Trì Nghiêu đút tay vào túi, dựa vào chiếc xe lơ lửng, khẽ cười: "Có thì có, nhưng không thể để cho các ngươi xem miễn phí được——"

"Chúng ta không có tiền."

Trì Nghiêu còn chưa nói xong, chim ưng vương đang ngồi xổm trên đầu xà vương liền nói với vẻ uất ức.

Trì Nghiêu: "......"

Một đám Thú Vương đã bị dẫn dắt lệch hướng.

Xà Vương một mắt: "Khoáng thạch thì được không?"

Hổ Vương l: "Năng lượng có được không?"

Hải Âu Vương: "Hải... hải sản?"

Dù không muốn lắm, nhưng của dâng đến cửa thì cũng không thể từ chối được.

Trì Nghiêu trầm mặc, sắc mặt sâu xa gật đầu: "Được, nhưng không đủ."

Hổ Vương gầm gừ tức giận: "Nhóc con, đừng có mà quá đáng!"

Xà Vương một mắt phụ họa: "Chuyện ngươi làm mù mắt ta, ta còn chưa tính với ngươi đấy!"

"Khoáng thạch, năng lượng mấy thứ này, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có gì mà quý giá?" Trì Nghiêu dựa vào cửa xe, khẽ cười khẩy, "Thực ra điều ta muốn, đối với các ngươi mà nói rất đơn giản."

Đám Thú Vương nhìn nhau, rồi cùng tụm lại bàn bạc một chút.

Trước màn hình giám sát, toàn bộ mọi người của Phi Long đều ngớ người ra.

Những Thú Vương này sao trông có vẻ rất ngoan ngoãn trước mặt Trì Nghiêu thế?

"Liệu Trì tiên sinh có biết một số thủ thuật thuần phục thú không?" Hàn Hữu Thăng phấn khởi quay sang nhìn Cảnh Hi, "Chuyện này có thể dùng làm tài liệu tuyên truyền không?"

Đúng lúc này, khi quốc gia đang ra sức cải cách giới tinh tặc, Phi Long cũng có thể nhân cơ hội này đẩy mạnh danh tiếng, tích lũy lòng dân.

Hình ảnh giám sát thực tế được quay từ góc phố bên cạnh Trì Nghiêu, vừa vặn thấy được gương mặt bên hông của anh.

Ánh mắt của Cảnh Hi không thể rời đi.

"Nếu tâng bốc quá đà, sẽ phản tác dụng."

Hàn Hữu Thăng có chút ngượng ngùng gãi mũi: "Là tôi nóng vội quá."

Thực ra, chỉ cần có người khen Trì Nghiêu, dù có khen nhiều hơn nữa, Cảnh Hi cũng không thấy phiền. Nhưng "thủ thuật thuần phục thú" có thể khiến cho người trong tổ chức nhìn ra bí mật ẩn giấu bên trong, và có thể gây ra phiền phức không cần thiết.

Trên tiền tuyến, Xà Vương thò đầu ra, dùng con mắt còn lại trừng mắt nhìn Trì Nghiêu: "Ngươi muốn gì?"

Trì Nghiêu khoanh tay, nhàn nhạt nói: "Giúp ta để ý những người đó, chỉ cần phát hiện ra thì mang tới đây, mỗi ngày sẽ đổi được một tấm ảnh."

Vương xà: "Chỉ thế thôi à?"

Trì Nghiêu: "Nếu các ngươi còn có thể nhớ ra những chuyện khác có liên quan đến bọn chúng, cũng có thể đổi lấy ảnh, nếu cung cấp manh mối quan trọng còn có thể đổi được video ngắn."

Xà Vương chẹp chẹp miệng, đã rất động lòng rồi.

Dưới trướng có nhiều tiểu đệ như vậy, tìm kiếm một chút cũng không khó.

Chim Ưng Vương vỗ cánh, bụi bặm trong không khí bay tứ tung.

"Ngươi trông có vẻ không giống những con sói khác, cũng bị bọn chúng làm thí nghiệm hả?"

"Ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của các ngươi." Trì Nghiêu mở cửa xe, "Sau này mỗi ngày sẽ có người ở đây đợi, các ngươi dùng người đổi lấy ảnh."

Ngồi vào ghế lái, Trì Nghiêu xuyên qua cửa sổ xe nhìn đám Thú Vương bên ngoài.

Chúng có trí khôn cao hơn rất nhiều so với động vật hoang dã thông thường, nhưng có lẽ do bị hạn chế bởi môi trường, chúng thiếu hiểu biết về những nhận thức thường thức.

Những người đó đã tạo ra chúng với mục đích gì?

Tại quân bộ, Lý Bác nhìn thấy trên nền tảng xã hội một mảng hòa bình, lập tức vung tay quật tập hồ sơ trên bàn xuống đất.

Người không thể cứu ra được, còn mất đi rất nhiều, thế này phải giải trình với cấp trên thế nào đây?!

Thiết bị liên lạc đột nhiên đổ chuông, Lý Bác liếc nhìn qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hắn nhanh chóng bước vào phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng, khóa cửa lại.

"Thưa ngài." Lý Bác đặt tay sát vào quần, cúi gập người 90 độ.

Trên cửa sổ ảo hiện ra bóng lưng của một người đàn ông, đứng ngược sáng, rất tối, chỉ mơ hồ nhìn ra được ông ta mặc quân phục, cùng với các họa tiết biểu trưng cho cấp bậc thượng tướng trên cổ tay áo.

"Tôi đã bảo cậu đừng để hắn hành động, tại sao hắn lại bị bắt?"

Giọng người đàn ông bình thản, nhưng lời nói ra lại khiến Lý Bác toát mồ hôi lạnh.

"Tôi... tôi đã chuyển lời rồi, nhưng hắn căn bản không nghe!" Lý Bác mắt đảo quanh, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, tim đập loạn xạ, "Tôi không biết liệu hắn đã xóa hết lịch sử trò chuyện hay chưa, nếu không thì tôi cũng——"

"Hắn tự ý hành động?" Người đàn ông hỏi.

Mồ hôi to như hạt đậu từ trán Lý Bác thấm ra, từ từ lăn xuống.

"Đúng vậy, mấy ngày nay tôi đang nghĩ cách cứu hắn."

Người đàn ông trầm mặc một lúc, giọng nói già nua hơi thấp xuống: "Nếu không cứu được, thì cậu cũng theo hắn đi đi."

Lời đe dọa nghe cứ như đang bàn về thời tiết.

Đây là muốn bỏ rơi hắn sao?!

Đầu óc Lý Bác ong ong.

Trần Băng Phong đã bị lộ, nếu bọn họ lần theo lịch sử trò chuyện mà tra ra hắn, tất nhiên sẽ liên lụy đến cả ngài ấy.

Nếu không cắt đứt được sợi dây này, hắn chỉ có nước bị kéo xuống nước theo.

"Tôi nhất định sẽ cứu hắn ra!" Lý Bác cúi đầu, ánh mắt bừng bừng hung ác.

Cho dù không cứu được, thì cũng phải nghĩ cách phá hủy thiết bị liên lạc của Trần Băng Phong.

Thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên, Lý Bác giật mình một cái, nhìn thấy dãy số của căn cứ trú quân 820, liền cẩn thận bắt máy.

Giữa không trung lại bật lên một cửa sổ ảo, một nữ beta mặc quân phục trú quân đang ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Thưa ngài, Thú Vương lại đến rồi!"

Lý Bác ngớ người: "Không phải nói Phi Long đã thắng rồi sao?"

Beta nữ: "Thực ra chỉ là bầy thú tự rút lui, bọn họ tưởng là đã thắng thôi."

Ánh mắt Lý Bác hiện lên một tia hung ác.

"Gửi tọa độ chi tiết của bọn họ cho tôi!"

Beta nữ: "Rõ!"

Ngắt kết nối, Lý Bác nhìn về phía cửa sổ kia, nơi người đàn ông trong quân phục đang đứng.

"Thú triều lại đến, tôi sẽ bảo bọn họ tìm cơ hội trà trộn vào chiến hạm."

Hệ thống phòng thủ của Phi Long rất hoàn thiện, bình thường muốn xâm nhập là điều không thể, nhưng trong thời chiến có thể tăng thêm 10% cơ hội thành công.

Lý Bác vốn dĩ đã nghĩ là không còn cơ hội, không ngờ thời cơ lại đến nhanh như vậy.

Người đàn ông chắp tay sau lưng bước đến trước cửa sổ sát đất.

"Tốt nhất là có thể giết chết chúng."

Tim Lý Bác đập thình thịch, trong chốc lát không phân biệt được "chúng" ở đây ám chỉ đám dã thú biến dị, hay là Phi Long.

"Chú ý động thái của Trì Nghiêu." Người đàn ông nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi khép hờ che đi cảm xúc bên trong, "Trước khi bọn chúng chết, đừng động đến hắn."

Lý Bác ánh mắt lóe lên, lúc này mới hiểu rõ "chúng" là ai.

"Rõ!"

Người đàn ông chậm rãi nói: "Đừng để tôi thất vọng thêm lần nữa, nếu không thứ tôi cho cậu, tôi cũng có thể lấy lại."

Lý Bác nuốt nước bọt, cổ áo quân phục đã ướt đẫm mồ hôi.

"Rõ, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Đợi đầu dây bên kia cúp máy, Lý Bác mới ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.

"Trì Nghiêu!"

Hắn đấm mạnh xuống tay vịn ghế, rồi nhanh chóng gọi một số điện thoại.

Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông beta trung niên, râu ria lởm chởm. Đây chính là Thiêu Đao Tử, hacker mạnh nhất ở Bạch Kình Toạ.

Trong thời đại trí tuệ nhân tạo phổ biến này, nếu không đủ thực lực, căn bản không thể lăn lộn trong thế giới mạng. Nhưng Thiêu Đao Tử thì khác.

Lý Bác: "Tôi muốn xóa một số thứ, giá cả tùy anh ra giá."

Thiêu Đao Tử liếc nhìn bộ quân phục trên người Lý Bác, lại nhìn hắn một lượt, mắt lập tức sáng rực lên.

Thiếu tướng! Đây đúng là thần tài sống rồi!

Thiêu Đao Tử: "Không thành vấn đề! Anh muốn xóa gì tôi đều làm được!"

Lý Bác đọc ID của thiết bị đầu cuối của Trần Băng Phong cho hắn.

"Hôm nay phải xóa cho bằng được!"

Nếu có thể mượn U Linh để cứu Trần Băng Phong, hắn tuyệt đối sẽ không nhờ đến hacker.

Ai mà biết được, đám lưu manh mạng này, lúc ẩn lúc hiện trong giới đen lẫn trắng, liệu có lén giữ lại tài liệu mật, rồi bán cho người khác hay không.

Thiêu Đao Tử giơ tay làm động tác "OK" đầy tự tin: "Nửa tiếng là xong!"

Li Bác cúp máy, chuyển một khoản tiền cọc.

Trong một căn phòng tối om nào đó, khi tiền cọc vừa vào tài khoản, Thiêu Đao Tử lập tức bắt đầu thử xâm nhập vào thiết bị đầu cuối của Trần Băng Phong.

Hệ thống phòng thủ của quân đội mạnh hơn người bình thường rất nhiều, còn của sĩ quan cấp tướng thì lại mạnh gấp hàng nghìn lần. Bình thường chẳng hacker nào dám nhận những vụ như thế này.

Nhưng hắn thì khác.

Thiêu Đao Tử: "Ai bảo tôi chỉ cần tiền không cần mạng chứ, hehehe—"

Cửa phòng mở ra, có người bước vào.

"Có việc à?"

Khi người này bước lại gần, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt anh ta. Đây chính là tay trùm tình báo trước đây mà Cảnh Hi từng chi 200 triệu để nhờ tìm người.

Thiêu Đao Tử không ngoảnh lại: "Vụ lớn đấy! Còn lớn hơn cái vụ trước mà anh nhận cơ!"

"Đừng nhắc đến cái vụ đó!" Tên trùm tình báo nói rồi mắt lại đỏ hoe, "Một xu cũng chẳng còn, tàn nhẫn quá mà!"

"Hử? Thiết bị đầu cuối này đã từng bị xâm nhập rồi."

Nghe Thiêu Đao Tử nói vậy, tên trùm tình báo liền rướn người lại gần. Khi nhìn rõ một chuỗi ID trong đó, hắn giật mình ngã nhào xuống ghế.

"Đừng động vào!"

Thiêu Đao Tử chán ghét liếc nhìn hắn: "Anh bị làm sao thế?"

Tên trùm tình báo: "Mau rút đi, trả lại đơn hàng!"

Thiêu Đao Tử: "Hả? Tiền cọc nhận rồi cơ mà."

"Tiền cọc cũng trả luôn! Đây chính là ID lần trước chơi tôi đó!" Tên trùm tình báo lẩm bẩm, "Chúng ta nhất định đang bị theo dõi, tạm thời đừng nhận đơn hàng nào nữa, về quê nuôi lợn đi."

Thiêu Đao Tử: "..."

Anh muốn nuôi thì tự đi mà nuôi.

Lý Bác lúc này đang nóng lòng chờ đợi.

Nếu hacker có thể xóa thành công đoạn trò chuyện, thì tiếp theo chỉ cần nhân lúc Phi Long đối phó với thú triều, để U Linh lẻn vào chiến hạm của Phi Long giết chết Trần Băng Phong, vậy là hắn đã an toàn.

So với việc phải đem thiết bị đầu cuối ra ngoài, thì độ khó của việc này đơn giản hơn rất nhiều.

Thiết bị đầu cuối bỗng nhiên đổ chuông, hắn run rẩy nhấn mở.

Bên trong là một giao dịch, kèm theo một tin nhắn.

【Rất tiếc, khả năng có hạn, đơn hàng này tôi không nhận nổi.】

"Chết tiệt!"

Lý Bác đấm mạnh xuống tay vịn ghế.

Tại căn cứ đóng quân 820, nữ beta cúp máy, bước ra khỏi buồng vệ sinh, cô rửa tay rồi mở cửa bước ra ngoài.

Từ khi thú triều tấn công, quân đội đóng tại đây luôn trong trạng thái rất khó xử.

Dù không thể trở thành lực lượng tấn công chủ lực, thì ít nhất họ cũng có thể đóng vai trò quan trọng trong việc cứu viện và hỗ trợ hậu phương.

Nhưng từ đầu đến cuối, Phi Long chẳng hề yêu cầu gì ở họ, tiền tuyến thì không cần trợ giúp, còn việc cứu trợ ở hậu phương thì họ cũng không phải lực lượng chủ chốt, một quân đoàn đã bao thầu hết tất cả mọi việc trong chiến tranh.

Đi qua hành lang dài, thấy hai lập trình viên đang ôm cốc nước tán gẫu.

Nữ beta vòng qua một đường, lặng lẽ đi tới trung tâm điều khiển.

Tại đây có thể tra cứu vị trí cụ thể của các đơn vị thuộc Phi Long, giúp quân đội nắm rõ tình hình, kịp thời hỗ trợ khi cần.

Không một bóng người, cô rất dễ dàng đi vào trong.

Nhưng vừa chuẩn bị đóng cửa, thì trên cánh cửa đột nhiên xuất hiện một bàn tay.

Người phụ nữ hoảng hốt, nhanh chóng đưa tay chạm vào khẩu súng ở sau lưng.

Cửa phòng từ từ mở ra, khi nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt, đồng tử của cô đột nhiên co lại.

"Sao vậy, không chào đón tôi à?" Trì Nghiêu cười cười, "Rất ít phụ nữ không thích khuôn mặt này của tôi đấy."

Người phụ nữ mặt trắng bệch, nắm chặt khẩu súng, không chút biểu cảm mà lùi lại.

"Nơi này là căn cứ đóng quân, người ngoài không được phép vào."

Trì Nghiêu từ tốn bước vào, thuận tay đóng cửa lại.

"Thiếu tướng Cảnh bảo tôi đến."

Ánh mắt của người phụ nữ lướt qua cánh cửa đã khép kín, nỗi sợ tột cùng lan tỏa khắp cơ thể, cô cố gắng hết sức để cằm mình không run rẩy quá nhiều.

"Không thể nào, tại sao thiếu tướng Cảnh lại tìm tôi?"

Trì Nghiêu bước từng bước tiến lại gần.

"Cậu ấy nói có người tiết lộ tình báo của quân đoàn ra ngoài, bảo tôi đến xem thử, ai lại có gan lớn như vậy."

Trong đầu người phụ nữ như có tiếng nổ vang, dưới sự căng thẳng cô không kịp suy nghĩ, buột miệng thốt ra một câu.

"Hắn không phải là người ngoài!"

Nói xong, cô lập tức co rụt đồng tử.

Trì Nghiêu không thèm để ý đến nỗi sợ hãi của cô, ánh mắt đảo qua các thiết bị giám sát.

"Quân đội đóng quân chẳng giúp được gì, tại sao phải chia sẻ vị trí chứ? Hắc ca, xóa sạch toàn bộ dữ liệu, cắt đứt chia sẻ tình báo."

【Tiểu Hắc: Xong.】

Càng thấy anh bình tĩnh, người phụ nữ càng sợ hãi.

Nhân lúc Trì Nghiêu nhìn về phía màn hình, cô lập tức rút súng, ngón tay run rẩy thậm chí không thể bóp cò.

Vừa ấn xuống được một chút, trước mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, cô cảm thấy mình bị đẩy mạnh một cái, khi đứng vững thì trên tay chỉ còn lại cán súng.

Trì Nghiêu thu tay lại, ngón tay khẽ động, chiếc móc sắt theo đó mà di chuyển.

"Tôi không quen việc có người chĩa súng vào mình."

Người phụ nữ giật mình, vấp váp chạy ra ngoài. Cuối cùng cũng đến được cửa, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở được. Trong lúc hoảng loạn, khóe mắt cô thấy Trì Nghiêu đã ngồi xuống trước bàn điều khiển, dường như không có ý định làm gì cô.

Cô cảm thấy cổ họng khô rát, hít một hơi sâu rồi nhấn nút báo động trên thiết bị đầu cuối.

Nếu không làm gì, cô chắc chắn cũng không sống nổi.

Trì Nghiêu chống cằm chờ đợi.

Trên đường từ tiền tuyến trở về, đột nhiên nghe thấy Hắc Ca phát hiện ra Lý Bác liên lạc với quân đội đóng quân, anh liền tiện đường vòng qua đây.

【ID còn lại mà Lý Bác liên lạc vẫn chưa tra ra được sao?】 Trì Nghiêu hỏi trong đầu.

【Tiểu Hắc: Đang tìm rồi, đừng hối.】

Trong lúc chờ đợi, thực sự rất buồn chán, nghĩ đến chuyện hacker từ chối yêu cầu của Lý Bác, anh mở thiết bị đầu cuối và soạn tin nhắn gửi đi.

Có thể theo dấu ID của anh thông qua Tiểu Hắc, đúng là có chút bản lĩnh.

Anh em Thiêu Đao Tử cả đêm chạy trốn, đang ngồi trong trạm không gian, run rẩy chờ tàu.

Thiết bị đầu cuối bỗng rung lên, cả hai giật nảy mình.

"Anh anh anh... anh ta, anh ta tới rồi!"

Người đứng đầu tình báo cúi đầu nhìn, suýt nữa bật khóc.

【Làm tốt lắm.】

Chỉ ba chữ ngắn ngủi mà cả hai như sắp bị dọa chết.

Thiêu Đao Tử khóc lóc: "Anh ơi, ý của anh ta là gì đây? Anh ta mỉa mai chúng ta sao?"

Người đứng đầu tình báo nghĩ ngợi rồi trả lời thay hắn.

【Đại ca, lần sau không dám nữa QuQ, hiện đang trên đường về quê nuôi lợn, xin tha cho.】

Nhìn thấy tin nhắn này, Trì Nghiêu nhướn mày.

【Có nghĩ đến chuyện đổi nơi nuôi không?】

Hai anh em nhìn thấy tin nhắn này, người hoàn toàn chết lặng.

Đại ca này định nhốt họ sao?

Nhốt thì thôi đi, còn bắt họ nuôi lợn?!

Thiêu Đao Tử hoàn toàn sụp đổ.

"Uwahhh— Anh ơi, em mới có mười chín tuổi, chưa lấy vợ, em không muốn sống nửa đời còn lại với lợn!"

Người đứng đầu tình báo: "..."

Tại căn cứ đóng quân, cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh.

Trì Nghiêu gửi thông tin của hai người này cho Cảnh Hi, hỏi ý kiến cậu.

Dù gì thì 0520 cũng là do Cảnh Hi mua.

Cánh cửa mà người phụ nữ vừa rồi cố thế nào cũng không mở được giờ bỗng dễ dàng mở ra.

Mọi người bên ngoài sững sờ, giây tiếp theo liền nhìn thấy Trì Nghiêu ngồi bên trong, ánh mắt hướng về phía họ.

Dù lượng pheromone đục ngầu đã bị kiềm chế, Trì Nghiêu vẫn có thể ngửi thấy.

Những người này đều là sản phẩm thất bại.

Trì Nghiêu: "Hắc Ca, phong tỏa."

Lời vừa dứt, toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào của trung tâm điều khiển bị cưỡng chế đóng kín.

Bất chấp những khẩu súng đang chỉa vào mình, Trì Nghiêu chậm rãi đứng dậy—

Năm phút sau, cánh cửa bên hành lang mở ra, Trì Nghiêu bước ra, phía sau anh là một đống lính nằm la liệt.

Chưa kịp xuống lầu đã bị đám lính đóng quân chặn lại.

"Đây là căn cứ quân sự! Không phải ai muốn đến thì đến!"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Căn cứ quân sự? Tôi còn tưởng đây là trung tâm dưỡng lão."

Beta vừa nói mặt đỏ bừng.

"Tôi không cần biết anh là ai, chỉ cần vi phạm quy tắc căn cứ thì phải xử lý theo quy định!"

Đang nói, một đội quân từ cầu thang đi lên.

Những người lính đóng quân vừa nhìn thấy lính Phi Long, lập tức chào theo điều lệnh.

Thiếu úy dẫn đầu phớt lờ họ, gật đầu với Trì Nghiêu: "Trì tiên sinh, chỉ huy phái tôi đến hỗ trợ anh."

Trì Nghiêu: "Đám người bên trong liên quan đến an ninh quốc gia, anh dẫn họ về giam riêng, chờ lệnh của thiếu tướng."

Thiếu úy: "Rõ."

Đám lính đóng quân ngơ ngác không hiểu gì.

Thiếu úy của Phi Long lại nghe lệnh của Trì Nghiêu?!

Anh ta chẳng phải là tinh tặc sao!

Trì Nghiêu giao việc dọn dẹp lại cho người của Phi Long, sau đó lái xe về quân hạm.

Trì Nghiêu vừa rời đi, Beta vừa nãy thực sự không thể nhịn được, liền đi tìm thiếu úy.

"Ngài nghe lệnh của tinh tặc, không những không truy cứu chuyện tinh tặc tự tiện xông vào căn cứ quân sự mà còn vô cớ bắt giữ lính đóng quân, như vậy không ổn chút nào, phải không?!"

"Tôi nghe lệnh của thiếu tướng Cảnh."

Thiếu úy liếc anh ta, khoanh tay sau lưng, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lại nói tinh tặc thì sao? Cậu một thượng sĩ đóng góp cho quốc gia có lẽ còn chưa bằng Trì tiên sinh, lấy tư cách gì mà nói những lời như vậy?"

Beta không thể tin nổi: "Nhưng tôi là quân nhân! Anh ta là tinh tặc!"

Thiếu úy cười khinh bỉ: "Tôi chỉ biết rằng tinh tặc đang nỗ lực bảo vệ mảnh đất này, trong khi những "quân nhân" như các cậu thì chỉ ngồi văn phòng uống trà."

Beta nghẹn họng, mặt mũi xám xịt bỏ đi.

Về đến quân hạm, Trì Nghiêu vào khoang chỉ huy, lúc này Cảnh Hi đang nói chuyện với Nhan Khải, bên cạnh cậu là Thiết Hùng đang ngồi thản nhiên, đôi mắt ngây ngô chớp chớp, khuôn mặt đầy vẻ "Con đã cố gắng nhưng không hiểu gì."

Trì Nghiêu: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play