Trì Nghiêu nhìn vào cửa sổ ảo được phóng to, giữa hàng loạt dữ liệu tìm thấy một ID quen thuộc.

"Lý Bác?"

Cảnh Hi nói: "Tiểu Hồng đã kiểm tra hơn một nghìn tài khoản liên quan nhưng chỉ tìm ra hắn."

Cả hai đều không ngạc nhiên về việc Lý Bác là "U Linh."

Nhưng vì Trần Băng Phong là trung tướng, họ đã nghĩ rằng tên "U Linh" liên quan phải có cấp bậc cao hơn.

"Nếu là hắn, thì vẫn còn nhiều việc phải điều tra."

Trì Nghiêu xoa tay Cảnh Hi, giúp cậu sưởi ấm, "Nhưng cuối cùng cũng không phải nhìn hắn nhảy nhót nữa, cũng tốt."

Cảnh Hi dựa bên cạnh anh, suy nghĩ một lúc, rồi khẽ nói: "Anh có nghĩ trong bốn đại thượng tướng có ai là U Linh không?"

Thực ra cách nói bốn đại thượng tướng không hoàn toàn chính xác, vì Bùi Chấn Nhạc đã lên làm thống soái, chỉ còn ba người giữ chức thượng tướng quan trọng.

Thượng tướng của đế quốc có rất nhiều, nhưng nhiều người chỉ có quân hàm mà không có chức vụ thực tế.

Trì Nghiêu bấm đếm ngón tay, liệt kê cho cậu.

"Khả năng của lão già rất thấp, của Bùi Chấn Nhạc cũng không cao, còn lại Triệu Hoành Nghĩa và Bạch Dật, thì đều có khả năng."

Nếu Lâm Trình Đức là nội gián, thì những năm qua ông đã không cần phải điều tra cực khổ như vậy.

Ông ta đã là thủ lĩnh Ám Bộ, quyền hạn tương đương với nửa thống soái, không cần phải diễn trò.

Còn Bùi Chấn Nhạc đã ngồi vào ghế thống soái, nếu ông ta là U Linh, thì cả Ám Bộ và Cực Ảnh đã bị tiêu diệt.

"Trong hai người Triệu và Bạch, khả năng Triệu Hoành Nghĩa lớn hơn." Trì Nghiêu phân tích, "Lý Bác và Trần Băng Phong đều là người của ông ta, ông ta cũng có phần trong việc đàn áp em, suốt ngày đối đầu với Bùi Chấn Nhạc, nhìn chẳng phải thứ tốt đẹp gì."

Cảnh Hi có vẻ suy nghĩ, cảm thấy như thiếu điều gì đó.

Tất cả các manh mối đều rời rạc, thiếu đi sợi dây quan trọng nhất.

"Bề ngoài thì có vẻ như vậy."

Nghe những lời này, Cảnh Hi quay đầu lại: "Bề ngoài?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Người xấu lộ mặt ra thì không đáng sợ, những kẻ mặt ngoài cười cười mà sau lưng đâm dao mới là cặn bã thực sự."

Cảnh Hi nheo mắt: "Anh nghĩ Bạch Dật có vấn đề?"

Trì Nghiêu lười biếng đáp: "Bệnh nghỉ hai mươi năm nay mà vẫn nắm giữ quyền lực lớn, chắc là do quân đội không còn ai rồi, người khác làm không được, chỉ đành làm phiền ông ta thôi."

Cảnh Hi chợt lóe lên điều gì đó, hình ảnh thoáng qua trong đầu nhưng quá nhanh để cậu nắm bắt.

"Nhà Bạch là đại quý tộc có lịch sử lâu đời, quyền lực trong tay ông ta không bị phân tán, phần lớn nguyên nhân nằm ở chỗ này." Nói đến đây, Cảnh Hi nhíu mày, "Nhưng nghe anh nói, đúng là có chút kỳ quái."

