Trì Nghiêu ngồi ở phía đối diện của chiếc bàn tròn, đối mặt với một đám quan chức không biết từ đâu chui ra.

Đặc biệt là Trần Băng Phong.

Vừa mới cảnh cáo không lâu, vậy mà đã nhảy ra làm loạn rồi, xem ra vẫn không thể quá khách khí với đám người này.

Trần Băng Phong hiện vẫn là cấp trên trực tiếp của Cảnh Hi, chịu trách nhiệm thẩm tra sơ bộ vụ đánh người này.

Nếu cấp trên nghi ngờ kết quả điều tra, họ sẽ tiến hành thẩm tra lại.

"Cậu vô duyên vô cớ đánh quân nhân là vì sao?" Trần Băng Phong hỏi.

Một câu nói khiến Trì Nghiêu bật cười.

"Ông đã khẳng định là vô duyên vô cớ rồi, vậy thì còn thẩm tra cái gì nữa? Tự viết sẵn báo cáo rồi nộp lên chẳng phải xong sao?"

Trung tướng Trác Lân ngồi bên cạnh, phụ trách giám sát, nhìn qua Trần Băng Phong một cái rồi hỏi Trì Nghiêu: "Cậu là thiếu tướng trẻ nhất của quân bộ, tôi công nhận thực lực của cậu, cũng tin tưởng nhân phẩm của cậu, nhưng việc đánh đồng nghiệp có chức vị thấp hơn ở nơi công cộng là sự thật. Cậu có thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho hành vi của mình không?"

Không cần biết con người thế nào, câu nói này nghe còn dễ chịu hơn lời Trần Băng Phong nhiều.

Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua, vừa hay là người quen.

Người này tên là Trác Lân, trước đây từng là chỉ huy của quân đoàn Kỳ Lân, bây giờ được thăng chức lên Tổng vụ bộ, tất cả các vụ án từng được xử lý qua trong quân bộ đều sẽ đi qua chỗ ông ta, sau đó mới trình lên thống soái.

Nhưng vị trí thống soái đã để trống nhiều năm, hiện tại do Bùi Chấn Nhạc, Triệu Hoành Nghĩa, Bạch Dật và một vị thượng tướng họ Lâm cùng nắm giữ.

Hai người đầu tiên hoạt động tích cực nhất, cũng được xem là ứng cử viên dự bị cho vị trí thống soái tiếp theo.

Bạch Dật đã bán thoái vị, người còn lại là nhân vật như U Linh của quân bộ.

Trì Nghiêu: "Hắn bất kính với tôi, đánh một trận xem như nhẹ rồi."

Sắc mặt của các thành viên tổ thẩm tra đều cứng đờ.

Đây là lý do gì vậy?

Trần Băng Phong cười lạnh: "Đi cạnh cậu chính là bất kính à?"

Trì Nghiêu nhìn thẳng vào ông ta: "Tôi có nói là hắn đi cạnh tôi thì bất kính sao? Thích tưởng tượng như thế, sao ông không đi viết tiểu thuyết đi?"

Trần Băng Phong bị chặn họng, sắc mặt trầm xuống: "Nếu không phải vậy? Camera cho thấy hắn vừa đi đến cạnh cậu thì đã bị cậu đánh rồi."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Ngay cả sĩ quan cấp dưới dám dùng ánh mắt bỉ ổi với cấp trên cao hơn mình mấy bậc, loại người như thế để ở trong quân bộ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Trác Lân ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ của mình, bảo họ ghi chép lại chuyện này, sau đó điều tra sâu hơn.

Quân bộ cấp bậc nghiêm ngặt không phải không có lý do, nếu cấp dưới không có chút kính trọng nào đối với cấp trên, thì nhiều mệnh lệnh sẽ không thể thực thi.

Trác Lân đang định hỏi vấn đề tiếp theo, đột nhiên thấy Trần Băng Phong đập bàn, sắc mặt vô cùng khó chịu.

"Bịa lý do cũng phải xem xét tính hợp lý chứ, cậu xem tôi là thằng ngốc à?"

Trì Nghiêu mỉm cười: "Ông chẳng phải thằng ngốc thì là gì?"

Trần Băng Phong giận dữ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Tôi là cấp trên trực tiếp của cậu! Cậu dám hết lần này đến lần khác bất kính với tôi, thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không phạt cậu à?!"

Trì Nghiêu dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói: "Tôi nói toàn bộ đều là sự thật, một kẻ không có não như ông lại có thể ngồi vững ở vị trí trung tướng bao nhiêu năm, tôi thực sự kinh ngạc đấy."

Trần Băng Phong: "Cậu—!"

"Trung tướng Trần, ngồi xuống nói chuyện." Trác Lân nhắc nhở.

Trần Băng Phong nghiến răng nghiến lợi, ngồi trở lại chỗ ngồi.

Trác Lân nhìn về phía Trì Nghiêu: "Quân bộ có quy định của quân bộ, cậu đã là thiếu tướng, bình thường nên chú ý đến lời nói và hành vi của mình."

"Tôi đã rất chú ý rồi, nếu không—" Trì Nghiêu liếc nhìn Trần Băng Phong, mỉm cười, "Tôi còn có thể nói chuyện lâu như vậy với một thằng ngốc sao?"

Cơn giận này của Trần Băng Phong thực sự nuốt không trôi.

Nhưng trước mặt tổ trưởng tổ thanh tra, ông ta không thể nói những lời quá khó nghe.

"Sau khi cậu về nhà hôm nay, viết cho tôi một bản kiểm điểm mười vạn chữ, sáng mai nộp cho tôi!"

Trì Nghiêu ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho ông ta.

Cùng lắm là ghi lỗi, ghi lỗi lớn, hạ chức.

Cách xử phạt của quân đội chỉ đi đi lại lại mấy kiểu đó, không khéo là anh không sợ một cái nào.

Tiếng gõ cửa vang lên, một thiếu tá bước vào nói nhỏ với Trác Lân vài câu.

Sắc mặt Trác Lân trở nên nặng nề: "Xác định rồi chứ?"

Thiếu tá sắc mặt nghiêm nghị: "Phải, bọn họ đang đợi ở sảnh số 3."

Trác Lân ra hiệu tạm dừng, vội vã rời đi cùng thiếu tá.

Thấy người đi rồi, Trì Nghiêu cũng không còn kiên nhẫn ở lại, chuẩn bị rời khỏi.

"Việc thẩm tra vẫn chưa kết thúc!" Trần Băng Phong lạnh mặt, "Cậu thực sự nghĩ rằng có cái ô của Bạch Kình Tọa thì cánh đã cứng rồi sao? Chỉ cần cậu vẫn là cấp dưới của tôi một ngày, tôi có quyền phân phối lại tài nguyên của cậu!"

Trì Nghiêu đã đi đến cửa, nghe thấy câu uy hiếp này, ung dung đóng cửa lại, sải bước đến chỗ ông ta.

Thấy anh khí thế hùng hổ đi tới, mấy người phụ tá của Trần Băng Phong cảm thấy rùng mình.

Cảnh Hi nhìn qua đẹp đẽ, thực ra sức mạnh rất khủng khiếp, hơn nữa tin đồn về vụ đánh trung tướng Trần vẫn chưa chìm xuống.

Các phụ tá từng người đều đứng dậy, không chút dấu vết mà lùi về phía sau.

"Thiếu tướng Cảnh, thẩm tra còn chưa kết thúc, xin hãy quay về chỗ ngồi."

"Xin tuân thủ kỷ luật thẩm tra!"

"Bình tĩnh đã—"

Trì Nghiêu túm cổ áo những người cản đường như túm gà con, lôi Trần Băng Phong đến đập mạnh lên tường.

"Đồ chó mèo gì cũng dám trèo lên đầu tôi làm càn sao?"

Trần Băng Phong sửng sốt đến trợn tròn mắt.

Ông rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng phòng thủ, thế mà vẫn bị đối phương dễ dàng chế ngự.

Các chiêu thức của Cảnh Hi ông đều rất quen thuộc, sao có thể như thế được?!

"Tôi khuyên cậu lập tức thả tôi ra!" Trần Băng Phong tức giận gầm lên.

Vừa dứt lời, một cú đấm đã lao thẳng vào má trái của ông ta.

Trì Nghiêu mỉm cười thoải mái, giọng nói lạnh lùng: "Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, đặc biệt là loại già khắm chết tiệt như ông, ngay cả tin tức tố cũng không kiểm soát nổi, toàn thân bốc mùi."

Giọng điệu không nặng nề, nhưng sự sỉ nhục lại cực kỳ lớn.

Khóe miệng Trần Băng Phong bị đánh rách, trong khoang miệng toàn mùi máu tanh.

Ông ta tức đến mắt đỏ hoe, dùng sức giãy giụa cố gắng gỡ tay Trì Nghiêu ra nhưng không được, trong lúc cấp bách cũng tung ra một cú đấm, nhưng lại bị đối phương bắt lấy cổ tay.

Ông ta gào lên giận dữ: "Các người còn đứng đó làm gì?! Mau khống chế cậu ta lại cho tôi!"

Các phụ tá lề mề đi đến gần đó vài bước, nhưng chẳng ai dám ra tay ngăn cản.

Xử lý không khéo thật sự sẽ chết như pháo hôi đấy.

Trì Nghiêu liếc mắt nhìn qua từng góc đại sảnh nơi có các camera giám sát, cố ý nói: "Người biết điều thì đừng có dây dưa với tôi, tôi mà vui lên, biết đâu lại để cho ông ngồi thêm vài ngày nữa."

Trần Băng Phong bị đè đến mức không thở nổi: "Ý cậu là gì?!"

"Ý của tôi ông nghe không hiểu à?" Trì Nghiêu hạ giọng, nụ cười trên môi càng sâu, "Những gì ông làm, có bắn chết mười lần cũng không đủ, còn cần tôi nói rõ ra sao?"

Đứng gần như vậy, Trì Nghiêu có thể nhìn thấy đôi mắt của Trần Băng Phong co rút lại dữ dội, cơ thể dưới tay anh cũng cứng đờ.

Xem ra tên ngốc này thực sự là một trong những "U Linh".

Hội trường số ba.

Sở Tiêu và một nhóm anh em trại tân binh đang đợi.

Một alpha mắt xếch lo lắng hỏi: "Này, lão Sở, tôi thấy chúng ta vẫn nên quay về thôi?"

Ngay khi nghe Sở Tiêu nói nếu tố cáo vị thiếu tá kia ngã ngựa, hắn sẽ chỉ cho bọn họ mẹo điền vào đơn ứng tuyển, thế là họ đi theo.

Giờ nghĩ lại thì hối hận, vừa sợ vừa lo.

Nhỡ đâu người tới lại là đồng bọn với thiếu tá kia, thế thì bọn họ chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì.

Không chừng lại bị điều về quân khu làm lính đóng quân.

Thấy cửa đại sảnh mở ra, Sở Tiêu hạ giọng nói: "Muộn rồi."

Những người khác nhìn theo ánh mắt hắn.

Vừa nhìn thấy quân hàm và viền sọc trên ống tay áo của người đó, ai nấy như muốn bay mất hồn phách.

Tất cả tân binh: "......"

Vừa mới vào đã là trung tướng, lần này e là không chỉ đơn giản là bị điều về quân khu thôi đâu.

Trác Lân quét mắt nhìn khắp lượt, sắc mặt nghiêm nghị: "Ai là nạn nhân?"

Sở Tiêu đứng dậy, giơ tay chào theo kiểu quân đội, chỉ vào đám tân binh ngồi bên phải: "Báo cáo thượng tướng, tất cả những người này đều là nạn nhân."

Thấy Trác Lân liếc qua, đám tân binh run lên bần bật.

Cảnh Hi đá nhẹ một tân binh ngồi gần nhất, ra hiệu cậu ta nói gì đi.

Tân binh không còn đường trốn tránh, hít sâu một hơi, cũng đứng dậy.

"Báo cáo thượng tướng! Trong thời gian huấn luyện tân binh, Thiếu tá Ngô ba lần gọi tôi vào lều giữa đêm, còn bắt tôi cởi đồ nằm bên cạnh hắn, nếu không nghe lời thì hắn sẽ ghi vào phiếu đánh giá của tôi là không đạt, điều về quân khu!"

Sắc mặt Trác Lân trầm xuống.

Tân binh bị dọa đến mức run lẩy bẩy, tưởng rằng ông ta không tin, lại lớn tiếng bổ sung: "Tôi đã ghi âm lại bằng chứng, chịu trách nhiệm với tất cả những lời mình nói!"

Trác Lân ra hiệu cho tân binh bên phải cậu ta: "Cậu thì sao?"

Tân binh do dự đứng dậy, sắc mặt khó coi.

Chuyện này vốn chẳng vẻ vang gì, lại phải nói ra trước mặt đồng nghiệp và lãnh đạo.

Cậu ta nuốt khan, giọng khẽ khàng: "Tôi... tôi bị hắn sờ mông hai lần, lúc đó đang đứng nghiêm, không cách nào ghi lại bằng chứng."

Trác Lân lần lượt điểm danh từng người.

"Tôi cũng bị hắn sờ mông."

"Hắn còn bảo mông tôi cong lắm."

"Lúc tắm ở phòng tắm, hắn sờ ngực tôi, còn nói cảm giác rất đã."

"Tôi cũng bị hắn gọi vào lều lúc nửa đêm, nhưng tôi nói mình bị tiêu chảy không đi, thế là hắn cho vào mục đức hạnh của tôi đánh giá không đạt."

Trác Lân quay đầu nói khẽ với cấp dưới: "Cậu dẫn bọn họ đi lấy lời khai."

Thiếu tá lập tức nhận lệnh: "Rõ!"

Thấy tất cả mọi người đều kể về tình cảnh của mình, nhưng trung tướng kia lại chẳng phản ứng gì, Sở Tiêu hơi sốt ruột.

"Thượng tướng, chắc chắn là Thiếu tá Ngô đã làm gì chọc giận đến thiếu tướng Cảnh nên anh ấy mới đánh người, xin ngài nhất định điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho thiếu tướng Cảnh!"

Trác Lân: "Yên tâm, quân đội tuyệt đối không dung túng bất cứ hành vi vi phạm kỷ luật nào."

Đợi mọi người rời đi, alpha mắt xếch và beta mũi khoằm ghé sát vào Sở Tiêu.

"Vậy là xong rồi?"

"Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta làm thế này chẳng có tác dụng gì nhỉ?"

Sở Tiêu trong lòng cũng rất rối: "Bất kể có tác dụng hay không, dù sao chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, còn lại thì chỉ cần tin tưởng vào thiếu tướng Cảnh là được."

Về đến nơi, Sở Tiêu nói là làm, lôi tờ đơn lưu của mình ra.

Đám tân binh đứng xúm quanh nghiên cứu cả buổi, cuối cùng chỉ có một kết luận—

Cái tên này còn đang ở trại tân binh, đúng là kỳ tích.

Đây gọi là "cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo" sao?

Chưa đầy hai ngày sau, vụ án Trì Nghiêu đánh người đã có thông báo kết án.

Trì Nghiêu trước mặt mọi người đánh cấp dưới, phòng vệ quá mức, phải viết kiểm điểm năm ngàn chữ.

Thiếu tá Ngô Kiến vì vi phạm nghiêm trọng kỷ luật quân đội, bị ghi lỗi lớn, trong năm năm không được thăng chức, bị cách chức huấn luyện viên trại tân binh, tạm thời không được lưu dụng.

Khi Sở Tiêu và mọi người lướt thấy thông báo này, ai nấy đều phẫn nộ.

"Thiếu tướng Cảnh rõ ràng không sai, còn bị phạt viết kiểm điểm năm ngàn chữ?! Năm ngàn chữ lận đó, viết lâu lắm!"

"Đúng vậy, tên thiếu tá Ngô kia đúng là biến thái, mà lại chỉ bị cách chức thôi à."

"Thiếu tướng Cảnh là vì trừ hại cho binh sĩ, tên Ngô kia đi rồi, không biết sẽ có bao nhiêu tân binh tránh được khổ sở đây."

"Phải đánh mạnh tay hơn nữa mới đúng."

"Các cậu biết cái gì."

Nghe thấy giọng nói đó, ai nấy cứng đờ quay đầu, chỉ thấy giáo quan không biết đứng sau bọn họ từ khi nào.

Giáo quan mặt tròn chắp tay sau lưng, lắc đầu thở dài: "Đừng nhìn chỉ có năm năm không được thăng chức, tạm thời không được lưu dụng, từ trước đến giờ người nào bị xử lý như vậy, cơ bản là bị đày vào lãnh cung, ép hắn tự xin rời quân đội thôi."

Sở Tiêu thắc mắc: "Tại sao không trực tiếp khai trừ hắn?"

Giáo quan mặt tròn nhìn hắn như nhìn một tên ngốc: "Cậu tưởng muốn khai trừ thì khai trừ được à? Giết người với mưu sát thì có thể xử lý như nhau sao?"

Sở Tiêu: "Nhưng mà—"

Giáo quan mặt tròn: "Thôi bỏ nhưng mà đi, phía trên có thể đưa ra kết quả xử lý như vậy, đã là cân nhắc đến cảm xúc của các cậu rồi, biết đủ đi."

Trì Nghiêu nghe Giang Phong kể về chuyện này là vào sáng ngày thứ ba.

Anh không đến quân bộ đầy rẫy khói thuốc, mà ở lì trong biệt thự nhỏ chọc cô con gái.

Giang Phong không kìm được cong khóe môi: "Đám tân binh lần này dám phản kháng, rất tốt."

Thiếu tướng đánh người, chuyện này có thể nhỏ mà cũng có thể lớn.

Nhỏ thì nói chỉ là dạy dỗ cấp dưới không nghe lời, lớn thì có thể lôi cả vấn đề nhân quyền vào.

Còn tùy xem có ai muốn lôi anh ra chơi hay không.

Vốn dĩ khi sự việc xảy ra, Giang Phong cũng định hoạt động chút.

Nhưng lão đại xưa nay không bận tâm những danh tiếng bên ngoài này, cũng không thích bọn họ có quá nhiều dính líu lợi ích với bên ngoài.

Trì Nghiêu: "Mấy người cầm đầu, đều thu vào đi."

Giang Phong: "Vẫn chưa đánh giá tổng hợp qua—"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Làm ầm lên như vậy, còn ai dám nhận bọn họ nữa?"

Giang Phong khựng lại, rất nhanh sau đó cũng hiểu ra vấn đề.

Không cần biết đám tân binh này làm vậy với động cơ gì, nhưng trong mắt người khác, bọn họ đã chọn đứng về phe lão đại rồi.

Những binh sĩ đã có "tâm hướng về ai đó" thế này, chẳng ai ưa cả.

Vả lại, nếu doanh trại tân binh có thế lực của tên thiếu tá đó, thì những ngày tiếp theo bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì.

Lão đại đang bảo vệ đàn em đây mà.

Sau khi thông suốt, Giang Phong nhận lệnh: "Tôi đi làm ngay."

Chiều đông ấm áp, Trì Nghiêu nằm trên ghế đu trước cửa sổ sát đất, vừa phơi nắng vừa trêu mèo.

Đã lâu rồi anh chưa được hưởng sự an nhàn thế này.

Thiết bị đầu cuối chợt kêu một tiếng, anh tiện tay mở lên, là ông nội của Cảnh Hi, Cảnh Nhung.

[Buổi tối về nhà ăn cơm nhé, bà nội cháu làm rất nhiều món ngon, bàn cờ của ông cũng đã sẵn sàng rồi [hình ảnh][hình ảnh].]

Trì Nghiêu tiện tay nhấn vào xem.

Hình đầu tiên là một người phụ nữ omega trông khoảng sáu mươi tuổi đang hái rau trong sân, trong tay ôm rổ rau nhưng lại không hề mất đi sự tao nhã.

Hình thứ hai là một bàn cờ vây.

Trì Nghiêu trả lời lại.

[Tôi chỉ biết chơi cờ caro thôi.]

Bên kia rất lâu cũng không có hồi âm.

Anh nhớ lại về ông nội của Cảnh Hi, một trí thức cao cấp, còn rất kiêu ngạo, không giống với những ông già cục mịch mà anh từng gặp.

Lại còn không nỡ bắt nạt nữa chứ.

Nghĩ một chút rồi nhắn tiếp.

[Tôi có thể chơi bài cùng ông.]

[Không phải nhà ông ngay cả bài cũng không có chứ?]

Vài phút sau, bên kia trả lời lại.

[Cờ caro thì cờ caro!]

Trì Nghiêu: "..."

Nằm đến hơn bốn giờ chiều, anh đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo đến chơi với ông nội của Cảnh Hi.

Thiết bị đầu cuối đột nhiên rung lên, là tín hiệu từ kênh mạng đặc biệt gửi đến.

Anh tiện tay mở ra, là D gửi đến.

[BJ.231.32, trò chơi sắp bắt đầu rồi——]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play