ơn thím cùng các chị dâu” Hoa Chiêu cười chào đón mọi người đi vào.
Cô đã có chút thích ứng với cuộc sống nông thôn, cũng phát hiện được mặt tốt của nó, chỉ cần chung sống, quan hệ tốt, giữa người với người đặc biệt có tình nghĩa, có chuyện gì tất cả mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, bà con xa không bằng láng giềng gần. Nhưng sổ sách trong lòng mọi người đồng thời cũng rất rõ ràng, đặc biệt chú ý có qua có lại. Hôm nay tôi giúp anh, ngày mai anh không giúp tôi, không cần nhiều lời, qua 2 lần, quan hệ chính là không còn như ý.
Đã có thím Mã gia nhập, lại có rau quả không giới hạn cung cấp, không tới giữa trưa đã có một nồi màn thầu cùng vài món ăn bày sẵn đã làm xong.
Sau đó mọi người ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
“Hoa à, thím vừa rồi cùng các cô ấy nói chuyện rồi, phát hiện có một chuyện không ổn.” Thím Mã nói ra: “Giá đỗ của mọi người hôm nay đều không ủ tốt, người trong huyện tới chỉ lấy đi chưa đến 1000 cân.”
Việc này chưa bao giờ xảy ra, trước đây đều là gần 2000 cân, có đôi khi thậm chí hơn.
“Vậy sao? Mọi người cũng không thành sao? Cháu cũng vậy.” Hoa Chiêu vẻ mặt đau lòng nói: “Một giỏ đều bị lép, khô quắt đấy, cháu không có đem qua đại đội. Hôm nay cũng nhiều người thất bại vậy sao?”
“Đúng vậy, cháu nói xem đã có chuyện gì xảy ra?” Tất cả mọi người đều nhìn Hoa Chiêu, giá đỗ này chính là cô dạy mọi người đấy, trước kia cô ủ nhiều như vậy đều có thể thành công, cô khẳng định rất hiểu đấy.
“Cháu cũng không biết ah!” Hoa Chiêu nói ra: “Tất cả phương pháp đều giống nhau, nước cũng giống như vậy, khả năng chính là độ ẩm rồi, có lẽ do thời tiết gần đây quá nóng? Giá đỗ đối với yêu cầu nhiệt độ và độ ẩm đặc biệt cao, kém một ít đều không được.”
“A… nhất định là như vậy.” Mọi người thất vọng nói.
Việc này không oán được người rồi, chỉ có thể oán ông trời thôi.