"Mở rộng kinh doanh hay không thì để sau." Trì Nghiêu đẩy khuôn mặt "mình" đang ở trước mắt ra, "Lần sau đừng ôm tôi khi đang đội mặt của tôi."
Cảnh Hi: "..."
Đúng lúc này, ba viên đậu nhỏ bay về.
Trì Nghiêu đưa cái bình cho cậu, rồi khởi động xe chạy mất.
Ba viên đậu lơ lửng trước mặt, trên đỉnh đầu là màn hình ảo hiện chữ không ngừng.
Trì Nghiêu liếc qua một cái, rồi trêu: "Cậu không thể lắp cho chúng cái giọng nói à?"
Cảnh Hi điềm tĩnh đáp: "Có thể cân nhắc."
Trì Nghiêu để ý quan sát xung quanh, trêu đùa: "Không ôm đủ thì không vui à?"
Cảnh Hi kiểm tra tình hình mà ba viên đậu báo cáo, rồi tiện miệng nói: "Nếu tôi nói không vui, anh sẽ để tôi ôm chứ?"
Trì Nghiêu: "Không."
Cảnh Hi: "Vậy anh nói gì nữa?"
Trì Nghiêu cười: "Tôi chỉ muốn xác nhận cậu có thật sự không vui không. Nếu cậu không vui, thì tôi vui rồi."
Cảnh Hi: "..."
Có vài bản chất vẫn thay đổi không ít.
Đường đi rất suôn sẻ, nhưng khi xe sắp ra khỏi căn cứ, đột nhiên bị hệ thống phòng thủ của căn cứ chặn lại.
Những căn cứ quan trọng thế này thường được trang bị một hệ thống phòng thủ hoàn chỉnh, họ đã thông qua kiểm tra khi vào, thông thường ra ngoài sẽ dễ hơn vào.
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua dãy pháo laser hạng nặng, buộc phải hạ cánh xuống vị trí chỉ định để kiểm tra.
Nhân viên kiểm tra là quân đội trú tại đây, lúc này họ bước tới với trang bị đầy đủ.
Cửa kính xe bị gõ nhẹ, Trì Nghiêu chậm rãi hạ cửa sổ xuống, nhìn ra ngoài.
Người lính này là một beta tầm bốn mươi tuổi, trên người toát ra vẻ lưu manh côn đồ, hoàn toàn khác với những tân binh chính quy như bên Phi Long.
"Xuất trình thiết bị đầu cuối!" beta gõ khớp tay lên cửa xe, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Trì Nghiêu đưa tay phải ra ngoài.
Máy quét lướt qua thiết bị đầu cuối, trên màn hình ảo hiện ra thông tin cá nhân.
Beta nhìn chằm chằm vào đó một lúc: "Tháo khẩu trang xuống cho tôi!"
Trì Nghiêu tựa vào cửa xe, cười cười: "Tôi có bệnh truyền nhiễm đấy, anh chắc chắn muốn tôi tháo khẩu trang?"
Nghe thấy vậy, beta sa sầm mặt: "Bảo tháo thì tháo!"
Trì Nghiêu dùng ngón tay móc vào mép khẩu trang, ánh mắt liếc thấy tay beta đang lặng lẽ đặt lên khẩu súng bên hông, rồi anh không nhanh không chậm kéo khẩu trang xuống: "Được chưa?"
Nhìn thấy gương mặt của Trì Nghiêu, beta không nhịn được mà lùi lại một bước.
Mặt anh đầy mụn nhọt, môi dưới dày gần như dính liền với cằm, khóe miệng còn có một cái nốt ruồi to đùng đáng ghét.
Nửa dưới khuôn mặt hoàn toàn phá hỏng tất cả.
Beta nhanh chóng vòng qua đầu xe, đi đến bên ghế phụ: "Còn cậu, thiết bị đầu cuối của cậu đâu?!"
Trì Nghiêu kéo khẩu trang lên, bình tĩnh nhìn qua.
Thiết bị đầu cuối của anh không giống bình thường, nếu bị tra kỹ sẽ lộ tẩy mất.