Những người đứng ở đỉnh tháp quyền lực này, ai mà không xuất thân danh gia vọng tộc, lập được nhiều chiến công? Bạch Dật kéo lê thân bệnh mà vẫn chen chân vào đây, không hề có chút mệt mỏi, thậm chí còn nhàn nhã thoải mái.

"Trước đây anh từng nghe ông già nhắc qua một lần, nói rằng Bạch Dật tính tình ôn hòa, đóng vai trò như chất bôi trơn trong số bốn người họ." Trì Nghiêu cười, "Không tranh không giành, nằm bệnh ở nhà, thế mà quyền lực lại tự rơi vào tay ông ta."

"Anh nghĩ ông ta giả vờ? Mục đích là gì?"

Cảnh Hi quay đầu nhìn anh, không hiểu, "Nếu muốn tranh đoạt vị trí thống soái, thì lần này là cơ hội rất tốt, nhưng ông ta không hề hành động——"

"Làm sao em biết ông ta không hành động?"

Trì Nghiêu nhìn thẳng vào mắt cậu, "Nếu không có chúng ta, lão già Bùi kia đừng nói làm thống soái, từ lâu đã bị đám tinh tặc kia xé xác rồi."

Cảnh Hi nói: "Dù có loại bỏ thượng tướng Bùi, ông ta cũng không phải người thay thế đầu tiên."

"Đúng vậy, nên không ai nghi ngờ ông ta." Trì Nghiêu nhạt giọng nói, "Loại bỏ Bùi, rồi tiếp theo là loại bỏ Triệu có khó không?"

Dù giả định chỉ là giả thiết, nhưng qua quá trình suy luận này, Cảnh Hi không khỏi nảy sinh vài phần nghi ngờ.

Ngày diễn ra nghi lễ, lão Lữ đã nói rằng Triệu Hoành Nghĩa và Bạch Dật đều từng đến tòa nhà số 8.

Rất có thể một trong hai người họ là đến để nghiệm thu kết quả nhiệm vụ, suy cho cùng chiến thắng đã gần kề, ai có thể giữ bình tĩnh được?

Cảnh Hi càng nghĩ càng thấy có vấn đề, lập tức liên lạc với Bùi Chấn Nhạc.

Trên màn hình, Bùi Chấn Nhạc đang ngồi trong văn phòng, cùng ông xuất hiện còn có vài vị trung tướng khác.

Cảnh Hi nói: "Thưa thống soái, tiền tuyến có vài vấn đề cần báo cáo với ngài."

Bùi Chấn Nhạc hiểu ý, bảo mọi người ra ngoài.

"Bàn tay trong bức ảnh đó là của Trần Băng Phong?" ông hỏi thẳng thừng.

Cảnh Hi gật đầu, không có ý định giấu giếm.

Lúc chụp ảnh cậu không cố tình che giấu quân phục trung tướng, nhằm cảnh cáo nội gián đừng khiêu khích nữa, nhưng những người không biết chuyện chỉ nghĩ rằng quân đội đã lấy tay gấu ra đùa cợt.

Bùi Chấn Nhạc mệt mỏi xoa xoa lông mày: "Chả trách lão Triệu lại nhảy dựng lên."

Cảnh Hi nhíu mày: "Thượng tướng Triệu?"

Bùi Chấn Nhạc nói: "Tối qua trong cuộc họp cấp cao, ông ta lấy lý do an toàn, đề xuất kiểm tra thể chất toàn bộ thành viên Cực Ảnh, vừa rồi chúng tôi cũng đang thảo luận chuyện này."

Cảnh Hi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thượng tướng Bạch có động thái gì không?"

Bùi Chấn Nhạc khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: "Lão Bạch? Các cậu phát hiện được gì à?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Chỉ tiện miệng hỏi thôi."

Bùi Chấn Nhạc im lặng một lúc, ngả người ra sau ghế, giọng có chút lạnh lùng.

"Người của tôi đang giám sát, hiện chưa có động thái gì."

Ánh mắt Cảnh Hi sáng lên: "Ngài đã nghi ngờ ông ta từ trước?"

"Nghi ngờ thì chưa hẳn."

Nghĩ đến chuyện hôm đó ở tòa nhà số 8, sắc mặt Bùi Chấn Nhạc trở nên lãnh đạm, "Chỉ là đề phòng thôi."

Thấy Cảnh Hi tỏ vẻ lo lắng, Bùi Chấn Nhạc liếc qua cửa sổ: "Thằng nhóc Trì Nghiêu đâu? Không bám theo cậu à?"

Cảnh Hi đáp: "Anh ấy bận nhiều việc."

Bận cái khỉ.

Bùi Chấn Nhạc thầm nghĩ một câu: "Tôi nghe người dưới nói, gần đây đột nhiên xuất hiện cả ngàn tài khoản trên mạng tự xưng là thành viên của đoàn tinh tặc, chỉ sợ sẽ gây ra tranh chấp trên mạng, cậu nhắc nhở Trì Nghiêu nhiều vào, bọn chúng chỉ nghe lời cậu ta."

Cảnh Hi nhìn ông: "Ngài có thể đưa ra điều kiện gì không?"

Bùi Chấn Nhạc nghẹn lời: "Quản lý giới tinh tặc là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu ta, cần điều kiện gì?"

Cảnh Hi lạnh mặt: "Ngài nghĩ anh ấy là người sẽ làm việc miễn phí sao?"

Bùi Chấn Nhạc: "......"

Khi hai người đang nói chuyện, Trì Nghiêu bước vào một phòng họp khác và gửi video cho Lâm Trình Đức.

Vì không lấy được vũ khí nên tức tối cả buổi tối, đến khi thấy học trò cưng gửi tin đến, tâm trạng của Lâm Trình Đức lập tức thoải mái hẳn.

"Thế nào rồi, hai vạn bộ móng thép có vấn đề gì không?"

Trì Nghiêu cười khẩy, liếc mắt một cái, lười chẳng buồn đáp.

"Chuyện của Bạch Dật, ông biết được bao nhiêu?"

Lâm Trình Đức bị thái độ hờ hững của anh làm cho tức giận, nghe đến Bạch Dật thì không hiểu: "Hỏi ông ta làm gì?"

Trì Nghiêu tùy tiện kéo ghế ra ngồi xuống.

"Rảnh."

Lâm Trình Đức: "..."

Đến giờ cơm trưa, Nhan Khải, với tư cách là cậu đàn em tận tụy, mang cho họ một bàn ăn đầy ắp thức ăn.

Trì Nghiêu kéo Cảnh Hi đang mải làm việc đến nhà ăn.

"Ăn trước đi."

Cảnh Hi: "Em không đói."

Trì Nghiêu: "Anh đói."

Nghe vậy, Cảnh Hi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Sáng nay anh nói mấy chuyện đó, cũng khiến em nhớ ra vài chuyện."

Trì Nghiêu tự giác đẩy món dưa chuột muối xa khỏi tầm tay cậu.

"Chuyện gì?"

Cảnh Hi nhìn anh, gắp một miếng dưa chuột muối cho vào miệng.

"Anh còn nhớ trước đây em từng kể chuyện ba em không?"

"Làm sao mà quên được?"

Trì Nghiêu nhìn sang Cảnh Hi ngồi đối diện, "Xuất chinh rồi bất ngờ bỏ mạng, cả quân đoàn đều tan rã."

Cảnh Hi gật đầu: "Năm đó ba em là phó quan của Thiếu tướng Bạc, mà Thiếu tướng Bạc lại là người hậu bối được thượng tướng Bạch xem trọng nhất."

Đầu ngón tay của Trì Nghiêu hơi khựng lại, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.

"Thời đó, quân công của thượng tướng Bạch chỉ đứng sau thượng tướng Lâm trong Tứ đại thượng tướng, một thời còn là ứng cử viên sáng giá cho chức Thống soái, nhờ vậy mà Thiếu tướng Bạc cũng vinh quang tột đỉnh."

Cảnh Hi dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau khi Thiếu tướng Bạc gặp chuyện, thượng tướng Bạch vì đau lòng quá mức mà bệnh cũ tái phát, chẳng bao lâu thì nghỉ dưỡng bệnh."

Trì Nghiêu gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu, nhạt nhẽo hỏi: "Cái vị Thiếu tướng Bạc này là người thế nào?"

Cảnh Hi nhìn miếng thịt trong bát, giọng rất nhỏ: "Nghe ông nội em nói, ngay cả hoàng thất cũng rất xem trọng ông ấy, từng có nhiều người cho rằng ông ấy sẽ được thăng cấp vượt bậc, có lẽ là một vị thiếu tướng rất mạnh."

Chức vị Thống soái đã bỏ trống từ lâu, những người có thâm niên cao đều tranh đấu không ngừng nhưng chẳng lọt được vào mắt hoàng thất, trong khi thế hệ trẻ đã lấp lánh tài năng và dần che lấp thế hệ cũ.

Khi đó rất nhiều người nghĩ rằng hoàng thất sẽ chọn ra người nắm giữ chức Thống soái từ thế hệ trẻ.

"Xét từ tình hình hiện tại, tổ chức đó ít nhất đã bắt đầu hoạt động từ hơn bốn mươi năm trước."

Trì Nghiêu hờ hững nói: "Từ góc độ này mà xét, khả năng Bạch Dật là nội gián lại càng thấp hơn."

Vốn có bối cảnh và thực lực không tồi, đệ tử được chọn cũng xuất sắc hơn người, dường như không có động cơ để gây chuyện.

Thấy Trì Nghiêu dường như không có hứng thú, Cảnh Hi thử hỏi: "Anh có nghĩ là chúng ta nên điều tra kỹ thêm về Thiếu tướng Bạc không?"

"Tùy em." Trì Nghiêu gắp thêm một đũa rau xanh vào bát cậu, "Trừ khi ông ấy là người cải tạo, nếu không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì—"

Một câu nói vô tâm khiến cả hai người đều biến sắc.

Trì Nghiêu nhíu mày: "Người đã chết rồi, quân bộ có còn tra được thông tin gen của ông ta không?"

"Những dữ liệu này đều được lưu giữ vĩnh viễn." Cảnh Hi đặt đũa xuống, sắc mặt nặng nề, "Nhưng độ chính xác thì rất khó nói."

Thực lực phi phàm hoàn toàn áp đảo những người cùng thế hệ, nếu có thể chứng minh là nhờ vào cải tạo gen, vậy thì Bạch Dật sẽ là kẻ tình nghi lớn.

Trì Nghiêu: "Ông ấy còn người thân hay con cái gì không?"

Sự cải tạo ở cấp độ gen có tính di truyền nhất định.

Cảnh Hi khẽ rung động, ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy cậu ngẩn ra không nói gì, Trì Nghiêu đặt đũa xuống.

"Mệt rồi à?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Bạn đời của ông ấy cũng đã hy sinh cùng nhau, nhưng vẫn còn để lại một người con trai alpha."

Trì Nghiêu: "Vậy thì dễ thôi, lấy gen của cậu ta ra kiểm tra, nếu việc cải tạo được thực hiện trước khi sinh con thì có thể phát hiện được."

Vừa nói xong, bàn tay đang đặt trên bàn bị cậu nắm lấy.

"Trì Nghiêu."

Cảnh Hi khó khăn nói, "Đứa trẻ đó—"

Không hiểu sao, từ ánh mắt của Cảnh Hi, Trì Nghiêu đột nhiên cảm thấy có điều gì đó.

Anh rút tay lại, bỗng nhiên không muốn nghe tiếp nữa.

"Sườn non nấu ngon đấy, ăn nhiều vào."

Sự chống đối quá rõ ràng khiến Cảnh Hi những lời định nói lại nuốt trở lại.

Có lẽ Trì Nghiêu đã quen sống trong bóng tối, sống ung dung tự tại, nhưng điều đó không có nghĩa là anh vui vẻ chấp nhận tất cả mọi chuyện.

Ba mẹ bỏ rơi anh, tai nạn khiến anh lạc mất người thân, tổ chức cải tạo gen đầy tội ác, đó chính là nguồn cơn khiến anh không thể trưởng thành như một đứa trẻ bình thường.

Về những điều này, anh vẫn không thể nguôi ngoai.

Cảnh Hi cầm đũa lên lại.

"Chuyện này em sẽ tự mình điều tra."

Trì Nghiêu hạ mắt, che giấu đi sự phức tạp trong ánh nhìn.

Anh không biết nửa câu chưa kịp nói ra của Cảnh Hi có phải như điều anh nghĩ hay không.

Nếu đúng là như vậy, anh phải tiếp nhận bằng biểu cảm gì đây?

Nhiều năm qua, anh đã quen với sự cô độc, có Cảnh Hi bên cạnh đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhưng tại sao, ngực vẫn thấy đau như thế.

Một ngày bận rộn trôi qua, khi về đến khoang nghỉ ngơi thì đã khuya, Trì Nghiêu đã ngủ rồi.

Cảnh Hi rửa mặt xong, lặng lẽ chui vào chăn.

Vừa nằm xuống, eo liền bị một vòng tay ôm lấy, cả người bị kéo vào vòng tay ấm áp của chiếc gối ôm hình người.

"Cảnh Hi, anh không ngủ được."

Trì Nghiêu cọ cọ vào cổ cậu, giọng trầm thấp pha lẫn vài phần ấm ức.

Cảnh Hi nghiêng người qua, xoa đầu anh.

"Sao không gọi Thiết Hung đến ngủ cùng?"

Trì Nghiêu ngẩng đầu: "Anh cần nó ngủ cùng à?"

Trong bóng tối, đôi mắt anh lấp lánh ánh vàng, giống như hai bóng đèn nhỏ, trông có chút đáng sợ.

Cảnh Hi: "Không phải anh quen ngủ với chó sao?"

Trì Nghiêu suýt thì bật cười vì tức.

"Anh có vợ không ngủ cùng, lại đi ngủ với chó à?"

Cảnh Hi hôn lên đuôi mắt anh, giọng lạnh lùng nhưng pha chút ý cười.

"Vậy thử làm chuyện gì đó để dễ ngủ xem?"

Trì Nghiêu ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu, đôi chân dài vắt qua, kéo người vào trong lòng mình.

"Thử thì thử."

Năm phút sau, Cảnh Hi kể xong câu chuyện thiếu nhi đầu tiên.

"Ngủ chưa?"

Trì Nghiêu hít hà vợ mình, nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Đọc không có chút cảm xúc nào như em mà ngủ được mới lạ."

Cảnh Hi: "..."

Còn chê nữa à?

Cảnh Hi nghĩ mình không tệ như lời anh nói, quyết định tìm thêm một câu chuyện khác để gỡ gạc lại.

Cổ cậu bỗng có cảm giác ngưa ngứa, Trì Nghiêu dường như cạ răng vào tuyến thể, khiến Cảnh Hi không thể kiềm chế mà khẽ run.

"Anh Nghiêu?"

Bên tai cậu vang lên tiếng thở dồn dập của Cảnh Hi, Trì Nghiêu lại ngửi thấy mùi rượu trái cây ngọt ngào.

Cơ thể thì kêu gào kháng cự, nhưng tâm lý lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Thể xác và tinh thần giằng xé, tựa như sắp bị xé toạc bất cứ lúc nào.

Chớp mắt, đồng tử của Trì Nghiêu chuyển thành hình dọc, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.

Ngón tay lướt qua mái tóc của Cảnh Hi, Trì Nghiêu liếm tuyến thể của cậu.

"Dấu răng lần trước mất rồi."

Cảnh Hi siết chặt tấm ga trải giường dưới tay, không kiềm chế được nhịp tim đập nhanh hơn, giọng nói có phần gượng gạo.

"Biến mất từ lâu—ưm!"

Trì Nghiêu đặt một nụ hôn nhẹ lên tuyến thể, rồi bất ngờ mở miệng cắn xuống.

Anh nhẹ nhàng mở bàn tay Cảnh Hi, đan mười ngón tay vào nhau, cảm nhận thân thể run rẩy đã dần thả lỏng một chút.

Nồng đậm pheromone tỏa ra từ răng nanh, hai luồng pheromone alpha mạnh mẽ quấn lấy nhau, va chạm dữ dội bên trong cơ thể, khiến Cảnh Hi đau đến đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Trì Nghiêu muốn chiếm lấy cậu, muốn để cho cả thế giới biết người này là của anh.

Trong đầu không ngừng kêu gào muốn cắn mạnh xuống, nhưng lý trí lại khiến Trì Nghiêu phải kiềm chế, không dám dùng quá sức.

Thỏa mãn một chút thôi, không thì vợ sẽ đau mất.

Cắn răng mở miệng, Trì Nghiêu vừa định buông ra, thì bị Cảnh Hi nắm lấy sau gáy, ấn đầu anh trở lại.

Cảnh Hi: "Sâu hơn chút nữa."

Trì Nghiêu: "..."

Trì Nghiêu: "Không đau à?"

Cảnh Hi thở dốc, giọng nghẹn lại: "Đau, nhưng sướng."

Trì Nghiêu: "..."

Lúc này mà còn trêu anh, Trì Nghiêu làm sao chịu nổi?

Anh há miệng, ngoạm xuống một miếng.

Mùi máu tanh hòa với mùi pheromone khiến cả không khí như bốc cháy.

Cảnh Hi bảo sâu hơn chút nữa, Trì Nghiêu quả thực chỉ cắn sâu hơn một chút.

Anh liếm sạch vết máu trên tuyến thể, nhìn dấu răng hằn sâu, vô cùng hài lòng.

"Hồi trước anh đã nghĩ rồi, mẹ nó, răng mình đúng là đều tăm tắp."

Cảnh Hi: "...Anh không có suy nghĩ gì khác à?"

Trì Nghiêu ngẩng đầu, hôn đi những giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán cậu, hôn từ đuôi mắt xuống khóe môi, môi lưỡi quấn quýt, tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng.

"Chờ anh hồi phục rồi, chuyện đầu tiên phải làm là khiến em nằm bẹp giường cả tuần."

Cảnh Hi vòng tay qua gáy anh, đáp lại nụ hôn.

"Chưa biết ai mới là người phải nằm bẹp giường."

【Tiểu Hồng: Cảnh báo! Phát hiện nhịp tim của anh đập quá nhanh, nồng độ pheromone bất thường, xin hãy nhanh chóng đi khám!】

【Tiểu Hắc: Ngốc quá, tình trạng này chỉ cần ngủ một giấc là xong, không cần đi khám đâu.】

【Tiểu Hồng: Oh~】

Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "..."

Nửa tiếng sau, hai người ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm.

Trì Nghiêu liếc mắt nhìn qua dấu răng trên tuyến thể lộ ra từ cổ áo choàng tắm của Cảnh Hi, rồi lập tức dời ánh mắt đi.

Nhìn thêm chút nữa, chắc chắn anh sẽ không nhịn được mà ăn cậu mất.

Tóc của cả hai vẫn còn ướt, Trì Nghiêu định giúp Cảnh Hi lau khô, nhưng cậu đã nhanh tay cướp lấy trước.

Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi rảnh rỗi.

Cảnh Hi bỗng nhớ đến chuyện Phí Chấn Nhạc từng đề cập, thuận miệng nói: "Nghe nói lại có thêm hơn một ngàn nhóm tinh tặc đăng ký tài khoản rồi."

Rảnh cũng chẳng để làm gì, Trì Nghiêu mở mạng xã hội, tin nhắn riêng tư đã nhiều đến mức không thể nhận thêm.

Anh cài đặt vài từ khóa lọc, cuối cùng cũng thấy được mấy nhóm tinh tặc mỗi ngày đều tag anh điểm danh.

【Hôm nay lại cày thêm mười mẫu đất, lão đại Trì có thấy tôi không? @Trì Nghiêu】

【787 vùng đất hoang đã có thêm một trăm cây con, tốc độ này đúng là của loài báo săn @Trì Nghiêu】

【Cái cào sắp mòn thành kim rồi [khóc cười], có thể đổi mới được không? @Trì Nghiêu】

Trì Nghiêu: "...Mấy tên ngốc này nhàn rỗi quá rồi?"

Cảnh Hi đưa tay vuốt qua mái tóc ướt của anh, động tác nhẹ nhàng.

"Giờ anh đã là đại vương trong mắt bọn họ rồi."

Từ trước đến giờ, tinh tặc luôn như chuột chạy qua đường, chẳng bao giờ được ai chấp nhận.

Thế nhưng Trì Nghiêu lại mở ra một cánh cửa hy vọng cho họ—hy vọng được tôn trọng, được công nhận.

Cảnh Hi: "Bọn họ dùng toàn tài khoản trái phép, không có anh thì không ai chứng nhận được."

Trì Nghiêu ngửa đầu nhìn cậu: "Anh có quyền lớn đến thế sao?"

Cảnh Hi không nhịn được đưa tay vuốt đường viền hàm sắc sảo của anh, giọng nói lạnh lùng: "Tài khoản của anh em đã chứng nhận rồi, nhưng ngoài anh ra, không ai khác có thể giúp họ chứng nhận."

Trì Nghiêu bật cười.

"Bảo sao."

Anh mở trang chủ, đăng một bài viết.

【Tất cả các nhóm tinh tặc hoàn thành nhiệm vụ khai khẩn đất hoang định mức hãy để lại bình luận dưới bài viết này, tôi chứng nhận cho.】

Đăng xong, hệ thống tự động cập nhật, số lượng bình luận tăng theo cấp số nhân.

"Bắt được đoàn trưởng Trì!"

"Tôi không phải nhóm tinh tặc, có thể xin nhiệm vụ khai khẩn đất hoang được không? QuQ"

"Hội Viper đã hoàn thành vượt chỉ tiêu, xin được chứng nhận [chắp tay]"

"Hội Cẩu Lang đã hoàn thành định mức, xin được chứng nhận [nháy mắt dễ thương]"

"Hội Chó Săn đã hoàn thành vượt chỉ tiêu..."

Trì Nghiêu đối chiếu với danh sách cấp dưới gửi tới, mở tài khoản của Hội Rắn Độc, hoàn thành chứng nhận theo yêu cầu.

Đến tài khoản thứ ba, anh đã mất sạch kiên nhẫn.

"Đang yên đang lành, sao nửa đêm mình lại làm mấy chuyện này nhỉ?"

Trên đầu vang lên một tiếng cười khẽ, Trì Nghiêu cảm nhận được Cảnh Hi kề sát lại.

Cảnh Hi nghiêng người, đưa tay điểm nhẹ lên màn hình ảo.

"Làm thế này có thể chứng nhận hàng loạt."

Tài khoản của những nhóm tinh tặc được chứng nhận đều có thêm một vòng tròn nhỏ màu vàng trước tên, thể hiện đã được xác thực.

Đám tinh tặc đang khai hoang trên các hành tinh hoang dã đã thức cả đêm ăn mừng, một đám người vừa uống rượu vừa hát hò, hát đến độ sau đó bắt đầu khóc thảm thiết.

"Cuối cùng ông đây đây cũng có hộ tịch rồi, oaaaa——"

Đối với dân thường mà nói, việc này không có gì đặc biệt, nhưng đối với băng tinh tặc vừa được công nhận thì cái dấu nhỏ đó chính là "hộ tịch" của họ trên mạng.

Có hộ tịch mạng này rồi, thì cái hộ tịch thật sự còn xa nữa sao?

Đoàn trưởng Viper lau nước mắt nước mũi, hớn hở đăng ngay một dòng trạng thái lên trang chủ.

【Chào mọi người, chúng tôi là Tiểu đội Ảnh Viper, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn [bắt tay]】

Chơi game đơn suốt cả tháng trời, không ngờ dòng trạng thái này vừa đăng chưa bao lâu đã có rất nhiều bình luận.

Cả đám người của Viper tụm lại hóng.

Đoàn trưởng run rẩy mở bình luận ra, chỉ sợ toàn là chửi bới.

"Đoàn tinh tặc đầu tiên được Trì Nghiêu công nhận, hoan nghênh hoan nghênh~"

"Hahaha, nào, xếp hàng nhận số thứ tự nào."

"Xem lại mấy trạng thái trước của các anh, hóa ra mọi người thật sự đã khai hoang nghiêm túc, cảm ơn [cúi đầu]"

"Tự dưng thấy tinh tặc dễ thương ghê hahahaha."

Cả băng Viper đều ngớ người ra.

Đây là lần đầu tiên không bị người khác chửi.

Sảng khoái quá!

Theo sát Trì Nghiêu, quả nhiên là lựa chọn đúng đắn nhất!

Nửa đêm, tất cả những tài khoản của băng tinh tặc được Trì Nghiêu công nhận đều bị cư dân mạng lượn xem một lượt.

Khổ nhất là những người chưa được công nhận.

Mạnh Đại Hổ nhìn đoàn Cẩu Lang có thêm cái vòng tròn màu vàng, bĩu môi, thèm muốn đến sắp khóc.

"Viper tăng hai trăm ngàn fan rồi! Ngay cả Cẩu Lang cũng tăng đến mấy chục ngàn, bình luận ba ngàn lượt, đã ghê ha." Tiểu đệ bên cạnh chua xót thảo luận nhỏ giọng.

"Họ đến sớm hơn tụi mình, không thì chắc tụi mình cũng là nhóm đầu tiên rồi!"

"Từ mai chúng ta chia ca trực 24 giờ, trong vòng một tuần chắc chắn làm xong!"

"Không biết lần sau Trì lão đại sẽ công nhận khi nào——"

Mạnh Đại Hổ đập đùi cái bốp, vác cái cào lên rồi đi ngay.

"Đừng lề mề nữa, mang đồ đi làm việc thôi!"

Đàn em nào nấy đều phấn chấn: "Rõ!"

Trong khoang nghỉ ngơi, hai người lau khô tóc rồi lại quay về giường nằm.

Cảnh Hi rúc vào lòng Trì Nghiêu, vùi đầu vào ngực anh, an nhàn đến mức không muốn ngủ.

Trỉ Nghiêu đưa tay vuốt lọn tóc rũ xuống bên mặt cậu ra sau tai, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói chưa xong của Cảnh Hi và biểu cảm lúc đó của cậu.

"Hi Hi."

Giọng Trì Nghiêu rất trầm, do dự rất lâu, vừa định mở miệng hỏi thì thiết bị của Cảnh Hi rung lên.

Những ngón tay thon dài của cậu lướt nhẹ, màn hình ảo hiện lên thông báo của Cừu Thiên Lâm.

 【Phiên bản đầu tiên của dược phẩm phục hồi đã ra lò——】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play