Trước khi viện binh quân đội đến, Cực Ảnh phải mang theo người và đồ rời đi.

Các tân binh ngơ ngác nhìn theo, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.

Tân binh alpha mặt búng ra sữa không nhịn được chạy tới: "Lệ ca, các anh đi sao?"

Lệ Viễn nghiêng đầu, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc.

Sao lại là người này nữa?

"Không đi, ở lại chơi trò gia đình với cậu à?"

Thấy gã định bước lên phi thuyền, tân binh mặt búng ra sữa vội vàng nói: "Tôi tên là Sở Tiêu, quyết tâm trở thành xạ thủ xuất sắc nhất quân bộ, hy vọng sau này có cơ hội so tài với anh."

Lệ Viễn: "Thôi đi, lần sau gặp lại, sẽ không chỉ là hát quân ca đơn giản thế này đâu."

Làm xong việc của mình, Trần Thịnh bước đến góp vui.

"Ồ chà, Lão Lệ cũng có fan nhỏ rồi sao? Thật đáng ghen tị."

Lệ Viễn đẩy tay trên vai xuống, bước lên phi thuyền.

Vài tân binh khác cũng không kìm nổi mà chạy tới.

Nhìn họ lên thuyền, đột nhiên thấy buồn.

Đối thủ tốt như vậy, cứ thế mà đi, sau này sẽ không còn ai đấu ca với họ nữa.

"Lệ ca!" Sở Tiêu hướng về cánh cửa khoang sắp đóng lại phía trên mà hét lớn, "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng học tập, nỗ lực đưa các anh vào ngục cải tạo! Mười tám năm sau ra ngoài vẫn là hảo hán! Hu hu oa—"

Nói đến cuối, một nhóm người cảm động đến phát khóc.

Lệ Viễn giận đến nỗi suýt nữa quay lại bắn một phát.

"Cút!"

Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Hi lần đầu tiên hoài nghi quyết định của mình.

Cho đoàn tân binh theo học hỏi Đoàn Tinh tặc Cực Ảnh, rốt cuộc là đúng hay sai?

"Đã là lần thứ ba rồi."

Nghe thấy giọng Trì Nghiêu, Cảnh Hi thu lại ánh nhìn.

Nhân lúc đoàn tân binh và đoàn lính đánh thuê xử lý thi thể, hai người trốn sau lều nói chuyện riêng.

Trì Nghiêu ngồi trên tảng đá lồi ra, một chân dài co lại, nụ cười tản mạn: "Chúng ta bây giờ là người cùng hội cùng thuyền."

Trên mặt Cảnh Hi không có biểu cảm gì.

Một lần xuyên hồn còn có thể coi là ngoài ý muốn, nhưng bọn họ đã xuyên đến ba lần.

"Chúng ta vốn dĩ không cùng hội cùng thuyền." Cảnh Hi nhìn anh, "Tôi sẽ tìm ra cách giải quyết, cũng sẽ đưa anh vào ngục."

Trì Nghiêu nhướng mày: "Cậu chấp nhất với tôi như vậy, không phải là thích tôi chứ?"

Nói chính thức không được một câu.

Cảnh Hi giữ mặt lạnh, xoay người bỏ đi.

Trì Nghiêu trêu chọc: "Đừng dùng cơ thể của tôi mà loạn tạo quan hệ AO, nếu sinh ra con thì tôi không nhận đâu."

Cảnh Hi: "Con anh nhiều như vậy, không thiếu một hai đứa đâu."

Trì Nghiêu: "......"

Để tránh phiền phức, Cảnh Hi vẫn theo Đoàn Tinh tặc Cực Ảnh rời khỏi X30.

Không lâu sau khi họ đi, viện binh của quân đội cuối cùng cũng đến.

Từ chiến hạm đi xuống một nhóm binh sĩ vũ trang đầy đủ, viên thiếu tá beta dẫn đầu tên là Chu Đại Xương, mặt mày ú nu, đầu bóng nhẫy.

Chu Đại Xương quét mắt khắp khu mỏ, tuy có thể nhìn ra dấu vết chiến đấu, nhưng trên mặt đất ít thấy máu, cũng không nhìn thấy thi thể, đoàn tân binh đang luyện tập buổi sáng ở một góc của khu mỏ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì?!

Chuyện này không giống như gã tưởng tượng.

Gã cho người đến tìm hiểu tình hình ở đoàn lính đánh thuê, sau đó mới từ từ bước đến trước mặt Cảnh Hi.

"Thiếu tướng Cảnh, Đoàn Tinh tặc Cực Ảnh và Quân Đoàn U Linh đâu?"

Thái độ khinh mạn, giọng điệu chất vấn, không biết còn tưởng quân hàm của gã cao hơn Cảnh Hi.

Trì Nghiêu quét mắt qua gã đàn ông nhờn dầu chỉ cao đến cằm mình, giọng rất lạnh: "Anh là ai?"

Mặt Chu Đại Xương có chút khó coi, nhẫn nhịn nói: "Tôi là Chu Đại Xương, chỉ huy viên của Liên đội Đồn trú số 38 của chòm sao Thủy Bình, phụ trách công tác cứu viện lần này."

"Cứu viện?" Trì Nghiêu từ tốn gật đầu, "Tới lúc này, tôi còn tưởng anh đến thu xác."

Chu Đại Xương mặt lúc đỏ lúc xanh.

Cảnh Hi vốn dĩ là người lạnh nhạt, chuyện gì cũng không để tâm, thế mà lại khiến gã bẽ mặt trước đám đông.

Gã nghiến răng, thái độ tỏ ra kính cẩn hơn một chút: "Xin lỗi, do cấp trên lập kế hoạch cứu viện cần thời gian, trên đường đến lại gặp phải—"

Nói đến một nửa thì bị Trì Nghiêu giơ tay ngắt lời.

"Thi thể chúng tôi đã xử lý xong, ở đây không còn chuyện của các anh, có thể cút rồi."

Chu Đại Xương bị thái độ của anh chọc cho tức điên.

Khả năng cá nhân có mạnh thì cũng có ích gì, chẳng qua chỉ là một thiếu tướng bị gạt ra ngoài lề, có gì đáng kiêu ngạo?!

Có tín hiệu được phát ra từ chiến hạm, hình ảnh của trạm giám sát trung tâm quân đội rốt cuộc cũng được khôi phục.

Hình ảnh hiện trường ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Các tân binh trông như không hề bị thương?!

Trần Băng Phong mặt đơ ra, ánh mắt nhìn Cảnh Hi không được thiện cảm cho lắm.

"Tân binh không sao?"

Trì Nghiêu bật cười: "Trung tướng Trần hỏi hay thật, tân binh thì có chuyện gì được? Ông hy vọng tân binh có chuyện sao?"

"Cảnh Hi!" Trần Băng Phong tức giận nói, "Chú ý thái độ của cậu!"

"Tôi trước giờ đều có thái độ này." Trì Nghiêu có vẻ vô cùng ngông nghênh, "Nếu ông không quen, có thể đừng nói chuyện với tôi."

Trần Băng Phong: "Cậu——!"

Bùi Chấn Nhạc ngắt lời ông ta, nhìn Cảnh Hi: "Tình hình thế nào? Có thương vong không?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Loại va chạm nhỏ như này, làm sao có người chết được?"

Hớ!

Các sĩ quan trong trạm giám sát âm thầm hít vào một hơi.

Cực Ảnh và Quân đoàn U Linh đều đến đủ mà cũng gọi là va chạm nhỏ?

Khẩu khí lớn thật đấy!

Bùi Chấn Nhạc: "Cực Ảnh đâu?"

Trì Nghiêu: "Sau khi giúp chúng tôi đánh lui quân đoàn U Linh thì đã về rồi."

Bùi Chấn Nhạc: "Giúp?"

Trì Nghiêu cười cười: "Đúng vậy, Cực Ảnh rất trọng nghĩa khí, không tin các ông tự hỏi đoàn lính đánh thuê đi."

Mọi người: "......"

Cậu nói là Cực Ảnh nào vậy?!

Qua một hồi điều tra, các sĩ quan trong trạm giám sát càng thêm kinh hãi.

Trong tình huống hỗn loạn như vậy, Cảnh Hi không những bảo vệ được tất cả tân binh, còn để họ thực hiện một nhiệm vụ bảo vệ!

Lá gan thật sự là rất lớn, cũng thật sự rất mạnh!

Trần Băng Phong vốn định phát tác giờ đành nuốt cơn giận xuống.

Điều tra xong xuôi, Trì Nghiêu chuyển giọng.

"Không biết vị lãnh đạo nào cử cứu viện, đến tận sáng nay mới đến." Ánh mắt anh vô tình hữu ý lướt qua Trần Băng Phong, "Có vẻ rất tin tưởng vào năng lực của tôi ha?"

Bùi Chấn Nhạc nhíu mày: "Không thể nào, hôm qua đã—"

Nói được một nửa, ông ta thông qua màn hình nhìn thấy Chu Đại Xương đứng sau lưng Cảnh Hi, lập tức hiểu rõ.

Ánh mắt ông ta lướt qua Triệu Hoành Nghĩa, sắc mặt trầm xuống.

"Chuyện này tôi sẽ cho cậu một câu trả lời, tiếp theo cứ yên tâm huấn luyện tân binh đi."

Chiều hôm đó, đoàn lính đánh thuê đưa thi thể thành viên rời đi.

Chu Đại Xương lặn lội ngàn dặm tới đây, bị Cảnh Hi làm nhục một hồi, lại bị Bùi Chấn Nhạc gọi đi.

Nửa đêm, Trì Nghiêu lục lọi thiết bị đầu cuối của Cảnh Hi, làm một bộ giả lập quay số, sử dụng mạng AI mới thay thế để quay một chuỗi mã phức tạp.

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới bắt máy.

"Sao nhóc lại đổi thiết bị đầu cuối rồi?" Trong tai nghe vang lên một giọng nói già nua nhưng rất đầy khí lực.

Trì Nghiêu: "Tôi tạm thời bị một số việc ràng buộc, bên Bạch Kình Tọa ông tự cử người qua đó đi."

Âm thanh bên kia ngừng lại: "Việc gì có thể ràng buộc cậu chứ?"

Trì Nghiêu mân mê lọn tóc trong lòng bàn tay, trong mũi phát ra một tiếng cười khẽ.

"Chết tiệt!"

Anh còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng chửi rủa thấp giọng: "Có phải cậu lại phải lòng omega không đứng đắn nào rồi không?"

Động tác của Trì Nghiêu khựng lại: "..."

"Thằng nhóc chết tiệt! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có tìm đối tượng trong cái giới đó." Giọng nói bên kia bắt đầu cằn nhằn, "Muốn làm nên đại sự, bước đầu tiên chính là phải cấm dục!"

Trì Nghiêu cười lạnh: "Sau đó thì sao? Sau này lại thành ra như ông, một ông già cô đơn suốt ngày chẳng có việc gì làm, đi khuyên người ta đừng tìm đối tượng?"

Đầu dây bên kia: "...Tôi, tôi đang bận!"

Trì Nghiêu hừ nhẹ, không muốn đôi co với ông ta: "Bạch Kình Tọa N9, nửa tháng sau sẽ có một vụ giao dịch, địa điểm cụ thể chưa biết, ông cử người đi do thám trước, nếu thời gian cho phép, đến lúc đó tôi sẽ đích thân qua."

Đầu dây bên kia: "Tôi sẽ sắp xếp ngay."

Trì Nghiêu ngáp dài.

Giờ này, là giờ đi ngủ của vị thiếu tướng đại nhân rồi, đồng hồ sinh học đều đặn một cách đáng nể.

Đầu dây bên kia: "Mới thế này mà đã buồn ngủ rồi à?"

Trì Nghiêu kéo giọng, lười biếng nói: "Mỹ nhân trong lòng, đương nhiên muốn ngủ sớm một chút."

"Chết tiệt! Trì Nghiêu, cậu—"

Không đợi đối phương nói xong, Trì Nghiêu đã ngắt máy.

"Ông già chết tiệt lắm mồm thật."

Anh nằm xuống giường, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc mặt nạ vàng và thân hình đầy ụ thịt của ai đó.

Lăn qua lăn lại nửa giờ vẫn không ngủ được, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, tâm trạng bực bội.

【Tao chính là kết cục của mày.】

"Chết tiệt."

Xấu xí đến mức khiến anh mất ngủ.

Anh cố gắng nhớ lại gương mặt của Cảnh Hi, dứt khoát cậy luôn cái camera gắn trên thiết bị đầu cuối ra.

Trên phi thuyền Cực Ảnh, Lệ Viễn cùng mọi người cười không ngậm được miệng.

Lệ Viễn: "Lão đại, lần sau khi nào tổ chức team building nữa vậy?"

Trần Thịnh: "Nếu lần nào cũng thu hoạch được thế này, bảo tôi gấp chăn trải đệm mỗi ngày cũng được!"

Cảnh Hi: "..."

Thiết Hùng đi đến kéo kéo ống quần của cậu: "Lão đại, súng——"

Thấy ánh mắt nó sáng lấp lánh, Cảnh Hi đưa khẩu súng bạc đặt trong túi đùi ra.

"Thích khẩu súng này thế sao?"

"Ừm!"

Thiết Hùng nâng niu như báu vật, ôm vào lòng ngồi bệt xuống góc tường thổi phù một cái vào nòng súng, rồi lấy miếng vải lông ra lau chùi cẩn thận.

Phương Lương giao công việc điều khiển phi thuyền cho người khác xong, bước vào khoang hàng.

"Lão đại, tôi đã kiểm tra ghi chép vệ tinh của mấy hành tinh gần đây, đúng như cậu đoán, bọn U Linh nhắm thẳng đến X30."

Cảnh Hi nheo mắt lại.

Trì Nghiêu đã bảo Phương Lương đi điều tra từ sớm rồi sao? Anh bắt đầu nghi ngờ vấn đề giám sát từ khi nào?

Cậu không để lộ cảm xúc, hỏi: "Còn có tình huống gì khác không?"

Phương Lương lắc đầu: "Tạm thời không có, nhưng dựa theo thời gian chúng đến thì đám người này chắc hẳn đã ở sẵn trong khu vực Bảo Bình Tọa rồi."

Quân số của U Linh, đến nay vẫn là một ẩn số.

Cảnh Hi cũng từng nghi ngờ, một đoàn tinh tặc dù có lợi hại đến đâu cũng không thể điều tra nhiều năm như vậy mà ngay cả thông tin cơ bản cũng không tìm ra.

Nhưng cậu từ trước đến nay không thích lo chuyện của người khác, hiểu biết về U Linh cũng không hơn gì người thường.

"Lão đại! Có chuyện rồi!"

Một alpha trẻ tuổi có vết sẹo trên lông mày vội vàng chạy vào khoang hàng.

Thấy y thần sắc hoảng loạn, Cảnh Hi vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Chuyện gì?"

Alpha sẹo mày: "AI Tỳ Hưu của chúng ta phát hiện phía trước có tinh tặc đang cướp phi thuyền dân dụng!"

Cảnh Hi nhíu mày, không tự chủ được mà tăng tốc bước chân.

Phía sau, Lệ Viễn và Trần Thịnh cũng bước nhanh hơn.

Vừa làm xong một phi vụ lớn, lại có phi vụ khác tìm đến!

Vận may này, thật sự quá tốt!

Trong khoang chỉ huy, Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn lên mấy màn hình ảo hiển thị hình ảnh.

Hai con tàu in hình đầu lâu đang vây quanh một con tàu dân dụng, trong đó một con đã kết nối với nó.

Đầu lâu hai mươi năm trước là một thế lực như Cực Ảnh, sau đó bị quân đội tiêu diệt, một nhóm nhỏ còn sót lại rút về khu vực Bảo Bình Tọa hoạt động, chuyên cướp phi thuyền dân dụng qua lại, những năm gần đây có dấu hiệu sống dậy trở lại.

Cảnh Hi phóng to màn hình ảo.

Đây là một chuyến bay tốc hành, tuy không có yêu cầu đặc biệt đối với hành khách, nhưng người dân bình thường căn bản không thể nào tiêu thụ nổi, thông thường chỉ có quý tộc mới đi.

"Hóa ra là đám điểu nhân của Đầu Lâu." Lệ Viễn nhìn rõ xong, chửi rủa, "Tụi nó làm thế nào mà mỗi lần đều kiếm được con mồi béo bở như vậy, bọn mình lại chẳng gặp được lần nào."

Phương Lương bình tĩnh nói: "Bọn chúng rất giỏi phân tích lộ trình chuyến bay và thời gian tuần tra của đội quân trú đóng, tìm lỗ hổng rồi phục kích chờ con mồi xuất hiện, khác hẳn bọn mình."

Nghe vậy, Lệ Viễn và Trần Thịnh liếc nhìn nhau, lén lút liếc về phía Trì Nghiêu.

Quả thực không giống.

Bọn họ chưa bao giờ phân tích dữ liệu, đi đến đâu tính đến đó, cướp bóc kiểu phó mặc.

Trần Thịnh xoa xoa cổ tay: "Dám ăn thịt trước mặt chúng ta? Lá gan cũng không nhỏ."

Lệ Viễn ấn khớp ngón tay, nở nụ cười hung hãn: "Lão đại, xử chúng đi!"

"Ừm."

Cảnh Hi trượt ngón tay mở mô hình ảo 3D của phi thuyền, xoay ngược lại quan sát.

"Phương Lương, chúng ta đến vị trí này." Anh chỉ vào một chỗ nói.

Phương Lương nhìn thoáng qua, thấy vị trí đó cách Đầu Lâu rất gần, liền đích thân nhận lấy công việc điều khiển.

Bên trong phi thuyền dân dụng, lúc này vô cùng hỗn loạn.

Buồng lái đã bị khống chế, tất cả hành khách đều bị súng chĩa vào đầu, ngồi co rúm trong sảnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng thét chói tai và tiếng khóc nức nở.

"Lão đại, tất cả vật phẩm đều đã mang ra ngoài rồi."

Lão đại của Đầu Lâu nhìn đống trang sức và quần áo quý giá chất đầy, khuôn mặt đầy nếp nhăn lại càng nhăn hơn.

Bán những thứ này không thôi cũng đủ cho đoàn cầm cự ba tháng.

Tên thủ lĩnh tinh tặc đầu lâu nhìn về phía giữa đại sảnh, lớn giọng nói: "Không muốn chết thì lập tức nghĩ cách gom tiền, mỗi người hai tỷ tinh tệ, tiền chuyển vào là có thể về nhà, chỉ có mười suất thôi!"

Vừa nghe thấy câu này, đại sảnh lại một lần nữa sôi trào.

"Tôi lập tức gom tiền, xin nhất định phải giữ cho tôi một suất!"

"Tôi cần một suất!"

"Ba tỷ! Tôi trả ba tỷ! Xin đừng giết tôi hu hu hu—"

"Bốn tỷ!"

Đối với đám quý tộc mà nói, số tiền này chẳng đáng là bao.

Đám người đầu lâu cười đến nỗi không khép được miệng, lập tức thay đổi quy tắc.

"Bây giờ bắt đầu đấu giá, mười suất, giá cao thì được!"

Đại sảnh đầy ắp sự náo nhiệt và tuyệt vọng, tất cả mọi người vì sống sót mà ra sức tăng giá.

Nhìn số dư tài khoản ngày càng leo thang, tên thủ lĩnh tinh tặc cười đến mức mặt co giật.

"Đừng động đậy!"

Đột nhiên, một tiếng cảnh cáo phá tan cuộc đấu giá.

"Đệt mẹ nó, đứa nào dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?" Tên thủ lĩnh tinh tặc phun một ngụm, mang theo người hùng hổ đi về phía cửa kết nối.

Vừa mới đi đến góc quẹo, hắn đã bị họng súng ép phải lùi về.

"Bình, bình tĩnh chút!"

Phương Lương chỉ vào đầu hắn bước đi phía trước, Cảnh Hi dẫn theo một đoàn người theo sát phía sau.

Những người quý tộc ngồi xổm lại với nhau thấy tên thủ lĩnh tinh tặc bị khống chế, trong lòng vui như mở cờ, cho rằng được cứu rồi.

Nhưng khi họ nhìn rõ người phía sau đi tới, thì ngã ngồi xuống đất.

"Là, là Cực Ảnh?!"

"Không thể sai được, cái mặt đó chắc chắn tôi sẽ không nhận lầm, là đoàn trưởng của Cực Ảnh!"

"Sao một alpha đẹp trai như vậy lại là lão đại của Cực Ảnh hu hu hu—"

"Tôi, tôi không muốn chết hu hu hu—"

Đám quý tộc hoàn toàn sụp đổ.

Cái mặt này của Trì Nghiêu cũng nổi tiếng y như thân phận của anh vậy.

Từng có tạp chí uy tín bình chọn 100 alpha có ngoại hình hoàn mỹ nhất Đế Quốc, Trì Nghiêu lọt bảng với một tấm ảnh chụp trộm mờ tịt, đánh bại một đám minh tinh hạng nhất, rồi bay thẳng lên, cuối cùng đứng đồng hạng ba với Cảnh Hi.

Còn vị trí đầu tiên là Quốc vương Đế Quốc, một vị lão nhân hơn bảy mươi tuổi.

Từ đó trở đi, tất cả mọi người đều biết đoàn trưởng của Cực Ảnh đẹp đến nỗi trời đất cũng phải phẫn nộ, làm những chuyện người lẫn thần đều căm phẫn, vậy mà fan lại cực nhiều.

Phần lớn mọi người vừa chửi vừa len lén liếm nhan sắc của anh.

Cực Ảnh vừa xuất hiện, bầu không khí hiện trường đột ngột thay đổi.

Đám thuộc hạ của đầu lâu lập tức giương súng, nhưng lại bị tên thủ lĩnh tinh tặc ngăn lại.

"Không được vô lễ!"

Tên thủ lĩnh tinh tặc cảnh giác quét mắt qua họng súng, cười với Cảnh Hi: "Lão đại Trì, không biết ngài cũng hoạt động ở vùng này, chỗ này nhường cho ngài, chúng tôi đi ngay!"

Cảnh Hi: "Tôi không có hứng thú cướp bóc."

Lệ Viễn phụ họa: "Đừng tưởng rằng chúng tôi giống các người, chúng tôi không cướp bóc!"

Không cướp?

Tên thủ lĩnh tinh tặc không hiểu gì cả: "Vậy mấy người anh em đến đây là—?"

Lệ Viễn nhìn sắc mặt lão đại nhà mình, lớn giọng nói: "Chúng tôi là đặc biệt tới đây cứu họ!"

Đám quý tộc đang khóc lóc tuyệt vọng lập tức nghẹn lại.

Cái gì? Cực Ảnh nói là tới cứu họ?

Có phải bọn họ đang gặp ảo giác không?

Ánh mắt của tên thủ lĩnh tinh tặc dạo qua lại giữa bọn họ và đám quý tộc, đầy dấu chấm hỏi: "À? Ngài muốn người thì, cho—"

Trần Thịnh giơ tay cắt ngang hắn, nghiêm túc nói: "Giữa các đoàn tinh tặc có quy tắc của các đoàn tinh tặc, thế này đi, chúng ta thi đấu. Chúng ta thắng thì thả những hành khách này đi, các người rời khỏi, còn nếu các người thắng, thì chúng ta đi, thế nào?"

Thi đấu?

Đám người đầu lâu đưa mắt nhìn nhau.

Thi đấu với Cực Ảnh? Chẳng phải tìm chết sao?

Khó khăn lắm mới kiếm được mối bở như vậy, tên thủ lĩnh tinh tặc không muốn từ bỏ.

Hắn nhanh chóng gật đầu: "Thi gì, bắn súng hay đấu tay đôi?"

Lỡ như thắng thì sao.

Đoàn tinh tặc Đầu Lâu của bọn họ lịch sử lâu đời, nhân tài lớp lớp, cũng chẳng thua kém Cực Ảnh chút nào!

Lệ Viễn và Trần Thịnh nhìn nhau.

Lệ Viễn: "Mấy cuộc thi đấu đó quá máu me bạo lực, sớm đã lỗi thời rồi."

Trần Thịnh: "Chúng ta chơi cái gì đó mới mẻ hơn nhé?"

Tên thủ lĩnh tinh tặc nhíu mày: "Mới mẻ?"

Cảm giác như cái hố vậy.

Lệ Viễn: "Đứng nghiêm."

Trần Thịnh: "Gấp chăn."

Đám người đầu lâu: "???"

Lệ Viễn đắc ý nói: "Sao nào, ngay cả những cái này mà cũng không biết? Đoàn của chúng tôi tích cực hưởng ứng lời hiệu triệu của thời đại, đã thực hiện quản lý quân sự hóa rồi, các đoàn man rợ như các người đúng là thấp kém quá."

Cảnh Hi: "......"

Tình hình đang ngoài tầm kiểm soát?

Chốc lát sau, đám quý tộc nước mắt lưng tròng, run lẩy bẩy nhìn đám người Đầu Lâu và Cực Ảnh đứng thành hai hàng, không nhúc nhích.

Họ lại quay đầu nhìn về phía bên kia, người ở bên đó túm chiếc chăn vung lên bay khỏi giường.

Đám quý tộc: "......"

Cuộc tranh đoạt giữa các đoàn tinh tặc với nhau có vẻ không giống với tưởng tượng của họ cho lắm.

Nửa tiếng sau, đoàn Đầu Lâu bị chơi cho tàn phế.

Trần Thịnh chỉ vào cái chăn trước mặt mình: "Cái này của tôi là chính tông đậu hũ khối."

Hắn lại chỉ vào của tên thủ lĩnh tinh tặc: "Của ông là đậu hũ chiên ngập dầu, không đạt tiêu chuẩn!"

Tên thủ lĩnh tinh tặc rưng rưng nhận thua: "Chúng tôi thua rồi, người giao cho các ngài."

Trò chơi mới cũng tệ quá đi!

Toàn làm mấy chuyện không phải người làm hu hu hu—

Đám quý tộc hoàn toàn không thể tin nổi, Cực Ảnh nói sẽ cứu họ, đúng là cứu thật rồi!

Họ được cho phép đứng dậy, chiếc còng kim loại trên tay cũng được mở ra.

"Cái đó, chúng tôi thực sự không cần phải chuẩn bị tiền chuộc nữa à?"

Có người bất an hỏi.

Phương Lương: "Không cần, các vị đã an toàn rồi."

Mọi người mở to hai mắt.

Chẳng lẽ bọn họ gặp phải Cực Ảnh giả?!

Cứu người xong, Cảnh Hi để người của Cực Ảnh giám sát đám người đầu lâu rời đi.

Cảnh Hi mặt không cảm xúc, giọng điệu rất nhẹ: "Lần này chỉ là lời cảnh cáo, nếu lần sau còn thấy các người cướp bóc tàu dân dụng, sẽ không đơn giản chỉ là chơi hai trò chơi như vậy đâu."

Lệ Viễn vỗ vai lão đại của đoàn Tinh Tặc, nở nụ cười nham hiểm: "Nghe rõ chưa, sau này mà còn dám cướp tiền của người dân bình thường nữa thì tự chịu hậu quả!"

Cảm nhận được lực ép gần như muốn nghiền nát xương cốt của mình, lão đại Đầu Lâu khổ sở đến mức không khóc nổi.

"Tôi... tôi biết rồi, không dám nữa đâu!"

Trong hành lang dẫn đến khoang nối, lão đại Đầu Lâu đi như có gai đâm sau lưng, mồ hôi lạnh tuôn như suối.

Cứ thế rời đi sao?

Không chừng vừa bước lên tàu đã bị Cực Ảnh bắn thành tro rồi.

Họ thì việc gì mà không dám làm chứ?

Đi được nửa đường, lão đại Đầu Lâu vội vàng quay trở lại, kéo Lệ Viễn đi sang một bên.

"Đây là số tiền mà đám quý tộc kia đã chuyển vào tài khoản của tôi, tôi nghĩ vẫn là để ngài xử lý thì hơn."

Lệ Viễn liếc nhìn dãy số 0 dài đằng đẵng, miễn cưỡng giơ tay nhận lấy: "Lần sau đừng làm thế nữa."

Lão đại Đầu Lâu: "Vâng, vâng!"

Đợi đến khi phi thuyền của đoàn Đầu Lâu rời đi, phi thuyền dân dụng lại tiếp tục khởi hành.

Cảnh Hi khẽ chấn động, còn chưa kịp xem thì đã thấy Lệ Viễn và Trần Thịnh chạy tới.

"Lão đại."

Lệ Viễn giơ ngón tay cái, nở nụ cười lộ hàm răng trắng: "Tiền!"

Trần Thịnh giơ ngón tay cái, nở nụ cười lộ hàm răng trắng: "Danh tiếng!"

"Duy trì trật tự, sướng chết mất!"

Cảnh Hi: "..."

Mấy người có phải đã hiểu sai nghĩa của từ "duy trì trật tự" rồi không?

Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, mở thiết bị đầu cuối, là tin nhắn do "bản thân" gửi đến.

Nội dung tin nhắn rất ngắn, kèm theo một tấm ảnh.

Trong ảnh, cậu đang nằm trên giường, ánh mắt mơ màng, khóe miệng hơi nhếch lên, mái tóc dài xõa tung, áo sơ mi trên người mở cúc tới ngực, khắp người tỏa ra một loại khí chất không đứng đắn cho lắm.

【Lưu vào album của tôi, ghi chú "Phiên bản rửa mắt tăng cường chuyên trị mất ngủ"】

Cảnh Hi siết chặt tay, các khớp ngón tay kêu răng rắc.

Đang định xóa đi thì một tin nhắn khác được gửi đến.

【Nếu lần sau tôi không tìm thấy tấm ảnh này trong album, tôi sẽ cởi hết đồ rồi chụp lại một tấm khác】

Cảnh Hi: "..."

Anh chờ đấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Nghiêu: Vợ không chụp, vậy thì tôi chỉ có thể tự thân vận động rồi.

Sau khi tự chụp 100 tấm—

Trì Nghiêu: Vợ đẹp thế này, bỏ được làm sao? [Khịt khịt]

Cảnh Hi: Chỉ có mình anh biết chụp (cởi) thôi à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play