Cảnh Hi hơi nheo mắt, đưa tay ra.
Beta nhìn thiết bị đầu cuối kiểu dáng khác thường này, ánh mắt híp lại.
"Cái này không phải phiên bản công dân?!"
Cảnh Hi nhìn thẳng phía trước, giọng lạnh nhạt: "Là phiên bản công dân."
Beta: "Thế sao lại có kiểu dáng này?!"
"Tôi thấy nó xấu nên bỏ một triệu đi tân trang ở cửa hàng làm đẹp cho thiết bị." Cảnh Hi nhìn anh ta, "Sao, luật pháp Đế quốc có quy định không được cải tạo vỏ ngoài của thiết bị à?"
Một triệu?!
Đồng tử beta đột nhiên co rút lại.
Trì Nghiêu: "..."
Giả bộ mà cũng ra dáng lắm, Cảnh Tiểu Hi giỏi ghê.
Trong lúc nói chuyện, trong đầu Trì Nghiêu vang lên tín hiệu của Tiểu Hắc.
【Chương trình máy quét đã bị bẻ khóa, dữ liệu đã được chặn thành công.】
Trì Nghiêu ung dung ngân nga một khúc, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng theo quy luật đặc biệt.
Nghe được tín hiệu, Cảnh Hi lãnh đạm hỏi: "Xong chưa? Tôi còn phải đi bàn công chuyện."
Beta dùng máy quét lướt qua thiết bị của cậu, xem xét thông tin cá nhân, rồi ngẩng lên đối chiếu với gương mặt của Cảnh Hi.
Một khuôn mặt bình thường.
Beta: "Hai người tới đây làm gì?"
Cảnh Hi: "Khám bệnh cho tài xế của tôi."
Beta: "Khám bệnh sao không đến bệnh viện mà nửa đêm đến đây?!"
Cảnh Hi cười khẩy: "Tôi chỉ rảnh vào lúc này, hơn nữa bệnh viện là nơi dành cho dân nghèo, đúng không?"
Trì Nghiêu: "..."
Nụ cười của Cảnh Hi thật khiến người ta khó chịu.
Beta không tìm ra được gì, liền bước sang một bên, khẽ nói vào bộ liên lạc.
Trong văn phòng tạm thời, Phó Cửu Binh nghe thông tin từ lính canh ở căn cứ, liền lớn tiếng: "Bắt giữ trước đã!"
Phía bên kia, Beta hạ giọng: "Có vẻ là đại gia, tiền nhiều lắm, e rằng không dễ đối phó."
Phó Cửu Binh: "Mặc kệ có phải đại gia hay không! Bắt người lại rồi tính sau!"
Beta: "Nếu bây giờ ông có bằng chứng thì đưa ra ngay, không thì tôi thả người, tôi không chịu trách nhiệm thay ông đâu."
"Chết tiệt." Phó Cửu Binh vỗ vỗ vào ghế của Lưu Tư Thần, gấp gáp hỏi: "Tra được gì chưa?! Tôi cần ảnh của kẻ xâm nhập!"
Lưu Tư Thần vừa mới kiểm tra xong tất cả mọi nơi.
Hắn xoay ghế nhìn Phó Cửu Binh, giơ tay: "Từ đầu đến cuối không có kẻ xâm nhập nào."
Phó Cửu Binh nhíu mày: "Không có?!"
"Nhìn đây." Lưu Tư Thần mở dữ liệu, "Mọi vấn đề đều bắt đầu từ sự cố dữ liệu của ba AI tuần tra này, xem đường di chuyển của chúng—"
Phó Cửu Binh giận dữ nói: "Đừng nói quá trình với tôi, tôi chỉ cần kết quả!"
Lưu Tư Thần giữ nguyên khuôn mặt vô cảm: "Chỉ là hệ thống điều khiển chính đã bị lỗi do lão hóa, dẫn đến sự cố ở hệ thống phân cấp nội bộ của ba AI, trực tiếp gây ra vụ việc tối nay."
Phó Cửu Binh suy nghĩ một chút, quay sang nhìn các lập trình viên khác.
"Còn các cậu thì sao?"
Trưởng nhóm lập trình viên vội vàng đáp: "Kết quả của chúng tôi cũng giống với giáo sư Lưu."
Phó Cửu Binh im lặng một lúc, sau đó bước nhanh ra ngoài.
"Về căn cứ!"
Ông ta vừa đi, bầu không khí căng thẳng trong văn phòng lập tức tan biến.
Các lập trình viên thở phào nhẹ nhõm, lần lượt cảm ơn Lưu Tư Thần.
"Nếu không có anh, chúng tôi hôm nay chắc mất mạng rồi."
"Tôi sợ đến mức suýt tè ra quần!"
"May mà không có ai xâm nhập, nếu không chúng ta đều gặp họa."
Lưu Tư Thần vắt chân lên, vẫy tay với họ: "Nhân lúc này mau đi nghỉ ngơi đi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu."
Nghe vậy, đám lập trình viên vội vã rời đi.
Rất nhanh, trong văn phòng chỉ còn lại Cừu Thiên Lâm và Lưu Tư Thần.
Cừu Thiên Lâm đặt cốc trà xuống, từ từ đứng dậy chỉnh lại quần áo.
"Cậu cũng về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
"Giáo sư!"
Cừu Thiên Lâm vừa đi được hai bước thì bị Lưu Tư Thần gọi lại.
Anh nhét tay vào túi quần âu, bình tĩnh hỏi: "Còn chuyện gì?"
Lưu Tư Thần ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng của Cừu Thiên Lâm.
"Anh đã làm cố vấn cho dự án này bao lâu rồi?"
Cừu Thiên Lâm: "Hai năm."
Lưu Tư Thần hỏi tiếp: "Vậy chắc anh rất mong dự án này có thể tiến hành thuận lợi, đúng không?"
Cừu Thiên Lâm nghiêng đầu nhìn Lưu Tư Thần: "Cậu có ý gì?"
Lưu Tư Thần mỉm cười: "Vì nếu thuận lợi, anh sẽ sớm được điều về Đế Đô Tinh, không phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa."
Cừu Thiên Lâm quay đầu, tiếp tục bước ra ngoài.
"Với tôi, ở đâu cũng như nhau."
Khi cửa vừa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Lưu Tư Thần lập tức biến mất.
Hắn nhẹ nhàng gõ vài phím trên bàn phím ảo, cắt ra một hình ảnh mà hắn vừa chặn lại.
Đó là hình ảnh giám sát từ E098, chất lượng rất mờ, AI chạy loạn khắp nơi và những bình mẫu bị vỡ văng khắp sàn.
Ở góc trái trên cùng của bức ảnh, có một bóng người nhỏ xíu chỉ bằng ngón tay cái, chỉ thấy lờ mờ chiếc mũ lưỡi trai và mái tóc đen dài.
Lưu Tư Thần nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, rồi nhấn nút xóa.
Lối ra của căn cứ.
Trì Nghiêu chờ một lúc, gõ gõ lên vô lăng, thúc giục: "Binh ca, chúng ta đi được chưa?"
Beta thấy bên phía Phó Cửu Binh không có phản hồi, trong lòng cũng không chắc: "Chờ thêm chút nữa."
Trì Nghiêu kéo dài giọng, chậm rãi nói: "Tôi thì có thể chờ, nhưng khách hàng của ông chủ tôi không đợi được đâu. Nếu mối làm ăn vài tỷ này bị hủy, hại tôi mất việc, tôi sẽ kiện anh đấy~"
Beta liếc nhìn Cảnh Hi, người đang ngồi đó không nói một lời.
Cậu rõ ràng có vẻ ngoài bình thường, nhưng lại toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Dù không ngửi thấy tin tức tố, nhưng chỉ cần một ánh mắt cậu liếc qua cũng khiến người ta sợ hãi.
Người này chắc chắn không dễ chọc.
Beta chờ trái chờ phải, không thấy Phó Cửu Binh trả lời, sợ tự rước họa vào thân, liền ra hiệu cho họ đi.
