Sau khi tự động phát hiện ra hướng di chuyển bất thường của U Linh, Trì Nghiêu và Cảnh Hi ngoài thời gian ăn ngủ, đều tập trung quan sát trên trạm giám sát.
Đầu cuối vang lên, Cảnh Hi liếc nhìn, là Thống Soái Bùi Chấn Nhạc.
"Vệ tinh giám sát C85 đã phát hiện ra đàn thú."
Bùi Chấn Nhạc mở đầu trực tiếp: "Tôi giao cho cậu quyền giám sát tạm thời khu vực đó, nếu cần tăng viện thì lập tức báo cáo."
Cảnh Hi: "Rõ."
Qua màn hình ảo, Bùi Chấn Nhạc nhìn vào những điểm đánh dấu tự động trên trạm giám sát.
"Hai ngày nay người của bọn chúng vẫn đang di chuyển về phía đó?"
Cảnh Hi gật đầu.
Đường đi của lũ U Linh gần như trùng khớp với mô phỏng lộ trình trước đó, từ khắp nơi chúng đang đổ về hai khu vực nguy hiểm cấp năm của C8586, hành động quy mô lớn như thế này là lần đầu tiên.
"Ông nghĩ thượng tướng Bạch có hành động gì không?" Cảnh Hi hỏi.
Bùi Chấn Nhạc khoanh tay, sắc mặt nghiêm nghị: "Ông ta vẫn sinh hoạt bình thường, đến giờ chưa thấy có gì bất thường."
"Không biết nên nói ông ta trầm tĩnh hay nông nổi nữa." Trì Nghiêu cười khẩy.
"Cho dù ông ta nông nổi, ở Đế Đô Tinh cũng chẳng gây được sóng gió gì đâu." Bùi Chấn Nhạcnhìn màn hình, nói một cách hờ hững.
Trong lúc họ đang trò chuyện, Cảnh Hi nhận được quyền giám sát vệ tinh C85.
Cậu bảo Tiểu Hồng mở cửa sổ giám sát và khóa vị trí của đàn thú.
Hai hành tinh C8586 nằm rất gần nhau, khí hậu và môi trường không có nhiều khác biệt.
Sau khi Tiểu Hồng đọc dữ liệu, chẳng bao lâu đã xác định được vị trí mục tiêu.
Hình ảnh do vệ tinh chụp lại vô cùng rõ ràng.
Một lượng lớn thú biến dị tràn qua khắp sa mạc để tiến vào rừng, rìa khu rừng đã bị tàn phá nghiêm trọng.
Những chuyện như thế này xảy ra thường xuyên ở khu vực nguy hiểm cấp năm, không có gì hiếm lạ.
"Hi Hi, khóa khu vực này lại." Trì Nghiêu chỉ vào một hướng.
Anh vừa nói xong, Cảnh Hi đã phóng to vị trí đó.
Ở phía bắc rìa khu rừng, qua những bóng cây lốm đốm có thể lờ mờ thấy một đám người mặc đồ đen đang di chuyển, xung quanh là xác vài con thú nhưng nhanh chóng bị bầy thú ăn mất.
Đội quân tà ác này chỉ cần xuất hiện là kèm theo giết chóc và cướp bóc, nhưng lần này chúng lại từ khắp nơi tụ tập về đây chỉ để đối phó với lũ thú biến dị?
Trì Nghiêu: "Hoặc nơi đó có thứ chúng muốn, hoặc nơi đó có thứ chúng sợ."
Khu vực nguy hiểm cấp 5 không chỉ có tính nguy hiểm cao mà còn chứa đựng nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú. Trong nhiều năm qua, tinh tặc không ít lần càn quét các khu vực này, nhưng trừ phi khoáng sản thực sự quý hiếm, bọn chúng hiếm khi chủ động khai thác, thường chỉ cướp lấy từ tay kẻ khác.
Cảnh Hi hướng tầm mắt về phía khu rừng nguyên sinh khổng lồ này.
Việc di chuyển đột ngột của đám dã thú biến dị chắc chắn có nguyên nhân.
Trong khu rừng này đang che giấu thứ gì?
Buổi tối, Lâm Trình Đức đến thay ca cho Cảnh Hi.
"Cậu đi nghỉ trước đi, lát nữa Trì Nghiêu lại nói tôi bóc lột cấp dưới mất."
Cảnh Hi vẫn đang ghi chép lại các thông tin trên màn hình giám sát, lắc đầu: "Tôi còn trẻ, không sao đâu."
Lâm Trình Đức: "..."
Ông đâu có già!
Cảnh Hi kiểm tra lại những gì đã ghi chép, cảm giác như có điều gì đó rất quen thuộc, nhưng lại không thể nói rõ là gì.
Cho đến khi Trì Nghiêu gửi tin nhắn thúc giục lần thứ ba, Cảnh Hi mới miễn cưỡng đứng dậy.
Trước khi rời đi, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Lâm Trình Đức: "Ông đã từng gặp con của thiếu tướng Bạc Cận chưa?"
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Lâm Trình Đức im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Lúc đó tôi bận đến không còn thời gian lo liệu, chỉ nghe nói sau đó đứa bé được đưa đến Đế Đô tinh, sống một thời gian ở nhà ông nội cậu?"
Cảnh Hi: "Ừ, nhưng chưa lâu đã bị đón đi."
Lâm Trình Đức thở dài: "Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng đã đứng ra nhận nuôi rồi, đáng tiếc..."
Cảnh Hi quan sát nét mặt ông, nhẹ giọng nói: "Hy vọng sau khi mọi việc kết thúc, có thể tìm ra tung tích của cậu bé."
Lâm Trình Đức ngước lên nhìn cậu: "Cậu nghĩ rằng cậu bé bị bắt vào tổ chức rồi sao?"
Cảnh Hi: "Không phải không có khả năng này."
Khi trở về khoang nghỉ ngơi, Trì Nghiêu vẫn đang bận rộn làm việc trong phòng khách.
Người này cứ giục cậu về nghỉ ngơi, nhưng chính anh lại không chịu dừng tay.
Nghe tiếng động, Trì Nghiêu rời mắt khỏi màn hình: "Về rồi à? Anh có làm vài món, hâm nóng lại là có thể ăn được."
Vì tập trung vào ghi chép dữ liệu, Cảnh Hi bận đến mức quên mất ăn uống.
Ban đầu cũng không thấy đói, nhưng vừa nghe Trì Nghiêu nói, sự căng thẳng trong người cậu mới dần thả lỏng, cơn đói cũng ập tới.
Có người ở nhà nấu cơm sẵn đợi mình về, cảm giác này thật tuyệt.
Cậu quay người bước về phía bếp, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Còn chưa bước vào bếp, đã nghe tiếng chân phía sau kèm theo giọng nói chán ghét của Trì Nghiêu: "Thôi đi, để anh làm cho, giữa đêm thế này anh sợ em làm nổ cả nhà bếp."
Sắc mặt Cảnh Hi cứng lại: "... Em không tệ đến mức đó đâu."
Nhìn ánh mắt trêu chọc của Trì Nghiêu, cậu cảm thấy cần phải giải thích một chút: "Chỉ hâm nóng món ăn thôi, em vẫn làm được."
Trì Nghiêu ấn nút khởi động, xoay người tựa vào bếp, kéo cậu vào lòng hôn.
"Tình hình sao rồi?"
Cảnh Hi thả lỏng người dựa vào vai anh.
"U Linh đang ngăn chặn đàn thú tiến vào rừng."
Trì Nghiêu vừa tranh thủ ăn đậu hũ vừa hỏi: "Kết quả kiểm tra khu rừng đó ra chưa?"
Cảnh Hi: "Vẫn chưa quét xong."
Đinh.
Nghe thấy tiếng báo hiệu, Trì Nghiêu đẩy cậu ra, lấy thức ăn bày lên bàn.
"Anh ăn chưa?" Cảnh Hi kéo ghế ngồi xuống.
Trì Nghiêu: "Anh đợi em về để cùng ăn."
Mắt Cảnh Hi khẽ lóe lên, khóe môi còn chưa kịp cong lên thì đã nghe anh nói tiếp: "Em tưởng anh sẽ nói vậy à?"
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu xoa đầu cậu: "Nhưng anh có thể ngồi ăn thêm bữa nữa với em."
Cảnh Hi gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho vào miệng, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
"Không chua sao?"
"Chua chứ." Trì Nghiêu chống cằm nhìn cậu ăn, "Để làm món này, anh còn phải mượn cả mặt nạ chống độc đấy, cảm động không?"
Cảnh Hi: "..."
Sáng sớm, hiếm khi Trì Nghiêu dậy sớm hơn Cảnh Hi, nhìn đồng hồ mới chỉ gần 5 giờ.
Tiếng của Tiểu Hắc vang lên trong đầu hắn: 【3 giờ 20 phút có tin nhắn từ Trương Sinh, có đọc không?】
Sợ làm ồn đến Cảnh Hi, Trì Nghiêu khẽ lướt mở tin nhắn.
【Trương Sinh: [Tọa độ] [Tọa độ] [Tọa độ] Bảo người của cậu trấn giữ mấy nơi này.】
Trì Nghiêu nhíu mày.
Tiểu Hắc: 【Đã xác định vị trí tọa độ, xem không?】
Trì Nghiêu: 【Xem đi.】
Rất nhanh, một bản đồ ảo hiện lên trước mắt anh, ba tọa độ lập tức được định vị rõ ràng.
Không ngoài dự đoán, đều nằm trong khu rừng ở C85.
Trì Nghiêu trả lời.
【Tại sao phải trấn giữ?】
Phía bên kia lập tức trả lời.
【Trương Sinh: Giữ đi, cậu sẽ nhanh chóng biết "nó" là gì.】
Ánh mắt Trì Nghiêu lạnh lẽo.
Anh không thích cảm giác bị người khác dẫn dắt như thế này, mặc dù vốn anh cũng định phái người đến xem xét.
Dù là đối phó với dã thú biến dị hay tinh tặc, Cực Ảnh đều có lợi thế hơn bất kỳ ai.
Nếu muốn nắm vững tình hình của C85, chỉ dựa vào vệ tinh là không đủ, cần phải có người trực tiếp đến nơi.
"Dậy sớm thế?" Giọng nói khàn khàn của Cảnh Hi vang lên bên tai, Trì Nghiêu quay đầu lại, hai người nằm nghiêng đối diện nhau.
"Anh định đi C85 trước."
Cảnh Hi lập tức tỉnh ngủ.
"Bao giờ?"
Nhìn vào mắt cậu phản chiếu hình ảnh của mình, hiếm khi Trì Nghiêu tỏ ra do dự.
"Hôm nay."
Cảnh Hi cau mày: "Công việc của Phi Long sắp—"
"Dù Phi Long rảnh, anh cũng không định cho em đi cùng."
Trì Nghiêu nắm lấy tay cậu đặt lên môi hôn, "Nhiệm vụ này chỉ có Cực Ảnh mới có thể hoàn thành, em cũng biết mà."
Cảnh Hi nghiêm mặt, nhưng không thể phản bác.
Các thành viên của Cực Ảnh đều là những người cải tạo mà Trì Nghiêu cứu từ các trạm, xét về thể chất mạnh hơn người thường rất nhiều, và không sợ sóng âm.
Với tình hình hiện tại, Cực Ảnh là lựa chọn tối ưu.
Nhưng trong lòng, Cảnh Hi không muốn Trì Nghiêu mạo hiểm.
Thứ mà bọn họ gọi là "nó" khiến cậu cảm thấy rất bất an.
"Nếu em nói đừng đi, anh có nghe không?"
Trì Nghiêu ngồi dậy, không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cậu cười.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Cảnh Hi liền biết mình không thể ngăn được anh.
Cậu cũng ngồi dậy theo.
"Để Tiểu Hắc và Tiểu Hồng luôn duy trì kết nối."
Trì Nghiêu hôn lên trán cậu một cái.
"Ừ, vì để về nhà xem mấy con mèo con, anh cũng sẽ không để mình gặp chuyện gì đâu."
Cảnh Hi: "..."
Trong lòng anh chỉ toàn nghĩ đến mấy con mèo con thôi à?
Sau khi xác định kế hoạch hành động, Trì Nghiêu gọi Phương Lương tập hợp đại đội của Cực Ảnh.
Để tránh bị tinh tặc phát hiện, trước khi xuất phát, anh đã chia đội thành ba nhóm.
"Đi thẳng đến tọa độ sao?" Cảnh Hi hỏi.
Trì Nghiêu lắc đầu: "Trước tiên đến ngoại không phận, rồi xem tình hình."
Mặc dù đã đồng ý hợp tác với Trương Sinh, nhưng anh không hoàn toàn tin tưởng người này.
Lâm Trình Đức đi tới.
"Tôi sẽ chia một số người cho cậu, mấy chuyện chuyên môn này vẫn để bọn họ làm thì an tâm hơn."
Thành viên của Cực Ảnh đa phần đều là người không chính quy, chỉ có Phương Lương là đáng tin cậy chút.
Trì Nghiêu không từ chối, liền đồng ý ngay.
Đến lúc xuất phát mới phát hiện những người mà Lâm Trình Đức nói tới đều là người của quân đoàn Huyền Vũ, trong đó có cả Lưu Vũ và Hứa Minh.
"Do các cậu tự nguyện hay là lão gia tử phái tới?"
Trên phi thuyền, Trì Nghiêu nhìn họ hỏi.
Lưu Vũ và Hứa Minh nhìn nhau.
Lưu Vũ nói: "Chúng tôi muốn điều tra rõ chuyện năm xưa, lão gia tử cũng biết."
Hứa Minh nói: "Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức, không gây phiền phức đâu."
Trì Nghiêu không phải lo lắng họ gây phiền phức, thực tế thì về năng lực trinh sát và phản trinh sát, họ quả thực rất chuyên nghiệp. Chỉ là về tình cảm cá nhân, đối mặt với thuộc hạ cũ của cha mình, anh không biết nên thể hiện thái độ thế nào.
Những người này trước đây làm việc dưới trướng cha anh như thế nào?
Ông ấy sẽ giao nhiệm vụ cho họ ra sao?
Khi đến ngoại không phận của C85, đã là hơn bốn giờ chiều.
Tiểu Hắc không ngừng nhận thông tin truyền đến từ Tiểu Hồng.
Trì Nghiêu kiểm tra động tĩnh của thú triều và tinh tặc trên màn hình giám sát.
"Đây là quỹ đạo di chuyển của chúng." Hứa Minh gửi cho Trì Nghiêu một báo cáo thống kê dữ liệu, "Với số lượng tinh tặc hiện tại, căn bản không thể ngăn cản được chúng, nhưng có vẻ như sau khi đến nơi này, tốc độ của chúng chậm lại."
Chỉ nhìn bản đồ động thái thì thấy tinh tặc vẫn luôn ngăn chặn thú triều, nhưng vừa nhìn vào số liệu trên báo cáo này, liền có thể hiểu rõ.
Bây giờ không phải vấn đề tinh tặc ngăn chặn nữa, mà là thú triều tự nó đã dừng lại.
Trì Nghiêu vẽ ra vị trí của thú triều trên bản đồ, nối liền lại thành một vùng.
"Nơi này không có con thú nào!" Lưu Vũ chỉ vào một chỗ, kinh ngạc nói.
Nơi hắn chỉ là một khu vực núi có bán kính khoảng mười cây số, toàn bộ đều bị thực vật rậm rạp bao phủ, chỉ có thể xác định xem có thú hoạt động hay không thông qua hình ảnh cảm ứng nhiệt.
Trì Nghiêu chống cằm, mắt hơi nheo lại.
Tất cả dã thú vây chặt khu vực này, làm anh nghĩ đến cái động ở phía nam khu 333.
Dưới ngọn núi này, rốt cuộc là có thứ gì?
Trên một phi thuyền khác, Lệ Viễn ngồi trên cái ghế nhỏ gặm đùi gà, nhìn về phía Trì Nghiêu qua màn hình ảo: "Cứ làm đi là xong."
Ẩn Vệ nằm dưới chân Trì Nghiêu gặm khúc xương, sủa hai tiếng thể hiện đồng tình.
"Không cần vội." Trì Nghiêu nói với Hứa Minh, "Chú ý ba vị trí tọa độ này."
Hứa Minh gật đầu: "Chúng tôi đang theo dõi."
Lệ Viễn: "Lão đại, không xuống dưới à?"
Trì Nghiêu cười: "Làm gì cũng phải tuân theo quy tắc trước sau, đã là U Linh đến trước, thì cứ để bọn chúng chơi cho đã."
Lệ Viễn: "..."
Nghe nói hay như vậy, gã suýt nữa đã tin thật.
Vừa triển khai xong, Cảnh Hi liền gọi tới.
Cảnh Hi: "Đã quét xong, không phát hiện điều gì bất thường."
Mặc dù nói như vậy, nhưng vẻ mặt cậu lại không hề nhẹ nhõm.
Không phát hiện vấn đề, không có nghĩa là thật sự không có vấn đề, cũng có khả năng vấn đề này nằm ngoài phạm vi kiểm soát của họ.
"Biết rồi."
Nhìn thấy sắc mặt cậu trầm trọng, Trì Nghiêu trêu: "Anh không ở đó em đã ủ rũ rồi, không có anh không được à?"
Cảnh Hi nghiêm túc gật đầu.
"Nhớ món sườn xào chua ngọt của anh."
Trì Nghiêu: "..."
Sườn xào chua ngọt và anh, rốt cuộc em thích món nào hơn?
Hai người không có nhiều thời gian nói chuyện, sau khi trao đổi xong việc chính liền cúp máy.
Đến bảy giờ tối, số lượng tinh tặc trong vòng ba tiếng đã tăng gấp ba lần, theo dữ liệu hệ thống phát hiện, đã gần chạm mốc năm mươi ngàn.
Ban đêm, hình ảnh giám sát vệ tinh bị hạn chế, chỉ có hình ảnh cảm ứng nhiệt là không bị ảnh hưởng, nhưng thông tin có thể nhìn thấy trực quan thì rất ít.
"Tinh tặc đã tổn thất hơn ngàn người rồi." Hứa Minh ngồi trước bàn điều khiển, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, râu ria lởm chởm.
Hình ảnh ba chiều của Phương Lương đứng bên cạnh hắn, nhìn vào màn hình, thấp giọng nói: "Bọn chúng không thể tiến vào vòng trong."
Số lượng thú triều lên đến hàng trăm ngàn, trong đó không thiếu những loài có cơ thể khổng lồ, năm mươi ngàn tinh tặc kia căn bản không đáng kể.
Hứa Minh nói: "Bọn chúng... dường như đang tranh thủ thời gian."
Từ lúc phát hiện U Linh, hành động của chúng vẫn chưa từng ngừng lại.
Phương Lương nói: "Thú triều với quy mô thế này, Phi Long cũng phải đánh nửa tháng, đừng nói chỉ với vài người như bọn chúng."
Trong lời nói, không tự chủ mà toát lên sự ngưỡng mộ đối với Phi Long.
Hứa Minh kinh ngạc liếc nhìn hắn: "Cậu từ khi nào lại có thiện cảm với Phi Long như vậy?"
Phương Lương lạnh lùng nói: "Thực lực của phu nhân, cần phải nghi ngờ sao?"
Hứa Minh: "..."
Gọi "phu nhân" mà trơn tru nhỉ.
Không sợ bị Cảnh Hi đánh chết sao?
Trì Nghiêu ngồi ở ghế chỉ huy, chống cằm nhìn màn hình giám sát, đột nhiên cảm thấy phiền muộn vô cớ.
Thấy Trì Nghiêu xoa trán, Phương Lương liếc nhìn: "Lão đại, cậu mệt rồi thì nghỉ ngơi trước đi, chỗ này tôi và lão Hứa lo."
Trì Nghiêu phất tay: "Không sao."
So với trước đây, cảm giác phiền muộn nhỏ nhặt này không đáng là gì.
Lúc ba giờ sáng, Cảnh Hi gửi một thông tin liên lạc đến, trao đổi tình hình hiện tại với anh.
"Nhìn mặt em kìa, mau đi ngủ đi." Trì Nghiêu thúc giục.
C85 hiện tại không có gì bất thường, anh cũng quyết định tạm thời không hành động.
Cảnh Hi cân nhắc một chút rồi không từ chối.
Trước khi cúp máy, cậu không nhịn được hỏi: "Nhìn thật sự khó coi lắm à?"
Trì Nghiêu không nhịn được bật cười, cảm giác đau đầu cũng dịu đi nhiều.
"Nếu không có quầng thâm mắt thì—"
Cảnh Hi mặt đơ đi ra ngoài: "Em đi ngủ đây, có chuyện thì gọi em."
Trì Nghiêu mỉm cười: "Ngủ ngon."
Bốn giờ sáng, Ẩn Vệ vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở to mắt, cúi mình nhe răng, phát ra tiếng gầm gừ trước màn hình giám sát.
"Auuu—!"
Cùng lúc đó, Hứa Minh đột nhiên hét lên.
"Có tình huống!"
Khu vực ở giữa bị vây bởi bầy thú trong hình ảnh cảm ứng nhiệt dần dần chuyển sang màu đỏ, màu sắc càng lúc càng sáng.
Trì Nghiêu từ ghế đứng dậy, bước đến sau lưng Hứa Minh.
"Kiểm tra sóng âm."
Vừa dứt lời, người phụ trách giám sát ở bên kia đột nhiên kêu lên: "Phát hiện sóng âm bất thường!"
Cùng lúc đó, giọng của Tiểu Hắc vang lên trong đầu anh.
【Cường độ sóng âm quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến các chức năng của phi thuyền, đề nghị tránh khẩn cấp.】
Ánh mắt Trì Nghiêu trầm xuống.
"Lùi về khu vực an toàn."
Nói xong, anh lại bảo Tiểu Hắc: 【Cậu tiếp quản hệ thống của phi thuyền.】
Tiểu Hắc: 【Cướp việc của đàn em à? Ông đây không làm mấy chuyện thất đức thế đâu.】
Trì Nghiêu: 【Một tấn năng lượng thạch.】
Tiểu Hắc: 【Đang xâm nhập hệ thống—đã tiếp quản.】
"Vẫn đang mở rộng!"
Nghe thấy giọng nói lo lắng của Hứa Minh, Trì Nghiêu nhìn vào màn hình giám sát.
Vùng đỏ đang không ngừng lan ra ngoài, chỉ trong vài phút đã nuốt chửng toàn bộ khu vực nơi bầy thú đang đứng.
"Dưới lòng đất rốt cuộc giấu thứ gì, lớn như vậy sao!" Lưu Vũ ngạc nhiên nói.
Hứa Minh: "Đám thú đang bỏ chạy!"
Trong hình ảnh cảm ứng nhiệt, những điểm đỏ lốm đốm nhanh chóng tỏa ra ngoài, nhưng tốc độ lan của khu vực đỏ ở trung tâm lại nhanh hơn chúng.
Qua màn hình, mọi người đều cảm nhận được áp lực ngột ngạt này.
Thứ đang xuất hiện, chắc chắn sẽ vượt qua giới hạn nhận thức của họ.
Cho đến khi trời tảng sáng, cuối cùng hình ảnh từ camera vệ tinh độ nét cao cũng hiện ra cảnh tượng cụ thể.
Chỉ nhìn một cái, tất cả mọi người trong khoang chỉ huy đều im lặng.
Khu rừng vốn được bao phủ bởi thực vật bây giờ như bị một trận bão tàn phá, đầy rẫy cảnh hoang tàn.
Khắp nơi đều là máu và những mảnh vụn không rõ nguồn gốc.
Trì Nghiêu giơ tay, ngón tay lướt qua, nhẹ nhàng chạm vào vài vị trí, phóng to hình ảnh.
Những người của U Linh vốn còn bình thường hôm qua giờ đây đã xuất hiện hiện tượng thú hóa, nghiêm trọng đến mức một số thậm chí không thể đứng thẳng, nhìn qua đã biết vượt quá 30%.
"Chết tiệt!"
Hình ảnh ảo của Lệ Viễn đứng một bên mắng to: "Bọn họ gặp phải chuyện gì thế?!"
Dù nói là cơ thể cải tạo, nhưng không dễ dàng thú hóa là điều mọi người đều công nhận, không chỉ với Cực Ảnh hay U Linh, mà còn với những người chơi mắc kẹt ở các điểm chiến trường khác.
Mức độ thú hóa không hoàn toàn có thể kiểm soát được.
Cảm xúc dao động quá lớn, hoặc kích thích quá mạnh, rất dễ vượt qua ranh giới 30%.
Một khi vượt qua thì không thể quay lại.
Cực Ảnh và U Linh đánh nhau nhiều năm như vậy, chưa từng có lần nào có thể ép U Linh đến mức này.
Trì Nghiêu phóng to khu vực trung tâm.
So với hôm qua, thực vật bị phá hủy nghiêm trọng hơn, tương ứng là tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng dù tìm kỹ lưỡng, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, tuy nhiên trong hình ảnh cảm ứng nhiệt thì vẫn đỏ rực một mảng.
Thứ này đang ẩn nấp dưới lòng đất, chưa trồi lên.
Lúc này, giọng của Tiểu Hắc vang lên trong khoang chỉ huy.
"Sóng siêu âm lần này có tính định hướng rõ ràng, có thể tránh né, sau đây là lộ trình chuyển hướng đề xuất."
Trên màn hình giám sát tự động bật lên một màn hình ảo lớn, hiển thị ba tuyến đường.
Lưu Vũ bị giọng nam trẻ con khàn khàn này dọa cho một phen.
"Đây không phải là giọng của Võ Thần, phi thuyền của chúng ta bị cướp rồi?!"
Để giữ đủ kín đáo, lần hành động này họ dùng phi thuyền quân dụng của Ám Bộ, được trang bị AI chuyên dụng của quân đội là Võ Thần phân thân.
Tiểu Hắc lười biếng nói: "Đừng hoảng, tôi chỉ cướp tiền không cướp sắc."
Lưu Vũ: "..."
Trì Nghiêu: "Cậu điều khiển hệ thống lái tự động, chọn một tuyến đường an toàn đi."
Tiểu Hắc: "Rõ, đang thực hiện, moah moah."
Trì Nghiêu: "..."
Đồ thấy tiền sáng mắt.
Phi thuyền nghiêng 15 độ, hệ thống quả nhiên không phát hiện được đợt tấn công bằng sóng siêu âm nữa.
Trên màn hình, đám U Linh bị chìm trong bầy thú đang bỏ chạy, căn bản không thể nhìn rõ tình hình cụ thể.
Sau khi quan sát một lúc, Trì Nghiêu nhàn nhạt nói với Lưu Vũ: "Giúp tôi chuẩn bị một chiếc chiến cơ, tôi muốn xuống xem."
Đám người Phương Lương bên cạnh đều giật mình.
"Lão đại, cậu muốn đi một mình?" Lệ Viễn nói, "Tôi đi cùng cậu!"
Phương Lương cũng lên tiếng khuyên: "Bên dưới tình hình không rõ, quá nguy hiểm."
Trì Nghiêu: "Tôi tự biết chừng mực."
Không nắm được tình hình chiến trường thì sẽ mất quyền chủ động.
Kéo dài cũng chẳng có lợi gì cho họ.
Đợi đến lúc Cảnh Hi thức dậy, chiến cơ của Trì Nghiêu đã đáp xuống một trong ba tọa độ mà Trương Sinh gửi—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT