Lời này của Bạc Cận tương đương với việc thừa nhận thân phận cải tạo thể của mình.

Nhưng điều khiến Trì Nghiêu khó hiểu là lúc trước dùng dược tễ của Xuân Cầm để thử nghiệm, trên người đối phương không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Có vẻ như Bạc Cận biết Trì Nghiêu đang nghĩ gì, hắn mở miệng: "Mặt có thể thay đổi, pheromone tất nhiên cũng có thể ngụy trang, khinh thường cải tạo thể sao?"

Trì Nghiêu: "......"

Ông tự hào lắm à?

Trì Nghiêu quay lại ngồi xuống, có quá nhiều thứ muốn hỏi, ngược lại không biết nên hỏi từ đâu.

Tiếng nhắc nhở điện tử sắc bén vang lên trong hang động, chưa kịp hiểu chuyện gì, Tiểu Hắc đã vang lên trong đầu anh.

【Quái thú nhỏ đang chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.】

Có một khe nứt trong hang động, Bạc Cận đứng đó, trên tay cầm một bảng điều khiển cỡ bằng đồng hồ bỏ túi, dường như đang xác nhận điều gì đó.

Trì Nghiêu bước tới, từ góc độ này anh có thể nhìn thấy rõ khu rừng bên dưới, khu rừng đang chuyển động.

"Rốt cuộc nó là thứ gì?"

Bạc Cận: "Bản chất không khác chúng ta là bao."

Trì Nghiêu: "Ông đã biết về sự tồn tại của nó từ trước rồi?"

Bạc Cận liếc nhìn ann, bước nhanh ra ngoài: "Giờ không phải lúc nói về chuyện đó, đã đến đây rồi thì giúp tôi một tay đi."

Trì Nghiêu đứng yên bất động, nhìn bóng lưng của hắn, không nhanh không chậm hỏi: "Ông muốn tôi giúp gì?"

Bạc Cận: "Không thể để chúng ăn quá nhiều, sẽ mất kiểm soát."

Ăn không đủ thì bay ra ngoài, ăn no lại mất kiểm soát, thật khó chiều.

"Dữ liệu C85, ông cũng lấy được như vậy à?" Trì Nghiêu thản nhiên hỏi.

Một mình đến nơi này, không biết đã thực hiện bao nhiêu lần thử nghiệm nguy hiểm cao độ.

Bạc Cận nhặt túi vũ khí dựa bên cửa hang, không biểu lộ cảm xúc gì: "Bên đó đỡ hơn bên này một chút."

Vậy nên đã dẫn bọn họ đến C85?

Trì Nghiêu không muốn nghĩ nhiều, nhưng không thể kiềm chế.

Dù người này là "cha" của anh, nhưng đến giờ, anh vẫn không biết người này đóng vai trò gì trong toàn bộ sự việc này.

Bạc Cận: "Phía nam là đồng bằng, phía bắc là vùng núi, ở gần đó chủ yếu là thú biến dị cấp một và cấp hai, tôi lo phía nam, cậu lo phía bắc."

Trì Nghiêu nhìn qua khe nứt ra ngoài.

Vùng núi phía bắc không khác gì nơi này, đều là những ngọn núi tuyết trơ trụi, hầu như không có hoạt động của thú dữ, còn hai bên đông và tây là rừng nguyên sinh, độ cao thấp hơn, không có tuyết, là nơi mà phần lớn dã thú thích ở nhất.

"Ông không hỏi tôi cách giải quyết chúng à?" Trì Nghiêu hỏi bâng quơ.

Bạc Cận đứng ở cửa hang: "Bất kể là cách nào cũng phải dẫn chúng đi trước."

Bên trong hang đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Gió lạnh mang theo tuyết thổi vào, khiến hơi thở xuyên qua phổi lạnh buốt.

Sau một lúc im lặng, Trì Nghiêu bước về phía cửa hang.

Thấy anh đi tới, Bạc Cận hỏi: "Cậu lái Phi Long à?"

Trì Nghiêu đứng cạnh hắn ở cửa hang, hỏi lại: "Ông lái gì đến đây?"

Bạc Cận: "Giáp chiến."

Trì Nghiêu đoán mò: "Huyền Vũ?"

Trước đây anh đã nghe ông già nhắc đến, những đoàn trưởng xuất sắc có thể nhận được giáp chiến mang tên của quân đoàn, đó là niềm vinh dự thuộc về riêng chỉ huy.

Lại gần hơn, Trì Nghiêu thấy ánh mắt của Bạc Cận ánh lên chút lấp lánh.

Bạc Cận khẽ gật đầu: "Cậu còn nhớ?"

Trì Nghiêu nhếch mép: "Ông nghĩ đám người đó sẽ để tôi nhớ chuyện hồi nhỏ sao?"

Ánh sáng trong mắt Bạc Cận vừa nhen nhóm lại tắt đi, nhưng biểu cảm của hắn vẫn kiểm soát rất tốt, khó ai có thể nhận ra.

"Cơn xoáy này, chúng ta đều không thể trốn tránh được."

Hắn tránh ánh mắt của Trì Nghiêu, nhìn về phía những đám tuyết trắng treo trên cây, giọng nói cũng lạnh lẽo như tuyết: "Tôi đã thử đưa cậu ra ngoài, nhưng kết quả lại khiến cậu sa lầy sâu hơn."

Trì Nghiêu bật cười khẩy: "Vậy nên ông cứ mặc kệ tôi?"

Bạc Cận: "Tôi đã tìm cho cậu người thầy tốt nhất."

Trì Nghiêu cười giận dữ: "Tìm sát thủ dạy tôi à?"

Bạc Cận quay sang nhìn anh: "Điều tôi có thể làm tốt nhất là đảm bảo cậu có thể sống sót."

Trì Nghiêu: "Ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cứu tôi ra ngoài sao? Tôi là con trai của ông đó!"

Môi Bạc Cận mím chặt: "Khi đó tình hình rất phức tạp—"

"Có chuyện gì quan trọng hơn cứu con trai sao?"

Trì Nghiêu tự giễu cười, "Cũng đúng, con trai mất rồi có thể sinh lại, chẳng quan trọng đến thế."

Ngón tay của Bạc Cận, đang nắm chặt bao vũ khí, trắng bệch.

Hắn hạ giọng: "Là con trai của tôi, cậu định sẵn phải chịu đựng nhiều hơn người khác. Nếu không chống đỡ được—"

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, gần như từng chữ từng lời nói ra: "Thì sớm giải thoát cũng tốt."

Tay Trì Nghiêu buông thõng bên người bất chợt siết lại, trong tai ong ong vang lên.

Dù anh đang sống trong môi trường hiểm ác nhất của bọn tinh tặc, cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ nghe được những lời như thế từ miệng của người thân mình.

— Sớm giải thoát.

Vậy những năm qua anh kiên trì vì điều gì?

Nói ra rồi, Bạc Cận mới nhận ra lời này quá nặng.

Dù đó có là suy nghĩ thật của hắn, cũng không nên thẳng thắn nói ra như vậy vào ngày đầu tiên gặp lại nhau.

Cánh rừng dưới chân núi đã mở rộng gấp đôi so với ban đầu, không thể kéo dài thêm nữa.

"Nếu cậu vẫn muốn nghe tôi nói gì, thì sau khi kết thúc, bất cứ điều gì cậu muốn biết, tôi sẽ giải thích cho cậu."

Nói xong, Bạc Cận bước một chân vào trong tuyết, cổ tay bị giữ lại từ phía sau.

"Ba đâu?"

Giọng của Trì Nghiêu khô khốc: "Ba ở đâu?"

Bạc Cận dừng bước: "Em ấy chưa chết."

Bốn chữ ngắn gọn khiến trái tim Trì Nghiêu treo lơ lửng bấy lâu nay rơi trở lại vị trí.

"Còn cha và ba của Cảnh Hi thì sao?"

Bạc Cận gỡ tay anh ra, giẫm lên tuyết đi xuống.

"Xử lý xong rồi tôi sẽ nói cho cậu."

Khu vực này cây cối rậm rạp, chỉ có một bãi đá hơi rộng có thể đỗ giáp chiến.

Khi Bạc Cận đến nơi, Huyền Vũ đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Cuối cùng, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Bạc Cận thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn nghĩ có nên nói vài lời dễ nghe để xoa dịu tên nhóc cứng đầu này không.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra điều gì, hắn đã bị túm cổ áo kéo qua, cú đấm thẳng vào mặt.

Cú đấm mạnh đến mức như muốn tống hắn xuống chân núi.

Trì Nghiêu xoa cổ tay, cúi đầu nhìn Bạc Cận đang ngồi trong tuyết, ánh mắt lạnh lùng.

"Phần còn lại, sau khi kết thúc tôi sẽ từ từ tính với ông."

Nói xong, anh vòng qua thân cây bước về phía Phi Long.

Chờ đến khi bóng người biến mất, Bạc Cận mới từ dưới đất đứng dậy.

Xoa xoa mặt bị đánh, hắn nhảy lên giáp chiến bước vào buồng lái.

Khi bật nguồn điện, hắn đột nhiên cười khẽ, tiếng cười đầy chua chát.

"Không có con ở đây, cha cứ mãi làm những việc bị đánh thôi."

Qua một khu rừng nhỏ, hai giáp chiến, một đen một trắng, đồng thời cất cánh, một bay về hướng bắc, một bay về hướng nam.

Trong buồng lái của Phi Long, Trì Nghiêu mặt mày ủ dột, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Tiểu Hắc: 【Vừa rồi cú đấm đó vẫn còn nhẹ quá, sao không dùng vuốt thép?】

Trì Nghiêu liếc nhìn màn hình nhắc nhở nhỏ bằng lòng bàn tay, giọng lạnh lẽo: "Vuốt thép chẳng phải để cào cậu sao?"

Tiểu Hắc: 【......】

Đến khi bay trên "rừng cây," Trì Nghiêu ra lệnh cho Phi Long phát sóng tín hiệu âm thanh.

Những tần số sóng âm này đối với thú biến dị giống như một sự khiêu khích, không biết có tác dụng với đám quái vật này không.

Chưa phát ra được bao lâu, một con quái vật ngay bên dưới đã nhìn về phía anh, đồng thời, giọng của AI Phi Long vang lên đầy khẩn trương.

【Sóng âm công kích gia tăng, đã quá tải 310%, 10 giây sau sẽ vào chế độ tự bảo vệ, 10...9...8...】

Trì Nghiêu kéo cần lái, bay một vòng qua đầu mấy con quái vật, nhanh chóng lùi lại.

Tốc độ di chuyển của đám quái vật và tốc độ ăn của chúng hoàn toàn trái ngược, vô cùng chậm.

Trong lúc di chuyển, dây leo ký sinh trên người chúng liên tục vươn ra khắp nơi, hấp thu mọi dưỡng chất có thể.

Với kiểu càn quét này, nếu chúng tiến vào khu dân cư, thì sẽ chẳng ai có thể chạy thoát.

Sóng âm sẽ khiến người thường ngay lập tức mất khả năng hành động, sau đó chỉ cần dùng dây leo ký sinh là có thể dễ dàng hút cạn người ta.

Trì Nghiêu thử liên lạc với giáp chiến Huyền Vũ, nhưng một là tín hiệu quá yếu, hai là Bạc Cận có thể đã cố ý chặn tất cả tín hiệu, khiến dọc đường hoàn toàn mất liên lạc.

Khi đã đủ xa, Trì Nghiêu thiết lập chế độ lái tự động, rồi đi vào khoang nghỉ của Cảnh Hi tìm thứ gì đó.

Khoang nghỉ trên giáp chiến không lớn, bên trong bày trí theo phong cách quân đội, dường như chỉ cần đặt thêm một món đồ cũng không ổn, đơn giản đến mức đáng sợ.

Trì Nghiêu lục lọi ngăn kéo, không thấy gì.

Đối diện khoang nghỉ là một nhà kho nhỏ, nơi này chứa một số linh kiện và công cụ dự phòng.

Trì Nghiêu tìm thấy một ống tiêm siêu nhỏ trong đống đồ chưa bóc, cùng với một khẩu súng ngắn.

Anh nhặt khẩu súng lên xem, quá tệ, rồi lại vứt về chỗ cũ.

Quay lại buồng lái, anh tháo cúc áo, xắn tay áo lên, rồi dùng ống tiêm đâm vào cánh tay của mình để rút máu.

"Anh Hắc, chế độ ** [*]."

[*] raw như vậy nên mình để nguyên nha.

Tiểu Hắc từ bàn điều khiển bay ra, cục kim loại nhỏ nhanh chóng biến đổi và mở rộng.

【Chủ nhân có thể kiểm tra nhật ký công việc của tôi.】

Trì Nghiêu rút xong một ống rồi để sang bên, tiếp tục rút ống thứ hai.

"Làm xong thì xóa, chuyện này còn cần tôi dạy sao?"

Tiểu Hắc: 【Nói trước với anh, để cho thấy tôi tôn trọng anh hơn.】

Trì Nghiêu: "Nửa câu sau thừa thãi."

Tiểu Hắc: 【......】

Rút xong máu, Trì Nghiêu nắm lấy khẩu súng đang lơ lửng, nạp ống tiêm đầy máu vào băng đạn.

Anh bước tới cửa khoang, làm một cử chỉ, cửa khoang từ từ mở ra.

Gió lớn trên không trung cuốn bạo liệt, Trì Nghiêu chân tì vào tường để giữ vững cơ thể, nhưng khoảng cách này quá xa, sức công phá của khẩu súng không đủ.

"Chuyển thành súng bắn tỉa."

Vừa dứt lời, khẩu súng trong tay anh lập tức kéo dài và biến hình.

Trì Nghiêu dựa vào súng nhìn qua ống ngắm, sau một lúc bấm cò.

Con quái vật gần nhất bị bắn trúng mắt, lập tức quằn quại giãy giụa, cây cối trên lưng bị hất xuống.

Dưới lớp đất dày là lớp da trông giống da cá sấu, chỉ có điều trông cứng hơn nhiều.

Những dây tơ ký sinh chính là chui ra từ lỗ chân lông trên lớp da đó.

Trì Nghiêu thầm tính thời gian trong đầu.

Nhưng lần này không hiệu quả nhanh như ở C85.

Năm phút sau, con quái vật đổ gục xuống đất không còn động đậy, chỉ có đôi mắt đỏ rực vẫn còn chậm rãi chuyển động.

Trì Nghiêu cau mày.

Xem ra máu của anh không đủ để giết chết chúng ngay lập tức.

Tiểu Hắc: 【Khiến chúng mất khả năng chiến đấu đã là rất tốt rồi, đừng yêu cầu quá cao.】

Trì Nghiêu: "......"

Sau khi quái vật không còn động đậy, cường độ sóng âm tương ứng cũng giảm đi đáng kể.

Khi chắc chắn rằng vài con quái vật ở đây đã giảm thiểu nguy hiểm, Trì Nghiêu ra hiệu đóng cửa.

"Đi về phía Huyền Vũ."

Anh đứng dậy đi vào trong, khi đi ngang qua một nơi thì liếc thấy gì đó.

Ở góc sát bức tường kim loại có một nắm lông trắng bị rơi xuống, trông vô cùng quen thuộc.

Trì Nghiêu nhặt lên xem, mặt lập tức cứng đờ.

Đây có lẽ là lông anh rụng ra khi bị cánh cửa kẹp lúc thú hóa.

Thứ lịch sử đen tối này, tất nhiên phải tiêu hủy sạch sẽ.

Đang định vứt đi, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh kẻ đã gửi cho Cảnh Hi món quà lưu niệm bằng lông.

Trì Nghiêu nhìn nắm lông trên tay.

Hay là mình cũng có thể làm một cái móc khóa bằng lông?

"Làm một cái đầu sói nhỏ?"

AI Thiết Lang Cầu trên thiết bị đầu cuối: "Chủ nhân, ngài có điều gì dặn dò?"

Trì Nghiêu cất nắm lông vào túi: "...... Không gọi cậu."

Trên màn hình giám sát hiện lên hình ảnh chiếc cơ giáp đen, Trì Nghiêu nhìn qua cửa sổ ảo các số liệu và vô số báo lỗi, sau đó kéo cần điều khiển tiến tới với tốc độ tối đa.

Trên chiến hạm, Cảnh Hi chờ đến sốt ruột.

"Lão đại, cường độ sóng âm đã giảm xuống!" Có người đột nhiên hét lên.

Cảnh Hi lập tức đi nhanh về phía bàn điều khiển.

Bên khác lại có người hét lên: "Đã có tín hiệu rồi! Đang dần khôi phục, hiện đang cố gắng kết nối!"

Cảnh Hi nhìn số liệu trên màn hình, suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: "Hạ cánh."

Vừa vào đến tầng khí quyển, thiết bị đầu cuối của Cảnh Hi đột nhiên vang lên.

Trì Nghiêu: "Hi Hi, thử dùng đạn phá giáp tấn công đi."

Cảnh Hi tim nhảy lên một nhịp: "Anh lại dùng rồi?"

Vậy mà chỉ một câu đã bị phát hiện, Trì Nghiêu hắng giọng.

"Một chút thôi."

Cảnh Hi cau mày, ra hiệu cho thuộc hạ tấn công.

"Về rồi em sẽ nấu canh gà bồi bổ cho anh."

Trì Nghiêu: "...... Không cần."

Cảnh Hi: "Bữa tiệc toàn gà."

Trì Nghiêu: "...... Vậy canh gà là được rồi."

Ba phát pháo hạt phá giáp được bắn ra, phạm vi tấn công cực kỳ chính xác.

Trên bình nguyên bị nổ ra một cái hố đen sâu.

Trên hình ảnh cảm ứng nhiệt, tro bụi đang hạ nhiệt nhanh chóng, dần dần mất đi sắc đỏ.

Trì Nghiêu điều chỉnh hướng, bay xuống mặt đất, AI của Phi Long phát ra lời nhắc nhở.

【Cường độ sóng âm đã giảm xuống phạm vi bình thường, ba giây nữa sẽ bắt đầu chương trình tự kiểm tra và sửa chữa——】

Trì Nghiêu rút thanh kiếm của Phi Long ra lục lọi trong đống tro bụi.

Đúng như anh dự đoán, không có dây tơ ký sinh mới nào mọc ra, thậm chí ngay cả thi thể của quái vật cũng không còn.

Cừu Thiên Lâm nói máu của anh có thể ức chế hoạt tính của enzyme tái sinh HP6 trong cơ thể quái vật.

Nói cách khác, khi tiêm máu của anh vào, quái vật gần như mất đi khả năng tự lành và tái sinh, lúc này chỉ cần đột phá phòng ngự vật lý là có thể dễ dàng giết chết chúng.

"Có hiệu quả." Cảnh Hi nói.

Giọng cậu lạnh lùng nhưng khó giấu được niềm vui.

Nếu như nói sự việc xảy ra trên C85 chỉ là ngẫu nhiên, thì bây giờ Trì Nghiêu đã chứng minh ngẫu nhiên này là tất nhiên.

Máu của Trì Nghiêu, quả thực là khắc tinh của những con quái vật này.

Tuy nhiên không ai có khả năng kháng cự sóng âm mạnh như Trì Nghiêu, những người khác dù có cầm máu của anh cũng không có khả năng đưa máu này vào cơ thể quái vật.

Việc này chỉ mình Trì Nghiêu có thể làm.

"Cậu đã làm gì vậy?"

Giữa cuộc trò chuyện của hai người bỗng có giọng nói của người thứ ba chen vào, Cảnh Hi dò hỏi: "Là ngài Trương sao?"

Trì Nghiêu uể oải: "Người ta họ Bạc, Bạc trong Bạc Bính đấy."

Cảnh Hi: "......"

Bạc Cận: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play