Chiếc xe thành công rời khỏi căn cứ.
Trì Nghiêu tháo khẩu trang, rồi xé lớp màng sinh học trên mặt ra, tiện tay ném vào thùng rác nhỏ.
"Nhìn kỹ xem, mặt tôi có nổi mẩn không?"
Cảnh Hi: "..."
Cậu liếc qua: "Anh lúc nào cũng chú ý dưỡng da vậy à?"
Chiếc xe lơ lửng vẽ một vòng cung đẹp mắt trên bầu trời đêm, lao thẳng về phía khách sạn.
"Ê, trước đó cậu bảo có đội ngũ y tế đáng tin cậy, sao không thấy nói gì thêm?" Trì Nghiêu hỏi.
Hiện tại, người duy nhất Trì Nghiêu có thể sử dụng là Xuân Cầm, nhưng cô còn nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng đi theo anh được.
Hỏi mãi chẳng thấy Cảnh Hi trả lời.
Ngủ rồi à?
Trì Nghiêu định giơ tay lên chọc cậu một chút.
Thì thấy Cảnh Hi đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thốt lên: "Mộc mục bất khả điêu"
(Ý nói: Cây gỗ mục không thể điêu khắc được, dùng để hình dung người ko thể làm nên thành công gì, hoặc sự vật, cục thế hư hoại không thể cứu vãn được).
Trì Nghiêu: "...Cậu đang chửi ai đấy?"
Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói lạnh buốt: "Làm một tên lãng tử, anh thực sự rất không đạt yêu cầu."
Trì Nghiêu: "..."
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Trì Nghiêu suốt quãng đường còn lại.
Dừng xe, anh kéo Cảnh Hi lại khi cậu định xuống xe: "Vậy cậu nói xem, một tên lãng tử đạt chuẩn thì cần có tố chất gì?"
Cảnh Hi tiện tay lấy chiếc mũ bóng chày đội lên đầu Trì Nghiêu, rồi mở cửa xuống xe.
"Trước hết phải có một cái đầu biết nghe lời."
Trì Nghiêu: "..."
Thằng nhóc này đóng vai ông chủ cả buổi tối, giờ đã kiêu ngạo rồi à?
Trên đường về khách sạn, Trì Nghiêu cố nhớ lại toàn bộ những cuộc trò chuyện giữa họ tối nay.
Suy nghĩ xem có câu nào mà anh không hiểu không.
Nhưng khi kiểm điểm lại, anh phát hiện ra chẳng có câu nào cả.
Rõ ràng thằng nhóc Cảnh Hi này cố ý gây sự.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, có ba hạt đậu nhỏ bám theo họ, họ dễ dàng tránh được ánh mắt của tất cả mọi người và trở lại phòng khách sạn.
Cảnh Hi nhanh nhẹn leo qua cửa sổ vào phòng, việc đầu tiên là vào bếp lấy nước, rồi thả con cá nhỏ ra.
Sau một đêm bận rộn, con cá nhỏ lại bắt đầu nổi bụng lên, trông như sắp chết đến nơi.
Cảnh Hi cẩn thận chạm nhẹ vào thân cá, sợ làm rụng vảy của nó.
Con cá khẽ giật mình, tỏ ý rằng nó vẫn còn sống, rồi lại nằm bất động.
"Có phải cần tìm một cái máy bơm oxy không?" Cảnh Hi quay sang hỏi Trì Nghiêu vừa bước vào.
Trì Nghiêu lập tức chộp lấy con cá trong bát, lắc lắc nó vài cái.
"Nhỏ thế này, không biết nấu canh cá có ngon không nhỉ?"
Cảnh Hi hoảng hốt, giữ chặt lấy cổ tay anh.
"Mau thả nó xuống!"
Biết rõ Trì Nghiêu chỉ đùa, nhưng cậu vẫn căng thẳng, lỡ tay bóp chết nó thì sao?
"Cậu căng thẳng cái gì?" Trì Nghiêu cười rất nghịch ngợm, "Chỉ là một con cá thôi mà."
Cảnh Hi cau mày: "Anh biết nó không chỉ là một con cá đơn thuần."
Trì Nghiêu: "Thế nếu tôi đói thì làm sao?"
Cảnh Hi: "..."
Năm phút sau, Trì Nghiêu ngồi trêu chọc con cá trong bát, nhìn Cảnh Hi mặc tạp dề đứng trước bếp, không biết phải làm gì, cười rất vui vẻ.
"Mau lên nào."
Cảnh Hi hít một hơi thật sâu, nhanh gọn chặt con tôm, thuần thục xử lý rau xanh, rồi đổ dầu vào chảo.
Bùm!
Chảo dầu bốc lửa.
Cảnh Hi đã quen với những tình huống lớn hơn nhiều, đống lửa này chẳng làm cậu sợ hãi.
Cậu bình tĩnh chuẩn bị đổ rau vào chảo, nhưng tay đã bị giữ lại, có một người từ phía sau áp sát vào.
"Này, tôi muốn ăn mì, không phải muốn ăn tôi." Trì Nghiêu dùng tay kia vòng qua eo cậu, lấy nắp chảo đậy lại, vặn nhỏ lửa, "Cậu đang trả thù tôi đấy à?"
Ngay lập tức, tim Cảnh Hi đập nhanh, có cảm giác như anh vừa ôm cậu từ phía sau.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị Trì Nghiêu xoay người đối diện.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trong gương, nhịp tim đang tăng tốc bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Trì Nghiêu nhìn kỹ tóc mái và lông mày của mình: "Cậu ỷ vào khả năng hồi phục của tôi mà làm loạn? Tóc tôi mọc với tốc độ bình thường thôi đấy."
Cảnh Hi mặt không biểu cảm: "...Có thuốc mọc tóc."
Trì Nghiêu phì cười: "Vậy nên cháy một chút cũng không sao? Tin không, tôi đánh cậu đấy?"
Cảnh Hi: "..."
Sau khi kiểm tra xong, Trì Nghiêu nhìn qua đống lộn xộn trên bàn, nhấc một cái đầu tôm lên: "Thiếu gia, bình thường cậu ăn tôm theo kiểu chặt làm đôi à?"
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu: "Thân cây rau dài mười centimet, cậu định để tôi tự thái tự nhai à?"
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu: "Miếng thịt to bằng nắm tay này, cậu định cho vào chảo luôn à?"
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu định bắt cá: "Thôi, nấu canh cá đi."
Cảnh Hi lập tức chặn tay anh lại: "Dạy tôi đi."
Trì Nghiêu nghi ngờ nhìn cậu: "Cậu học nổi không đấy?"
Cảnh Hi tự tin gật đầu: "Tôi rất giỏi học."
Mười phút sau—
Cảnh Hi cầm dao, Trì Nghiêu đứng phía sau, nắm lấy tay cậu, dạy từng bước cách cắt rau.
"Cắt thành đoạn nhỏ như thế này là được rồi, làm được không?"
Cảnh Hi nhìn vào tay anh, khóe miệng không tự giác cong lên.
"Không làm được."
Trì Nghiêu dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu đang trêu tôi đấy à?"
Cảnh Hi quay đầu nhìn thẳng vào anh: "Vậy thì anh tự làm đi."
Trì Nghiêu: "..."
Sau bao khó khăn, cuối cùng hai tô mì cũng được nấu xong, nhưng Trì Nghiêu đã no vì tức giận với đồ đệ ngốc này.
"Sau này ai cưới cậu, ha."
Cảnh Hi cầm lấy chai giấm đổ vào tô mì.
Dù qua tay cậu, nhưng thực chất món ăn vẫn là do Trì Nghiêu nấu.
"Tôi có thể bù đắp cho người đó bằng những cách khác."
Trì Nghiêu nhướn mày: "Những cách khác?"
Cảnh Hi gắp một sợi mì lên thổi thổi.
"Tìm người yêu tiền, tôi hạnh phúc, người đó cũng hạnh phúc."
Trì Nghiêu: "..."
Có vẻ như cậu hiểu nhầm khái niệm hạnh phúc rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT